Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 31: Chuyện kinh dị (H nhẹ)




Đoàng!! Một hình ảnh kinh hoàng hiện ra.

Giai Mẫn thấy 1 bao nilong chứa đầy máu bên trong đó là đầu và cổ của con người, người đó chắc chắn là nữ vì trên đầu đó có mái tóc thật dài.

Giai Mẫn hét lớn chạy đi gọi bảo vệ, khi lên thì bao nilong đó hoàn toàn biếng mất.Giai Mẫn lúc này toát mồ hôi, cô chắc chắn lúc nảy mình không nhìn lầm và biết rõ là bản thân bị người khuất mặt trêu ghẹo.

Hôm nay làm tâm trạng cô hôm nay rối bời vô cùng, 1 phần do chuyện sợi dây chuyền, 1 phần do cô bị ma nhát, nên cô quyết định tan làm sớm 2 tiếng đi dạo 1 vòng thành phố rồi ghé 1 tiệm nét gần đó đánh vài trận.

Cô ghé vào tiệm net XSMAX tiệm này ngày xưa còn đi học cô rất hay ghé đây chơi, cô bước vào tiệm chọn vị trí ngồi quen thuộc, ngồi vào đó vừa bật nhạc thật lớn vừa vào trận.

Mãi chơi đến tận 5 giờ rưỡi, Giai Mẫn cũng mặc kệ, cô quyết định hôm nay chơi đến tối khuya mới về, cô lấy điện thoại ra nhắn cho Thiên Minh:" Hôm nay em có chút việc về trễ, anh ăn cơm rồi ngủ nhé".

Tin nhắn đi được 15 giây, bên kia Thiên Minh lập tức gọi đến, 1 cuộc, 2 cuộc cô không nhấc máy, Thiên Minh bên này rất bực bội, không biết vợ anh đi đâu mà dám không nghe điện thoại của anh. Nguyên nhân đó chính là Giai Mẫn đang vô trận căng đét không nhấc máy được, đến khi thắng trận rồi Giai Mẫn mới gọi lại:" Anh à! Em làm nốt vài trận rồi về, anh đừng chờ em nhé".

Bên đầu dây bên kia Thiên Minh đang tức lại thêm sôi máu lên, anh biết rõ quán game mà Giai Mẫn hay lui tới, anh ba chân bốn cẳng đi ra ngoài tìm cô, lúc này nhìn Thiên Minh cứ như mẹ đi bắt con đánh nét về đánh í.

Trận đánh của Giai Mẫn lúc này cực căng, trụ của cô sắp vỡ, Thiên Minh thì đã đứng phía sau cô lúc nào không hay, thấy vợ mình lúc này sắp thua, từ phía sau anh vòng tay lại phía trước, tay phải anh đặt lên tay Giai Mẫn lick chuột, tay còn lại gõ phím liên tục. Giai Mẫn quay lại hơi bất ngờ, Cuối cùng team cô cũng Win, cô quay sang cảm ơn chồng:" Cảm ơn anh nhé".

Thiên Minh đáp lại:" Vợ à! Em chơi hơi gà đó".

Giai Mẫn hơi bị quê:" Lâu rồi lục nghề thôi mà anh".

Giai Mẫn vừa dứt lời Thiên Minh lập tức bế cô đi ra ngoài trước ánh mắt bao nhiêu người.Giai Mẫn thấy mọi người nhìn hết sức ái ngại:" Thả em ra em tự đi được"

" Em im đi, trốn chồng đi chơi net, em xem lát về anh trị tội em ra sao?".

" Ai bảo anh lấy dây chuyền của em làm gì, em buồn em đi chơi".

Thiên Minh nghe đến sợi dây chuyền, im phăn phắc, kéo cô lên xe anh, còn xe cô nhờ bảo vệ giữ hộ, lên xe Giai Mẫn mới biết chồng mình đang giận dữ cỡ nào, cô đành ngã giọng:" Xin lỗi anh mà".

Thiên Minh vẫn chơi chiêu lạnh lùng, Giai Mẫn biết thừa về nhà sẽ như thế nào, Thiên Minh ghé vào cữa hàng tiện lợi mua 2 tô cháo khi về đến nhà anh đổ ra tô cho cả hai cùng ăn, Giai Mẫn cũng không ý kiến mà ăn hết tô cháo.

Ăn xong xuôi, Thiên Minh bế cô lên lầu đi thẳng vào phòng tắm, anh nhanh tay cỡi hết quần áo trên người cô và cả người mình, bồn tắm đã xã nước ấm sẵn, anh đặt cô vào bồn tắm, bắt đầu kì cọ cho cô.

Sau màng tẩy rữa cho Gia Mẫn Thiên Minh bắt đầu "hành sự", anh hôn kịch liệt Giai Mẫn, vừa hôn vừa thở dốc, Thiên Minh lúc này ngập tràng dục tính, môi anh từ môi cô dần trườn xuống bầu **** cô, tiếp tục mút lấy nó.

Giai Mẫn khẽ rên lên:" A... ưm anh ơi đủ rồi".

Thiên Minh vờ như không nghe tiếp tục lấn tới cô, anh đưa tay sờ xuống nơi tư mật ướt át của cô bắt đầu cho vật cứng của anh vào, anh thúc đẩy từng nhịp mạnh.

Giai Mẫn rên thất thanh lên:" A... Đau em anh". Nghe đến từ " Đau " thốt ra từ miệng cô như thói quen Thiên Minh chậm lại, hôn nhẹ cô:" Xin lỗi anh nhẹ lại". Sau hơn 1 tiếng ân ái trong phòng tắm cả hai cũng lau khô người anh bế cô ra giường, lấy chăn đắp cho cô.

Giai Mẫn vừa trãi qua trận mệt lã nằm ngọn trong tay Thiên Minh cô khẽ nói:" anh à, anh trả lại...".

Giai Mẫn chưa nói hết câu Thiên Minh cắt ngang:" Em đừng nhắc chuyện này với anh nữa, ngủ đi, hôm nay em mệt rồi".nói xong Thiên Minh thiếp đi

Giai Mẫn thấy anh ngủ cũng im lặng để anh ngủ mà không nói gì thêm, cô cũng bắt đầu đi ngủ, nhưng vừa chợp mắt thì hình ảnh máu me đó lại hiện lên, khiến cô không tài nào nhắm mắt được mặt dù rất mệt mõi.

Cô ngẫm trong đầu câu kinh mà Xuân Muội lúc chiều chỉ cho cô vì cô cũng đã kể chuyện này cho cô ấy nghe, lẫm nhẫm trong đầu được 1 lúc cô không còn nhìn thấy hình ảnh đó nữa cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên ngoài cữa sổ của 2 người lúc này có 1 giọng hát vang lên hòa với tiếng gió lạnh thấu xương, tiếng hát đó rất thê lương quỷ dị, khi ai nghe được cũng cảm thấy rợn tóc gáy, may cho cặp vợ chồng vì ngủ say nên không nghe được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.