Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 44




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chó Lớn vội vàng chạy lên giường, kéo chăn che kín người. Tầm mười phút sau, Sói Lớn bước ra, trên người cũng chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông. Cậu nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi, không dám nhìn nữa.

Khi hắn ngồi xuống và định tiến lại gần, Chó Lớn cắn răng kéo tay hắn lại: "Tôi có chuyện muốn nói với anh..."

"Chuyện gì?" Sói Lớn không dừng tay, đặt lên gáy cậu, kéo lại để hôn một cái.

Mặt Chó Lớn vốn đã đỏ, giờ lại càng nóng bừng hơn. Cậu nhỏ giọng nói: "Tôi nói rồi, anh đừng giận nhé, là... Cừu Nhỏ nhờ tôi nói với anh, cậu ấy biết chỗ của Báo Lớn."

Sói Lớn ngừng lại, ánh mắt dừng trên mặt Chó Lớn, không rõ hắn có giận hay không: "Hai người gặp nhau ở đâu?"

Cừu Nhỏ trông có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng thực ra cậu ta rất tinh ranh. Phạm vi sinh hoạt của cậu ta và Chó Lớn hoàn toàn không có điểm chung, vậy mà cậu ta lại nghĩ đến việc nhờ Chó Lớn truyền lời.

Chó Lớn nhìn thấy biểu cảm của hắn, không thể không thành thật kể lại sự việc buổi chiều, rồi cẩn thận ngước lên nhìn hắn.

"Cậu ấy nói nếu nói cho anh sẽ có lợi cho anh, nên tôi đã đồng ý."

"Ừm." Sói Lớn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

"Anh có muốn gặp cậu ấy không?" Chó Lớn hỏi: "Cậu ấy nói có thể dẫn đường."

Giọng cậu nhỏ hơn, nói xong, Sói Lớn nhìn cậu, không có vẻ vui cũng không giận, hắn cúi đầu nhìn tư thế hai người lúc này rồi nói: "Cậu nghĩ bây giờ chúng ta nói chuyện này có hợp không?" 

Mặc dù Chó Lớn đã trùm chăn, nhưng bị Sói Lớn kéo ra gần hết. Sói Lớn quỳ một chân trên giường, lồng ngực còn vương những giọt nước, cách cậu chưa đầy một mét.

Cậu chớp chớp mắt, nhìn lên mặt hắn. Nhiều ngày rồi mới đưa người ra ngoài một lần, đương nhiên chẳng có gì có thể so được với việc làm một nháy.

"Không... không hợp." Chó Lớn lặng lẽ rút người xuống thấp hơn, hành động có chút không tự nhiên, mặt vẫn đỏ bừng. Thực ra, trong đầu cậu lúc này đang nghĩ toàn những chuyện không lành mạnh khiến cơ thể cậu đã bắt đầu có phản ứng.

Cậu cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, rõ ràng không muốn như thế, nhưng chỉ cần một chút kích thích là không thể kiềm chế được.

"Biết thế là tốt." Sói Lớn kéo mạnh chiếc khăn tắm đang quấn hờ dưới người cậu, bịt miệng cậu như một sự trừng phạt, nuốt trọn tiếng kêu ngạc nhiên của Chó Lớn.

Mỗi lần sau vài ngày không làm, lúc bắt đầu Sói Lớn lại có rất nhiều sức. Chó Lớn cố gắng để sức mình theo kịp hắn, mong lấy lại chút thể diện đã mất lần trước.

Sói Lớn dường như không giận chuyện cậu gặp Cừu Nhỏ. Sự cuồng nhiệt và mạnh mẽ của hắn vẫn chiếm trọn tâm trí cậu như mọi khi.

Thực ra không cần người khác chỉ điểm, tung tích của Báo Lớn cũng đã lộ ra gần hết. Lần trước bắt được nhiều người như vậy, rồi tiếp tục lần theo manh mối để điều tra, chẳng bao lâu nữa Báo Lớn sẽ bị tóm.

Lý do hôm nay hắn mới đến tìm Chó Lớn là vì đang xử lý những biến động do vụ việc này gây ra. Gián Lớn đã rút vào địa bàn của mình, không dám hành động gì thêm, Báo Lớn sắp bị bắt, chẳng bao lâu nữa Tam Dương sẽ yên ổn trở lại.

Các thế lực xung quanh dõi theo, thấy Sói Lớn dứt khoát giải quyết gọn gàng cuộc liên thủ của hai ông trùm, thậm chí còn thâu tóm không ít, đều lần lượt từ bỏ ý định tranh thủ cơ hội để chia phần.

Đừng quên, Khu 19 giờ đây đã không giống như trước, hiện tại chỗ đó có cảnh sát theo dõi chặt chẽ, sớm muộn gì cũng trở thành nơi dừng chân ổn định, sau này tình hình sẽ không cho phép họ ngang tàng như trước.

Nhưng Sói Lớn thì khác, cảnh sát can thiệp là do hắn âm thầm giúp đỡ. Có mối quan hệ này, sau này làm gì cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Chính vì thế, Sói Lớn đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người, nhưng không ai dám công khai đối đầu với hắn. Thế lực của hắn quá mạnh, trong bóng tối cũng không thể ra tay được.

Sau khi cả hai đều giải phóng, Sói Lớn vừa xoa nắn chỗ mềm ở eo Chó Lớn, vừa thì thầm bên tai cậu: "Có những chuyện không thể thể quản được, đừng để ý đến cậu ta. Cho dù không có cậu ta, Báo Lớn cũng không trốn thoát được, hiểu chưa?"

Người mà hắn nhắc đến đương nhiên là Cừu Nhỏ. Chó Lớn bị hắn áp sát, rụt người lại, rồi gật gật đầu, giải thích: "Nhưng tôi cũng lo cho anh, lần trước suýt chút nữa..."

Cậu cẩn thận liếc nhìn cánh tay của Sói Lớn. Trông có vẻ lành rất nhanh, chỉ còn lại một vết sẹo mờ.

"Lo cho tôi thì bù đắp lại số lần thiếu trong mấy ngày qua đi. Đừng nói cậu nghĩ nhiêu nay nhiêu đó là đủ thỏa mãn tôi rồi đấy nhé?”

Sói Lớn nhếch môi, giọng nói khàn khàn, một tay chống đầu, tay còn lại trên người cậu lại bắt đầu di chuyển xuống dưới.

"Không nghỉ một lát sao?" Mặt Chó Lớn đỏ bừng, ánh mắt né tránh, lo lắng về vấn đề thể lực. Nói xong cậu vội kéo chăn ra, ngay trước khi Sói Lớn chạm tới đích đã nhảy xuống giường chạy đi.

"Tôi đi rót nước cho anh." Cậu vội vã nói.

Sói Lớn tay không bắt được gì, chỉ nằm đó nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Chạy được nửa đường, Chó Lớn mới nhận ra mình không mặc gì, mặt lại đỏ bừng. Cậu vội vàng chộp lấy chiếc khăn tắm bị vứt sang một bên, khiến Sói Lớn cười càng to hơn.

Trên bàn có chai rượu vang đã mở sẵn, Chó Lớn không dám động vào nó, sợ Sói Lớn lại nhớ đến chuyện phạt rượu. Lần trước cậu đòi uống là do đầu óc mụ mị nhất thời, cậu thật sự không muốn lại say rồi mất mặt lần nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.