Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 27: Trở về nơi ấm êm




Sau khi an ủi cô, Thiên Minh hôn cô rồi ôm cô vào lòng mà đi ngủ, anh rất sợ 1 ngày nào đó sẽ mất đi cô. Cả hai quấn quýt lấy nhau cả đêm.

Sáng hôm sau thư kí Trương Thành gọi điện cho Tố Tố:" AloTố, em thông báo với bà Liên là đã tìm thấy Giai Mẫn rồi".

Tố Tố khi biết tin cũng rất vui mừng:" Tìm thấy đại tiểu thư thật sao?, để em đi thông báo cho bà chủ".

" Khoan tắt máy, anh nói em cái này". Thư kí Trương ngại ngùng.

Tố tố hỏi" Sao, anh có chuyện gì à?"

Trương Thành:" Tháng sau cùng anh về ra mắt ba mẹ nhé, biết em là người cùng quê nên họ mong lắm, à ba mẹ anh bảo nhớ dẫn theo Đậu Đậu nữa, ba mẹ anh cũng mong gặp bé nó".

Tố Tố vui mừng hôm nay cô nhận đến 2 niềm vui:" Được em sẽ sắp xếp".

Sau khi cúp máy Tố Tố chạy đi báo thông báo.

" Bà chủ ơi, bà chủ, tìm được cô chủ rồi"

Bà Liên đáp lại vẻ lạnh tanh:" Thấy chưa tôi nói mà, con bé đó không ai dám làm gì nó đâu, không khéo mấy tên bắt cóc bị nó cho nhừng đòn, hoặc đi chơi bời liêu lỏng giờ mới chui đầu về".

Tố Tố " ~". Tố Tố thật sự rất ghét thái độ của bà ta, nên cũng không thèm nói thêm gì nữa và chỉ nghe bà ấy sai bảo thêm vài chuyện.

" Tố tố, con ra ngoài vườn hái mấy củ nghệ tươi vào rữa sạch để ta gữi cho Giai Ý, mặt nó dạo này nổi mụn rồi, sắp làm người của showbiz phải chú trọng nhan sắc, nổi mụn như vậy làm ta lo chết đi được".

Tố Tố:" Vâng thưa bà chủ".

Bà Liên hầu như không biết con gái lớn bà vừa trãi qua trận sinh tử suýt chết, tâm tư bà hầu như chỉ nghĩ đến con gái út Giai Ý.

Tố Tố bực bội gọi điện mách thư kí Trương, thư kí Trương chắn chắc sẽ đi mách với Thiên Minh, vì bấy lâu nay anh cũng chướng mắt với hai mẹ con nhà đó rồi.

Thiên Minh biết được tin này, anh trong lòng vốn đã ghét nay lại càng thêm thù ghét, Nhìn Giai Mẫn vẫn nằm yên trong lòng anh, anh thề nhất định sẽ cố gắng nhất có thể để bù đắp mọi thứ cho cô người con gái duy nhất mà anh yêu trên cuộc đời.

Những ngày ở bệnh viện cũng qua đi, hôm nay họ trở về lại biệt thự tổ ấm thân quen của 2 người, vừa bước đến cửa dì quản gia đã để sẳn 1 chậu than cho Giai Mẫn bước qua.

" Phu nhân con bước qua đi, bước qua sẽ hết xuôi xẻo, từ nay con sẽ bình an"

Thiên Minh dìu cô bước qua bước lại 9 lần, vào nhà thì Đông Ca - Xuân Muội và anh hai của họ Hạ Thúc cũng chờ sẳn ở đó. Vừa thấy Giai Mẫn Xuân Muội chạy lại ôm lấy cô khóc như mưa:" Giai Mẫn ơi, xin lỗi mà, huhu cậu mà không về là mình thủ tiết cả đời không lấy chồng đâu, mấy ngày nay mình sút cân rồi từ 80kg xuống còn 70kg."

Giai Mẫn cười đẩy Xuân Muội ra:" Muội Muội, cậu làm như mình là người tình của cậu hay sao mà đòi thủ tiết chứ, thôi đừng khóc nữa đỡ mình xuống bếp nào, đói quá"

Sau khi ăn xong mọi người ai về nhà nấy dì quản gia thì đi huyện mua mấy lá thuốc bổ về cho Giai Mẫn đến tối mai mới về. Ngồi tên chiếc giường thân quen Giai Mẫn cảm xúc dạc dào khó tả, xen vào đó là nổi căm phẫn Dương Quãng thấu xương.

Thiên Minh nắm lấy tay cô:" Giai Mẫn mai anh dẫn em đi cảnh sát tố cáo hắn ta, nhất định hắn ta phải trả giá cho mọi lỗi lầm đã gây ra".

" Bản thân em bây giờ rất muốn tự tay hủy hoại hắn ta, nhưng dù gì em cũng là công dân của 1 nước, phải tuân theo pháp luật, vậy thôi đành để hắn chịu tội trước pháp luật trước, thế lực Dương Kim Thị lớn như vậy chắc chắn sẽ tìm cách cho hắn thoát ra, với lại nhân cơ hội này em muốn hắn cuối đầu xin lỗi Đông Ca trước mặt mọi người".

" Nếu hắn ra tù thì em định làm gì tiếp theo? Giai Mẫn nếu em muốn trực tiếp trả thù hãy để anh giúp em, đừng đụng đến cho bẩn tay"

Giai Mẫn đứng dậy dứt khoác nói:" Bẩn tay thì rữa tay, nhà ta thiếu gì xà phòng, để anh ra thì em sẽ không vui, không hả dạ, Còn Gì Là Thú Vị nữa".

Thiên Minh nghe thế đứng dậy ôm phía sau cô:" Nhưng anh sợ em nguy hiểm, xin em hãy nghĩ cho anh, nếu em có chuyện gì anh không biết bản thân mình lúc đó còn là con người không?"

" Anh yên tâm! em sẽ cẩn thận nhất có thể, trường hợp xấu nhất thì anh trở thành con gì em là con đó!!".

Thiên Minh:" Nhưng anh không muốn em chịu đau".

Giai Mẫn biết Thiên Minh lo cho mình nên không đôi co với anh nữa mà an ủi anh:" Không sao, không sao, em sẽ không sao, em buồn ngủ rồi chúng ta ngủ đi nhé".

Thiên Minh dìu cô xuống giường, vùi mặt cô vào lòng ngực cứng rắn của mình mà ngủ, Giai Mẫn nói đi ngủ nhưng lòng cô không ngủ được vì cô nghĩ đến đứa bé đã chết của mình cô đau đớn như ruột rách tim thây.

_____ Bên Mĩ

Giai Ý khi biết tin Thiên Minh tìm được Giai Mẫn, cô nổi lòng ghen tị:" Tại sao người đàn ông tốt như vậy lại vào tay chị chứ, nếu như ông trời vì thương chị bị mẹ đối xử bất công mà mang anh ấy đến cho chị, thì em xin đổi lại với chị, em muốn sống cả đời với chồng chị".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.