Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 57: Phiên ngoại




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm đó, Sói Lớn không làm cậu, cũng không để cậu làm, vì hắn gọi điện nói có việc cần giải quyết, sẽ về muộn.

Đối với Chó Lớn, đây đúng là một tin vui siêu to. Sau khi tan học, cậu lén lút mua ít thịt dê, ba ba, hẹ và một loạt những món bổ thận khác, vừa xem công thức trên mạng, vừa học cách chế biến sao cho phát huy công dụng tối đa.

Ăn xong, không biết có phải do tâm lý không, mà cậu cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Không phải cái kiểu phấn chấn đó.

Cậu tranh thủ lúc Sói Lớn chưa về, dọn sạch hết đống đồ thừa, rồi tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ.

Khi Sói Lớn về, hắn thấy Chó Lớn đã ngủ say, ôm chặt chăn, căn phòng tối đen không một tia sáng. Hắn không làm gì, chỉ cởi áo định tắm rửa rồi đi ngủ.

Dạo này hắn mệt rã rời, sáng dậy cứ như bị hút cạn sức lực. Hắn bước đến bên giường, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái. Dù sao cũng phải phát triển bền vững, không thể quá sức được.

Sói Lớn đúng là có nhu cầu nhiều hơn người bình thường, nhưng không có nghĩa là phải làm cậu mọi lúc mọi nơi. Dù sao hắn cũng là người có bản lĩnh, có ý chí. Hắn có thể ngày ngày cùng Chó Lớn không chút xấu hổ, nhưng cũng có thể giữ mình thanh tịnh trong thời gian dài, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của hắn. 

Sáng hôm sau, Chó Lớn tỉnh dậy phát hiện mình lại nằm trong vòng tay của Sói Lớn. Cậu theo thói quen đỏ mặt, nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình của hắn lên, rồi dậy mặc quần áo.

Hôm qua cậu ngủ say quá, có lẽ vì bữa tối ăn hơi đầy đặn, ngủ thoải mái quá mức, đến nỗi không biết Sói Lớn về lúc nào, hay lên giường khi nào.

Chuẩn bị xong bữa sáng, ăn xong và ra khỏi nhà đã hơn mười giờ, cậu vội vã đến trường học.

Hôm nay không có nhiều tiết, học xong, Rồng Nhỏ kéo cậu đi tập gym, cậu vẫn chưa quên mục tiêu có cơ bụng của mình.

“Chó Lớn, đi thôi.” Rồng Nhỏ vừa thu dọn vừa nói: “Giờ này ăn cơm xong rồi, chắc phòng thể dục không đông người đâu.”

Phòng thể dục của trường được dành riêng cho sinh viên tập luyện, bình thường lúc nào cũng kín người, có rất nhiều trai xinh gái đẹp tụ tập để phô diễn vóc dáng.

“Không ngờ bình thường không tập, giờ chạy bộ lại đau đớn vậy, ôi bụng tôi.” Giữa buổi nghỉ, Rồng Nhỏ thở dốc, tay ôm bụng.

“Chắc cậu bị xóc hông rồi.” Chó Lớn nhắc nhở.

“Hình như...” Cậu ấy nhăn mặt, trông như bị táo bón: “Đúng là vậy. Mà sao cậu lại không sao?”

“Chắc tại tôi chạy đúng tư thế.”

Họ chạy thêm một lúc nữa đến khi mồ hôi nhễ nhại, rồi mới về ký túc xá tắm nước nóng.

Chó Lớn vẫn không ở lại ký túc xá, trên đường về cảm thấy cơ thể mình khá ổn. Nếu Sói Lớn muốn làm gì cậu, thì cũng không phải không chịu được.

Nhưng tối nay Sói Lớn chẳng làm gì, chỉ hôn cậu vài cái rồi ôm ngủ.

Không chỉ tối nay, mà mấy ngày sau, Sói Lớn cũng không làm gì. Điều này rất bất thường, người trước đây luôn thích khiến cậu mềm nhũn lại đột nhiên nghiêm túc đến lạ, thật đáng ngờ.

Hay là lần trước làm hơi quá, cuối cùng cũng no rồi, nên giờ bước vào giai đoạn chán nản?

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Chó Lớn xem sách một lúc, liếc nhìn Sói Lớn vừa bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt, những giọt nước trong suốt chảy từ trán xuống cằm, rồi trượt xuống cổ, biến mất trong chiếc áo choàng tắm.

Ánh mắt sắc bén của Sói Lớn bắt được ánh nhìn của cậu, như có thực thể khóa chặt cậu lại. Chó Lớn vội vàng quay đi, tiếp tục chú tâm vào cuốn sách trên tay.

Nhưng trong lòng lại thấy bứt rứt.

Sói Lớn nhìn cậu, mỉm cười, rồi bước nhanh đến ghế sofa ngồi xuống, bật tivi. Áo choàng tắm không có cúc, chỉ được cột hờ bằng một sợi dây, lồng ngực lộ ra một chút, cảnh tượng giữa hai chân cũng ẩn hiện mờ ảo.

Chó Lớn lại lén lút liếc qua bên đó, nhưng hắn chẳng có vẻ gì là định tiến lại gần, vẫn điềm nhiên ngồi xem tin tức.

Những ngày này cậu đã để ý, Sói Lớn dường như thật sự không còn hứng thú với cơ thể của cậu nữa. Dù vẫn mạnh mẽ như thường, quản lý mọi việc của cậu, thậm chí còn xem điểm thi của cậu, không cho cậu tùy tiện tiếp xúc với người khác, có việc gì đặc biệt cũng phải báo cáo...

Nhưng, hắn không còn ham muốn với cậu nữa!

Nghĩ tới đây, Chó Lớn cảm thấy nhiệt huyết trong người bắt đầu dâng lên, biểu hiện trực tiếp ở một chỗ nào đó trên cơ thể.

Khi làm thì kêu không muốn, nhưng không làm thì lại nghĩ đông nghĩ tây. Tất cả tại mấy món ăn bổ hôm đó. Bổ quá mức rồi.

Thực ra, cậu không thích mấy chuyện cứ lên giường suốt. Không phải là cậu không thích “làm” với Sói Lớn, mà cậu còn thích cái không khí bình dị thế này hơn, cảm giác như cuộc sống của một cặp vợ chồng lâu năm.

Chỉ là bây giờ cơ thể cậu bị chiều chuộng đến hư hỏng, đã biết rồi thì lại nghiện.

Khụ.

Sói Lớn đã phát hiện ra cậu nhóc kia liếc trộm mình mấy lần. Cậu lúc nào cũng thế, không dám nhìn lâu, sợ bị phát hiện, nhưng cậu thật sự nghĩ rằng lén lút thì sẽ không bị phát hiện sao?

Ánh mắt rụt rè đó, cứ như chạm vào sẽ tan vỡ, nhìn là khiến người ta ngứa ngáy, mà hắn chỉ cần một cái liếc là đã biết ánh mắt ấy đang bao hàm điều gì. Biểu cảm của hắn lập tức trở nên sâu xa.

Chó Lớn cố gắng kéo sự chú ý của mình về cuốn sách, định tự tiêu hóa cảm xúc. Nhưng chưa đọc được bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp của Sói Lớn: “Muốn làm à?”

Tiếng thở nhẹ nhàng như được phóng to cả trăm lần, truyền thẳng vào não cậu. Cậu giật bắn mình, sợ bị phát hiện, căng thẳng trừng mắt nhìn hắn: “Sao… sao mà anh mặt dày thế, ngày mai em còn có tiết học.”

“Ồ.” Sói Lớn nhướng mày, quay người định rời đi: “Anh cứ tưởng em cũng nghĩ giống anh, hóa ra anh nhìn nhầm rồi.”

Chó Lớn cắn môi, vội vàng mở to mắt: “Nếu… nếu anh muốn, thì cũng không phải là không được…”

Cậu trông có vẻ hơi ngượng ngùng, giọng nhỏ dần: “Em có thể… thỏa mãn anh.”

Sói Lớn bật cười, nụ cười đầy vẻ thích thú.

“Được thôi, vậy để xem em thể hiện thế nào.” Hắn cúi người, dán sát vào lưng Chó Lớn, thì thầm bằng giọng khàn khàn và mờ ám: “Mấy ngày rồi không làm, anh khó thỏa mãn lắm đấy.”

Đêm khuya yên tĩnh, dưới ánh trăng, biệt thự trông mờ ảo và tĩnh lặng.

Trong căn phòng, bóng người quấn lấy nhau. Những bức tường cách âm rất tốt đã chặn lại những âm thanh rên rỉ và hơi thở gấp gáp phát ra từ chiếc giường, chỉ quanh quẩn trong không gian giữa hai người, làm cho họ càng thêm đắm chìm trong đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.