Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 41




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong kỳ quân sự của Đại học Phàn, thời tiết khiến cho đám tân sinh viên than trời khóc đất. Nắng như đổ lửa trên đầu, phơi đến mức ai nấy đều như bị nướng chín. Nhưng ngay sau khi kỳ quân sự kết thúc, tuần đầu tiên trời lại mưa, nhiều người chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà gào khóc.

Sau một tuần học tập, thời gian chẳng để cho đám tân sinh viên than thở quá lâu. Kỳ nghỉ Quốc Khánh đang đến gần, và cả đám lại bắt đầu reo hò phấn khích.

Chó Lớn chắc chắn sẽ về nhà trong dịp Quốc Khánh, chỉ là không biết liệu có còn gặp được Sói Lớn hay không. Cậu chưa gọi điện cho hắn lần nào.

Hôm nay, cậu gọi thử để hỏi xem vết thương trên tay hắn thế nào rồi, nhưng không ai bắt máy.

Buổi chiều có nhiều tiết học hơn, cậu lo lắng đặt điện thoại xuống, nghĩ rằng Sói Lớn lợi hại như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu tạm gác lại để đi học. Tối đến, cả phòng lại bàn bạc về kế hoạch chơi trong kỳ nghỉ Quốc Khánh. Lên đại học rồi, đây là lúc để thỏa sức vui chơi. Phần lớn mọi người đều không về nhà.

"Ê, hay là đi Trung Sơn đi, thế nào? Vừa có cảnh đẹp, vừa có nhiều đồ ăn vặt, lại còn được rèn luyện cơ thể." Trâu Lớn vừa tắm rửa xong, nằm bò trên giường nghịch điện thoại, vừa thò đầu ra đề nghị.

Rồng Nhỏ bĩu môi: "Quân sự nửa tháng trời chưa đủ rèn luyện à? Cậu cũng khỏe thật đấy."

"Không giống nhau mà!" Trâu Lớn lại quay sang Chó Lớn, cố gọi to: "Này, Chó Lớn." 

Chó Lớn đang dọn giường, nghe vậy quay đầu đáp: "Tôi về nhà."

"Mất hứng thật." Trâu Lớn như thể bị dội một gáo nước lạnh, thu mình lại tiếp tục nghịch điện thoại.

Thực ra Chó Lớn cũng có thể không về, dù sao về nhà cũng chẳng có gì làm. Mẹ cậu cũng phải đi làm, không có ở nhà. Chủ yếu là cậu muốn ở gần Sói Lớn, tiện hơn nhiều…

Ý thức được mình đang nghĩ gì, Chó Lớn giật mình, mặt hơi đỏ lên, quay lại tiếp tục dọn dẹp.

Lúc xong việc và nằm xuống nghỉ ngơi, điện thoại cậu reo lên. Là Sói Lớn gọi. Cậu vội vàng nghe máy, liếc nhìn mấy người khác trong phòng rồi nhỏ giọng: "Anh Sói."

"Nói to lên." Sói Lớn bảo.

Lúc này mới hơn chín giờ, bên ngoài vẫn chưa yên tĩnh, mấy người trong phòng đều đang bận rộn chuyện của mình. Chó Lớn chui vào chăn, gọi lại một tiếng: "Anh Sói."

"Sáng nay nhớ tôi à?" Giọng Sói Lớn vang lên đầy vẻ vui tươi.

"Chỉ là... tôi muốn hỏi xem tay anh sao rồi, còn đau không?"

Chó Lớn cau mày, hình ảnh hôm đó vẫn mãi không phai trong đầu cậu.

"Chuyện đó cậu không cần lo. Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Ngày mai nghỉ lễ rồi đúng không, cậu có về nhà không?"

"Có."

Chó Lớn sống ở khu hỗn loạn Tam Dương, nhưng cậu chưa bao giờ thấy cảnh đánh nhau hay bạo lực ở đó. Tất cả chỉ là nghe người khác kể lại.

Sói Lớn nghe vậy, không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ nói: "Về nhà rồi thì ở yên đó, đừng chạy lung tung. Để tôi đến đón cậu."

"Vậy... khi nào anh đến?" Cậu hỏi nhỏ, giọng có phần như đang làm nũng.

Sói Lớn khẽ cười: "Sớm thôi, nhóc con."

Ở trong chăn lâu khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, Chó Lớn vừa cúp máy vừa thò đầu ra hít thở vài hơi không khí trong lành. Lúc này, cậu nghe thấy Tê Giác và Trâu Lớn đang bàn luận về chuyện bạn gái hồi cấp ba.

Tê Giác cười: "Chẳng có gì đâu, chỉ là ăn cơm, đi học thì nói chuyện, truyền tay nhau mấy tờ giấy nhắn nhủ chút thôi. Cấp ba thì còn thời gian đâu mà làm gì khác."

"Không hẳn đâu." Rồng Nhỏ cười toe toét quay đầu lại nói: "Hồi đó tôi thường đi xem phim, dạo công viên, nắm tay nhau đi dạo."

Nói xong, Rồng Nhỏ  thở dài: "Cũng khá lãng mạn đấy chứ."

Trâu Lớn suy nghĩ một lát, nhận ra trong phòng chỉ còn mình chưa có người yêu, liền tò mò hỏi: "Rồi chia tay à?"

"Ừ, cô ấy bảo tôi trẻ con quá." Rồng Nhỏ với vẻ không đồng tình lắc đầu: "Tôi trẻ con chỗ nào chứ."

Tê Giác đáp: "Nhìn mặt cậu trẻ con thật mà, như thằng nhóc cấp hai ấy, chắc cô ấy coi cậu như em trai thôi."

Đây cũng là nỗi đau của Rồng Nhỏ, mấy người cùng cười nhạo cậu ấy, khiến cậu ấy tức giận không muốn nói thêm.

Chó Lớn thầm nghĩ, cậu là người duy nhất ở đây mà khi ở bên người mình thích, chuyện làm nhiều nhất chỉ là những hành động thân mật mờ ám. Không có hẹn hò, không có nắm tay đi dạo.

Cậu còn không dám phản kháng.

Chó Lớn nhìn chằm chằm vào điện thoại, chỉ muốn nói với họ rằng, người ta còn làm những chuyện khác nữa kia.

Kỳ nghỉ nhanh chóng đến. Cậu chỉ mất nửa ngày để về nhà. Sáng sớm cậu đã rời trường, đến trưa thì về tới nhà. Cậu cứ nghĩ mẹ vẫn đang ở nhà máy làm việc, ai ngờ vừa về đã thấy bà ở nhà. Cậu kinh ngạc hết sức.

"Mẹ... sao mẹ ở nhà?"

"Chỉ có mấy người các con được nghỉ lễ, còn mẹ thì không được nghỉ à?" Mẹ Chó Lớn biết con trai sẽ về, đã chuẩn bị sẵn một số món ăn, đang bận rộn trong bếp.

"Không phải, mẹ không nói với con trước. Con cứ nghĩ mẹ đang đi làm." Chó Lớn giải thích.

"Nói gì chứ, có phải chuyện to tát gì đâu. Về nhà rồi thì ngồi xuống đợi ăn cơm đi, sắp xong rồi đấy." Bà vừa bưng một đĩa thức ăn ra bàn, lại quay vào bếp, dặn dò: "Lau sạch cái bàn đi!"

"Dạ..."

Chó Lớn đáp lại, rồi xoay người đi lấy khăn lau bàn. Thức ăn rất phong phú, ba món mặn một món chay, có thêm canh, vừa ngon vừa bổ.

"Thực ra mẹ cũng không phải nghỉ lễ, mà là ông chủ cho thêm ngày nghỉ. Mai mẹ lại phải đi làm rồi."

Chó Lớn gật đầu tỏ ý đã hiểu. Mẹ cậu thấy cậu cứ cúi đầu ăn cơm, bèn hắng giọng, cười hỏi: "Chó Lớn này, mẹ hỏi con nhé, có phải con đang yêu đương không?"

Chó Lớn nghẹn cứng, không biết sao tự dưng bà lại hỏi vậy. Cậu nắm chặt đũa, nhỏ giọng đáp: "Không có đâu mẹ. Mẹ nghĩ gì thế?"

Cậu còn không chịu thừa nhận. Mẹ Chó Lớn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của con trai, trong lòng vừa thở dài vì biết rằng con mình chắc chắn không bao giờ nói thật với mẹ, lại vừa cảm thán vì cuối cùng cậu cũng đến lúc này.

"Hôm đó... mẹ thấy rồi." Bà gắp cho Chó Lớn một miếng thịt gà, vẻ mặt không tỏ ra tức giận, mà còn cười nói: "Còn định lừa mẹ à? Cái người đàn ông bên cạnh con nhìn cũng ổn đấy, trông có vẻ chững chạc hơn con. Mẹ không gọi con lại, sợ con khó xử."

Chó Lớn như nhìn thấy ma, ngẩng lên nhìn bà, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cậu và Sói Lớn bị mẹ bắt gặp. Hôm đó? Là hôm nào? Hơn nữa, mẹ cậu còn bình tĩnh như vậy, khiến cậu kinh ngạc vô cùng.

"Mẹ..." Cậu cẩn thận hỏi: "Mẹ nói mẹ thấy gì cơ?"

"Mẹ thấy con và một người đàn ông ở cùng nhau. Mẹ không nhìn nhầm đâu, là con phải không? Mẹ không thể không nhận ra con trai mình được."

"Nhưng..." Cậu vẫn không tài nào tin nổi, mắt mở to, muốn nói ra nhưng lại ngập ngừng: "Mẹ không giận sao?"

Mẹ cậu khó hiểu: "Giận chuyện gì cơ?"

Giọng Chó Lớn hạ thấp: "Con... ở cùng với một người đàn ông."

Không bậc ba mẹ nào mong con trai mình thích người đồng giới. Trên mạng đầy những câu chuyện về việc con cái công khai giới tính và bị ba mẹ cắt đứt quan hệ. Dù có những bậc phụ huynh cởi mở, thì cũng không thể chấp nhận ngay lập tức, cần rất nhiều thời gian để suy nghĩ.

Nhưng mẹ cậu đã trực tiếp nhìn thấy cậu ở bên một người đàn ông khác, và lại hỏi chuyện này một cách bình thường như thế, khiến cậu lập tức hoảng loạn.

"Thực ra mẹ đã đoán được từ lâu rồi, chỉ là không nói ra thôi." Mẹ Chó Lớn thở dài: "Lần trước mẹ còn hỏi con có phải là thụ không, vậy mà con còn dám lừa mẹ, nhất quyết không chịu thừa nhận."

"Con không lừa mẹ mà." Cậu lẩm bẩm.

"Gì cơ?" Bà không nghe rõ, Chó Lớn vốn nói nhỏ, giờ lại lẩm bẩm thì càng khó nghe hơn.

"Không có gì." Chó Lớn vẫn không dám tin, nhìn lại sắc mặt của bà, hỏi: "Mẹ thật sự không để ý sao?"

"Ba con mất bao nhiêu năm rồi, mẹ một mình nuôi con, lo lắng đủ điều, chẳng lẽ mẹ còn quan tâm đến chuyện có ai nối dõi nữa sao? Mẹ biết, chuyện này không phân biệt nam nữ."

"Với lại." Bà lại thở dài: "Con có tìm được bạn gái đâu, mà ngay cả cảm giác an toàn con cũng chẳng cho ai nổi."

Bị chính mẹ ruột chê bai, Chó Lớn không biết nói gì để phản bác, chỉ mím môi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.