Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 55




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói đúng ra, cổng Bắc không hẳn là một cổng chính, chỉ có một tảng đá cao ngang người, trên đó khắc hai chữ "Cổng Bắc".

Nó nối liền với một con đường nhỏ bên ngoài, khá hẻo lánh, ít người qua lại, xung quanh cây cối rậm rạp. Thường chỉ có các cặp đôi đến đây tản bộ vào buổi tối, còn giờ này sắp đến bữa ăn nên gần như không có ai.

Chó Lớn còn chưa đến cổng đã nhìn thấy Sói Lớn đang dựa vào tường, cậu liền chạy lại gần hắn. Sói Lớn nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi dụi tắt điếu thuốc trong tay.

“Hết giờ học rồi à?”

“Hết rồi.” Chó Lớn lắc đầu trả lời, rồi hỏi: “Có phải anh định đến sòng bạc không?”

“Ừ.” Sói Lớn đưa tay ôm lấy sau gáy cậu, cúi đầu định hôn. Chó Lớn giật mình né tránh, nói: “Đang ở trường mà.”

“Trường thì sao?” Sói Lớn khẽ cười, ghé sát hơn: “Không có ai cả, em ngại gì chứ.”

Cậu khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, mặc dù không có ai thực sự nhìn thấy, nhưng giữa ban ngày ban mặt làm cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Sói Lớn nhíu mày, lại định ghé sát, Chó Lớn nửa đẩy nửa không, cuối cùng cũng chịu để yên. Nhưng Sói Lớn biết cậu mỏng manh, chỉ hôn nhẹ lên má cậu một cái rồi nói: “Đi thôi.”

Hắn khoác tay lên vai Chó Lớn, thỉnh thoảng liếc nhìn đôi tai đang đỏ lên của cậu, cảm thấy buồn cười.

Đi được vài bước, Sói Lớn bỗng dừng lại, buông tay Chó Lớn ra, quay người nhanh chóng bước đến phía sau một cái cây lớn bên trái. Người nấp sau cây chưa kịp phản ứng đã bị hắn tóm lấy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, Chó Lớn sững sờ nhìn tên gầy gò kia, chính cậu cũng không ngờ tới.

“Làm gì đấy! Bỏ tôi ra!” 

Dù ánh mắt của Sói Lớn chỉ hơi lạnh lùng, chưa đến mức quá đáng sợ, nhưng khí thế của hắn khiến người ta cảm thấy không dễ chọc vào. Tên gầy gò không ngờ hắn lại ra tay nhanh như vậy, càng ra sức giãy giụa.

Sói Lớn cười nhạt, nhìn cậu ta hỏi: “Cậu nấp ở đây làm gì?”

“Tôi… tôi…”

Chó Lớn phải thầm khâm phục can đảm của tên đó. Cậu ta ấp úng vài tiếng, nhìn Chó Lớn rồi lại nhìn Sói Lớn, đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi cũng thích Chó Lớn! Vừa nãy tôi thấy rồi, cậu ấy đẩy anh ra, rõ ràng không muốn anh lại gần. Anh ép buộc cậu ấy đúng không?!”

Đúng vậy, người này trông cực kỳ đáng sợ, Chó Lớn lại mềm mỏng như thế, chắc chắn là bị ép buộc.

Sói Lớn bật cười khinh miệt, hắn không muốn đôi co với một sinh viên, chỉ nhìn cậu ta lạnh lùng nói: “Cậu thích em ấy à?”

“Tất nhiên! Từ hồi huấn luyện quân sự tôi đã thích cậu ấy rồi. Mọi sở thích của cậu ấy tôi đều nắm rõ, cậu ấy thích ăn gì, thích học môn gì, thích đọc sách gì, tôi đều biết hết!”

Cậu ta như đang tuyên chiến, trừng mắt nhìn Sói Lớn. Nói xong lại cố vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát ra được. Dù đang bị khống chế nhưng cậu ta vẫn cố giữ vẻ ngoài mạnh mẽ.

“Được thôi.” Sói Lớn gật đầu, ánh mắt ra hiệu về phía xa. Từ phía đó lập tức có hai tên lực lưỡng bước tới.

Tên gầy gò được thả ra, nhưng lại bị hai người kia giữ chặt lấy hai tay, ánh mắt chúng nhìn cậu ta như nhìn một kẻ sắp chết.

Sói Lớn rút một điếu thuốc châm lửa, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng nói: “Khi nào cậu còn sống mà vượt qua được chuyện này, lúc đó hãy nhắc lại câu này với tôi.”

“Các người định đưa tôi đi đâu?!” Tên gầy gò lập tức phản ứng lại: “Anh… anh là dân xã hội đen!”

Sói Lớn nhếch miệng cười, không trả lời. Hắn chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho hai người kia. Chúng lập tức bịt miệng tên đó, kéo vào trong rừng cây.

Chó Lớn đứng yên từ đầu đến cuối, không thốt một lời nào, ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra. Sói Lớn quay lại, nắm tay cậu tiếp tục bước đi, miệng nhả ra một làn khói.

“Yên tâm đi, không làm cậu ta bị thương đâu, chỉ dọa cậu ta một chút thôi.” Sói Lớn liếc nhìn cậu, ánh mắt đầy ẩn ý: “Dạo gần đây cậu ta cứ quấy rầy em à?”

Chó Lớn bị hắn dắt đi, ấp úng trả lời: “Cũng... cũng không hẳn.”

“Tối qua em không nói thật với anh, có muốn anh cho em một cơ hội để thành khẩn không.” Sói Lớn ngồi vào xe, đóng cửa lại, quay đầu nhìn Chó Lớn, ánh mắt nguy hiểm cười nói: “Anh hỏi lại lần nữa, cậu ta đang theo đuổi em hay là đang quấy rầy em?”

Theo đuổi là khi đối phương đồng ý hoặc ít nhất là không phản cảm, còn quấy rầy thì lại khác, hai khái niệm này khác nhau rất nhiều.

“Quấy rầy.” Chó Lớn trả lời dứt khoát.

“Hừ.” Nghe vậy, Sói Lớn thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng. Hắn đương nhiên không nghĩ rằng Chó Lớn có tình cảm với tên đó, nhưng những ngày qua Chó Lớn bị quấy rầy mà lại không nói với hắn.

Hắn cứ tưởng đó chỉ là những phiền toái nhỏ trong chuyện học hành, nên mới thuận miệng hỏi thử, nhưng không ngờ cậu lại nói dối.

Sói Lớn rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Sói... Sói Lớn.” Chó Lớn nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, ngoan ngoãn nói, đôi môi mềm mại mở ra khép lại, trông như thể đang nhận lỗi.

Chó Lớn ít nói, nhưng Sói Lớn có thể dễ dàng nhận ra cậu muốn nói gì chỉ cần nhìn ánh mắt. Hắn hít sâu một hơi thuốc, nghiến răng nói: “Đừng có làm nũng, chút nữa anh sẽ dạy dỗ em.”

Bên ngoài, hai tên đàn em quay lại, báo với Sói Lớn rằng tên gầy gò đã chạy thoát. Họ bước vào xe, khuôn mặt nghiêm nghị, Chó Lớn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng tên gầy gò đâu.

“Họ đã làm gì cậu ta vậy?” Cậu vẫn có chút lo lắng.

“Chỉ làm những gì anh đã làm khi chúng ta lần đầu gặp nhau thôi, họ biết chừng mực mà.” Sói Lớn khẽ nói vào tai cậu, cười nhẹ: “Nhưng anh nghĩ sau này cậu ta sẽ không dám tìm em nữa đâu.”

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai nhạy cảm của Chó Lớn, cậu khẽ rụt lại, nhớ về lần đầu tiên gặp Sói Lớn, khi hắn và đám đàn em của mình đã dọa cậu và Mèo Lớn một trận khiếp vía.

Đến giờ Mèo Lớn vẫn còn sợ hắn.

“Chào anh Sói.”

Chẳng mấy chốc, họ đã đến sòng bạc. Trong sòng bạc rất nhộn nhịp, Sói Lớn nắm tay cậu, trong sự chào đón của nhân viên, bước vào một căn phòng riêng. Họ ngồi xuống ghế sofa trước chiếc bàn lớn giữa phòng.

Trong phòng có rất ít người, đối phương chỉ mang theo hai vệ sĩ và một cô gái xinh đẹp.

Sói Lớn chào hỏi Anh Thỏ, sau đó gọi người chuẩn bị rượu, rồi quay đầu khẽ hỏi Chó Lớn: “Em uống gì?”

“Nước lọc.” Chó Lớn vội đáp.

Sói Lớn nhìn cậu cười, nhấn mạnh: “Không được.”

“Lấy rượu.” Hắn nói với người phục vụ bên cạnh, người đó lập tức gật đầu, cúi chào rồi đi chuẩn bị.

Chó Lớn buồn bã thở dài, lấy tài liệu đã mang theo từ biệt thự ra để viết luận văn. Thường khi cậu học, Sói Lớn sẽ bớt nghiêm khắc hơn, có thể uống ít rượu hơn một chút.

Bàn đánh bạc đủ lớn, cậu chỉ ngồi chiếm một góc, thực ra dù có đặt ba cuốn sách lên cũng không ảnh hưởng gì đến ván bài.

Nhưng cảnh tượng này trông có phần lạc lõng. Trò chơi bắt đầu, Anh Thỏ khẽ chạm vào quân bài, ánh mắt lướt qua Chó Lớn, rồi nhìn Sói Lớn cười nói: “Người bạn này của anh có phong cách đặc biệt thật đấy. Nghe nói gần đây anh luôn mang theo một người đẹp yên tĩnh bên mình, ngay cả trên bàn đánh bạc cũng không rời, chắc là thích lắm nhỉ.”

“Anh Thỏ cũng đang ôm người đẹp trong lòng, chúng ta như nhau cả mà.”

Anh Thỏ chưa đến tứ tuần, ngoài cờ bạc, thứ anh ta yêu thích nhất chính là phụ nữ. Hôm nay là một cô, ngày mai lại là một cô khác.

Anh ta lắc đầu nói: “Tôi không giống anh đâu.”

Nói xong, anh ta ném ra một quân bài Át rô, nhận lấy ly rượu từ tay cô gái bên cạnh, uống một ngụm, còn tiện tay vuốt ve vài cái, khiến cô gái cười khúc khích.

Trong phòng khá yên tĩnh, ngoài tiếng chia bài của người chia bài, thi thoảng Sói Lớn và Anh Thỏ nói đùa vài câu, những người khác gần như giữ im lặng, dường như hoàn toàn tách biệt với sự náo nhiệt bên ngoài.

Bầu không khí này khiến Chó Lớn càng thêm tập trung, cậu chăm chú viết, không quan tâm đến xung quanh.

Chiếc đồng hồ cổ trên tường lắc lư nhịp nhàng, không biết đã trôi qua bao lâu, Sói Lớn hơi tựa lưng ra sau, thư thái nhìn những lá bài còn lại trong tay, nhưng tay trái của hắn lại vươn đến eo Chó Lớn.

Vừa chạm vào, Chó Lớn khẽ dừng lại, liếc nhìn sang bên phải, chỉ thấy Sói Lớn vẫn đang nhàn nhã nhìn bài của mình. Bàn tay đó lưu luyến trên eo cậu một lúc rồi mới rời đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.