Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 55: Bên "anh" nhưng vẫn thấy trống vắng




5 ngày sau, kì kinh nguyệt của Giai Mẫn kết thúc, không hiểu sao cô lại có cảm giác gì đó lo sợ, không như mọi khi mỗi lần Thiên Minh có việc gì đó cô điều đợi anh về tắm chung, nay cô nhanh chân nhanh tay đi tắm trước. Vừa tắm xong cô đi ra thì Thiên Minh giả cũng vừa về.

" Anh về rồi sao, dạo này chổ nhà ông nội ổn chứ em thấy anh rất hay qua đó".

" Chổ em trai anh có chút rắc rối thôi, anh đi chủ yếu cùng ông giải quyết chuyện của nó".

" Ông có nói gì về em không?". Đây là câu hỏi Giai Mẫn rất hay hỏi Thiên Minh mỗi lần anh đi từ nhà lão già Cao về vì cô biết lão già Cao đang áp lực cô và Thiên Minh chuyện con cái.

Lúc này Dương Quãng ôm cô lại

" Em đừng có lo lắng và áp lực bản thân mình quá, hôm nay em phải cho anh bù lại 5 ngày qua".

Nghe đến đây Giai Mẫn cảm giác gì đó rất khó chịu trong người..Rõ ràng mấy ngày qua cô cảm giác vô cùng rống trãi như thiếu thứ gì đó, cô nghĩ chắc là do 5 ngày này Thiên Minh đi nhiều cô và anh cũng không ân ái, nhưng khi nghe lời đề nghị ân ái đêm nay cô lại có cảm giác khác lạ.

Khi Dương Quãng cuối đầu hôn cô, sau đó ôm cô vào lòng cô cảm thấy bức rức, bất giác cô đẩy anh ra, Dương Quãng biết vì mìn không phải Thiên Minh nên Giai Mẫn mới có cảm giác như vậy, anh cũng lại bắt đầu diễn tả điệu bộ ghen bóng gió của Thiên Minh theo đúng những gì Tiến Văn nghe ngóng được từ chổ dì quản gia cũ kia.

" Giai Mẫn có phải trên người anh có nhiều vết thương nên em mới như vậy đúng không, hay em có ai khác rồi".

Giai Mẫn nghe hắn ta nói vậy liền phản khán ngay." Không có mà, em chỉ yêu Thiên Minh không yêu ai cả".

" Vậy tại sao em lại né tránh anh?".

" Vì em bị vấn đề về kinh nguyệt nó kéo dài nên em ngại anh". Giai Mẫn đã nói dối, trước đây hầu như không bao giờ cô nói dối anh về điều này nhưng chính cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại như vậy.

Dương Quãng nghe vậy đành buông cô ra, nhưng vẫn chưa thôi ý định hành hạ tâm can Thiên Minh, anh nói với Giai Mẫn.

" Nếu như không làm bên dưới được thì để anh hôn bên trên".

Vừa dứt câu anh cuối đầu hôn ngấu nghiến Giai Mẫn, anh xé áo trên người cô ra vứt sanv một bên vừa hôn môi xong anh cuối xuống dùng tay bóp hai b** ng** của Giai Mẫn, anh vùi mặt mình xuống dưới dùng răng cắn lấy

hai t* hồng nhô lên, Giai Mẫn vì hành động bất mạnh bạo của anh mà rên lên.

Thiên Minh đứng quan sát và nghe tất cả, mắt anh đã ngập tràng nước mắt, anh lại tiếp tục đấm vào màng hình " Bỏ cô ấy ra, Giai Mẫn là của tôi mà, là của tôi, không phải của anh".

Đám vệ sĩ canh bên ngoài nghe thấy tiếng la thét của Thiên Minh lúc này liền chạy vô và tiêm cho anh một liều thuốc ngủ khiến anh ngất đi, khi đám vệ sĩ vừa đi ra ngoài thì

Tâm Đức xuất hiện, anh ta vừa tiến lại gần Thiên Minh vỗ vai " Em rể..." thì lập tức có một bóng ma nữ hung dữ hiện ra kéo Tâm Đức về.

" Mẹ bỏ con ra".

" Tao không bỏ, công sức mấy năm nay tao rót thù hận vô bọn chúng không thể để mày phá được".

Ma nữ nó vừa nói vừa kéo tay Tâm Đức đi, bà ta dùng một vòng tròn đỏ đưa vô tay của Tâm Đức sau đó kéo anh đi để Thiên Minh một mình ở lại chóng chọi với sự hành hạ tâm can mà chính ông nội mình mang lại.

Thiên Minh bị hạ thuốc ngục xuống tại giường nhưng đầu óc của anh vẫn không ngừng nghỉ đến Giai Mân.

Bên này Dương Quãng ôm hôn mân mê Giai Mẫn thì điện thoại của Dương Quãng reo lên người gọi là lão già Cao.

Dương Quãng biết chắc có chuyện nên nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài nghe điện thoại sau trở vào nói với Giai Mẫn.

" Bên ông nội có việc gấp hình như ông không khỏe nên anh phải qua đó liền, nhưng anh sẽ về với em ngay thôi".

" Được anh đi cẩn thận, đừng như lần trước nhé, nếu tối quá thì ở lại đó sáng mai về".

" Anh biết rồi, em yên tâm đi".

" Dạ, anh đi cẩn thận nhé".

Dương Quãng ra hầm lấy xe chạy đi, Giai Mẫn nhìn hình ảnh anh đi mất hút mới thở phào nhẹ nhỏm. Giai Mẫn nhấc điện thoại lên gọi cho Xuân Muội để tâm sự về chuyện tâm.sịn lý của mình.

" Xuân Muội à, mình có chuyện muốn hỏi".

Xuân Muội bên kia ngáp ngáp trả lời.

" Trời ơi, tổ tông ơi, giờ này cậu không ôm Thiên Minh ngủ à sao gọi cho mình".

Vừa dứt câu Giai Mẫn nghe đầu dây bên kia đã im lặng cô biết Xuân Muội đã ngủ và cũng thấy có lỗi khi phá giấc ngủ của bạn mình.

Dương Quãng vừa đến biệt thự Cao gia đã bị lão già Cao quát mắng.

" Khốn kiếp!, anh coi mà chừng mực lại hành động của mình, nếu vả quá thì lôi ra khách sạn đi làm quá cháu tôi nó mà điên lên anh chịu trách nhiệm".

" Không phải lúc đầu ông nội cũng đồng ý với cách này sao, sao bây giờ đổi ý rồi, ông nên nhớ đây là cách làm Thiên Minh điên lên, một người đàn ông khi chứ kiến người phụ nữ của mình bị người khác chơi qua chắc chắn sẽ khó ai chịu để cô ta quay lại bên mình, đó là lòng tự tôn mà đàn ông nào cũng có, chỉ như vậy sau này cháu ông sẽ gớm ghiến con người của Giai Mẫn cho xem".

Nghe vậy lão già Cao cũng rất hứng thú tán thành" Cũng đúng đó, vậy anh cứ cưỡng con nhỏ đó thật tàn nhẫn vào, để sau này cháu tôi nó sẽ tởm con người của nó, còn nếu Thiên Minh điên lên tôi sẽ cho người tiêm cho nó vài liều thuốc".

Thấy lão già Cao đã đồng ý với mình Dương Quãng tỏ ra vô cùng đắc í vì mục đích chính của kế hoạch lần này là hành hạ tâm xác của Thiên Minh và Giai Mẫn tội đã tống hắn vào tù khiến cho hắn phải chịu bao nhiêu tủi nhục và bị đám tù nhân nam biến thái hành hạ tình dục đến vô sinh.

Nhớ lại ngày tháng trong ngục tù là vô số những ngày tháng hắn sống trong địa ngục trần gian, đêm đến khi ngủ còn có bóng ma nữ hiện ra và nhắc nhở anh phải trả thù, bóng ma nữ đó đã kể vô số những điều tốt đẹp mà hai người đó đang hưởng thụ khiến lòng hận thù của anh càng dâng cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.