Giúp việc chạy vô hết sức kinh hãi:" Máu! Máu, ôi trời ơi". Bà lập tức đi lấy dụng cụ y tế sơ cứu cho cô, rồi lao dọn căn phòng đến hơn 2 tiếng đồng hồ mới xong mọi chuyện.
Giai Mẫn như nằm trên giường tỉnh dậy sau 1 trận kinh hoàng, cô đau đớn nhìn lên trên trần nhà nước mắt dàn dụa chảy xuống, cô cảm nhận rõ rệt con của cô với Thiên Minh không còn nữa.
" Con ơi, là lỗi của mẹ, nếu mẹ không bỏ trốn thì con không mất, Thiên Minh xin lỗi anh, em hại chết con rôi". Trong màng đêm thanh vắng cô không nấc từng tiếng.
Ánh mắt cô lúc này đầy rẫy tia căm hận:
" Mày muốn tao ác chứ gì, được rồi chờ đó, tao ác cho mày xem" Không cần nói cũng biết câu nói này dành cho Dương Quãng.
Dì giúp việc từ bên ngoài bưng cháo vô cho Giai Mẫn.
" Cháu à, ăn chút gì đi kẻo đói"
" Tôi không ăn, bà mang ra ngoài đi"
Giúp việc không ép Giai Mẫn ăn nữa mà ngồi xuống trò chuyện với cô.
" Ta thấy cháu đau khổ? ta cũng rất muốn giúp, nhưng ta còn mắc nợ nhà cậu ấy 1 khoảng tiền lớn để lo cho chồng thực vật của tôi, tôi không còn cách nào khác mong cô tha lỗi cho tôi".
Giai Mẫn không chút cảm xúc lạnh tanh đáp lại lời bà cụ:" Tôi mệt rồi, đi ra ngoài giúp.tôi".
" Vậy tôi để cháo.ở đây cô tranh thủ ăn cho nóng, ăn rồi mới làm được những dự định tiếp theo,có gì gọi ta, ta tên Liên Hoa, cháu gọi ta là dì Hoa" nói rồi dì Hoa ra khỏi phòng.
Sau khi dì Hoa đi Giai Mẫn nhớ đến câu nói:
"Phải ăn mới có sức làm được những dự định tiếp theo" thì cô bắt đầu cặm cuội ăn tromg nước mắt.
Ăn hết bát cháo mặc dù lòng Giai Mẫn rất đau nhưng cô vẫn cố bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi đây. Cô suy nghĩ 1 hồi rồi ra 1 quyết định đó là Phóng Hỏa Đốt Nhà.
Cô gọi giúp việc lên" Dì hoa, tôi đau lắm bag đi mua giúp tôi 1 liều thuốc"
Dì Hoa ghe vậy đoán chắc cô đã suy nghĩ thông suốt nên lập tức chạy đi mua cho cô.
Giai Mẫn nhìn xuống nhà thấy dì Hoa đi cô thở phào:"Con biết dì có nổi khổ riêng mới làm ở.đây, việc này không liên quan đến dì, tạm biệt".
Mấy tên vệ sĩ dưới nhà cô chắc chắc bọn họ là người ham sống sợ chết, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng thoát thân trước, nên không bận tâm lắm.
Giai Mẫn bắt đầu đi lấy 1 cây kéo tóc, cô bật nhiệt độ lên 220° xong để khoảng 5p cho nóng, tiếp theo cô lấy 1 tờ giấy để vào đó rồi kẹp lại, khi giấy cháy được 1 đốm nhỏ cô tiếp tục chăm thêm giấy vào, lúc này khi ngọn lữa cháy lớn lên 1 ít cô bỏ lữa xuống ga giường.
Ga giường bốc cháy, đám vệ sĩ bên ngoài hô hoán và bỏ chạy, đúng như Giai Mẫn đoán 4 người bọn họ bỏ cô lại 1 mình chạy thoát thân trước.
Giai Mẫn ở lại trong phòng, cô bê cái tủ đầu giường lên đậm mạnh vào cữa sổ kính vở nát ra, cô nhìn xuống bên dưới là 1 hồ bơi lớn dộ sâu 2m, Cô nhắm mắt nhảy xuống.
Xe cứu hỏa cũng nhanh chóng đến đó, dì Hoa cũng vừa về:" Ôi cháy, Tiểu thư đâu, mau vào cứu con bé" Dì Hoa định chạy vào nhưng cứu Hỏa ngăn lại.
Giai Mẫn bên này vì sợ cứu hỏa phát hiện nên đã bịt mũi lặn xuống hồ chờ lúc không ai để ý thì ngoi lên bắt đầu chạy. Cô chạy đến bụi cây thì máu của cô tiếp tục chảy ra, bụng đau quằng quại, cô lại ngất đi.
Bên này Dương Quãng cũng đã tới hiện trường, lúc này đám cháy đã được thống chế, hắn ta chạy vào trong kiểm tra thì không thấy Giai Mẫn đâu nên cho người đi tìm khắp nơi.
__ Tại biệt thự Thiên Minh.
"Tổng Giám Đốc, có tin tức của phu nhân rồi"
Thiên Minh đang mặt mày ủ rủ vừa uống rượu vừa khóc khi nghe thư kí Trương báo tình hình của Giai Mẫn anh lập tức đứng phắc dậy. Rống to:
"Cô ấy đâu, mau đưa tôi đi gặp cô ấy nhanh lên".
Thư kí Trương ấp úng:" Cô ấy bị cậu Dương Quãng nhốt vào biệt thự riêng cách chúng ta hơn 100km, nhưng vừa mới nảy biệt thự đó bị cháy, cứu hỏa đã dập lữa còn phu nhân tôi không biết cô ấy có bị gì không?"
Thiên Minh nghe Giai Mẫn gặp hỏa hoạn lòng anh như thiêu đốt, anh thét to:" Mau đưa tôi đến đó nhanh lên, mau".
Xe của Thiên Minh phóng nhanh như chớp theo sau còn có 3 chiếc khác theo hộ tống.
Sau gần 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến, căn biệt thự đã được dập lửa, Dương Quãng cũng rời hiện trường để đi tìm Giai Mẫn, những người khác không thấy đâu.
Thiên Minh hoảng loạn chạy vô biệt thự tìm cô nhưng không thấy đâu, anh nhìn cửa sổ bị vỡ, khung cửa.sổ có chút máu anh đoán chắc Giai Mẫn của anh đã nhảy từ đây xuống.Anh cho người đi điều tra tất cả các bệnh viện quanh khu vực để tìm cô, còn anh thì đi tìm xung quanh biệt thự.
Thiên Minh và thuộc hạ chạy quanh khu vực biệt thự để tìm cô nhưng không thấy, bệnh viện cũng không có tin tức. Đến rạng sáng anh bất lực nằm xuống bên đường nhìn lên trời cao nước mắt tuông rất nhiều.
Bổng dưng anh nghe thấy tiếng xào xạc anh quay đầu sang bên phải, hình như có người đang nằm ở đó? linh cảm anh biết được đó là Giai Mẫn. Không nghỉ ngợi gì thêm anh nhanh chóng chạy lại.
Đúng đó chính là Giai Mẫn người anh nhớ thương bấy lâu nay.