Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 2




CHƯƠNG 2

Chiếc Audi màu đen trượt dài trên đường , nó thu hút mọi ánh nhìn.

Mọi người trong sân bay trầm trồ:

- Ồ, tôi chưa từng thấy chiếc Audi này xuất hiện trên thị trường, tại sao lại...

- Loại hiếm đây.

- Thật may mắn khi được tận mắt nhìn thấy chiếc xe này.

-.....

Trên xe, một người đàn ông trung niên bước xuống cúi đầu một cách thận trọng.

- Chào mừng tiểu thư đến với Việt Nam!

Nó bỏ qua lời chào hỏi không đáp lại, tai vẫn đeo chiếc ear phone nó bước vào trong xe, ông quản gia cất chiếc valise của nó vào trong cốp rồi cũng lên xe đi mất.

Chiếc xe phóng nhanh như bay, chỉ trong một loáng mà đã đến nơi cần tới.

Nó bước xuống xe nhìn lên tòa nhà cao ngất.

* Công ty BKN *

- Ngài chủ tịch nói cần có việc gặp cô, nên tôi đưa tiểu thư tới đây rồi mới về nhà !

Nó không nói gì, gật đầu rồi bước vào công ty.

Nó tiến thẳng tới quầy tiếp tân, cô nhân viên khẽ cúi chào:

- Tôi có thể giúp gì cho cô ạ?

- Chủ tịch! – Giọng của nó vang lên khiến cho cô nhân viên thấy ớn lạnh.

- Sao ạ???

- Tôi muốn gặp chủ tịch!

- Cô có...

- Không – Chưa để cô nhân viên nói xong, nó đã nhảy vào miệng cổ ngồi khiến cho cô ta khó chịu.

- Nếu không có lịch hẹn thì cô không thể gặp chủ tịch đâu thưa cô!

-... Không có lịch thì không gặp được sao – Nó thoáng lưỡng lự rồi nói.

- Thưa cô, nếu không có chuyện gì quan trọng...

- Cha tôi gọi tôi đến đây, nó không quan trọng sao??

- Thưa cô, cô không thể nhận bừa được, tiểu thư của công ty chúng tôi hiện đang ở Mỹ chứ không hề ở Việt Nam nhất là đừng trước mặt tôi lúc này…

Rầm

Cô nhân viên chưa nói xong thì bị tiếng ồn chặn không, mà chủ nhân của tiếng ồn đó không ai khác ngoài nó.

Cô trố mắt lên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn nó, nó đang dùng tay không...chỉ đơn thuần là tay không đập mạnh vào bàn có nền đá cứng, trên mặt bàn xuất hiện vài vết nứt, máu rỉ ra mơn man theo từng vết nứt của mặt bàn.

Cô nhân viên hoảng sợ túm lấy chiếc điện thoại bàn gọi cho bảo vệ.

Đôi mắt màu tro của khẽ xuất hiện vài vệt máu màu xanh rêu, chỉ một thoáng rồi biết mất.

Vài giây sau, bảo vệ tới...một cách nhanh chóng.

- Có chuyện gì? – Một trong ba người bảo vệ hỏi cô nhân viên.

- Cô...cô ta...

Cô nhân viên sợ hãi nhìn nó rồi nhìn xuống vết nứt ở trên bàn, máu đã nhiều hơn lúc nãy...

Ba người nhân viên nhìn theo hướng mắt của cô nhân viên rồi gật gật đầu, có lẽ ba người đã “tạm thời” biết được có chuyện gì đang xảy ra.

Hai người bảo vệ kéo hai tay nó ra khỏi quầy tiếp tân, nó bình tĩnh xoay người rồi đá một cước vào bụng hai tên kia...bằng giày cao gót.

Nó dùng chiêu bẻ tay vặn ngược hai tên bảo vệ làm cho chúng la oai oái lên, thật nhục nhã hai người con trai cao to mạnh mẽ mà không thể đánh lại một đứa con gái yếu đuối mỏng manh.

Tên bảo vệ thứ ba lập tức nhào tới, hai tay nó đang vướng bận hai tên kia nên không thể phản ứng kịp để trả đòn, nó đang cố gắng tìm cách để không bị đòn của tên kia thì...

- Có chuyện gì vậy?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tên bảo vệ dừng lại, vội vàng cúi chào người đàn ông trước mặt.

- Xin chào, phó chủ tịch! – Nó thả hai tên bảo vệ kia ra, ngước mắt nhìn người mà tên kia gọi là “phó chủ tịch”

Phó chủ tịch gật đầu rồi tiến tới phía nó.

- Con tới rồi à, ba con đang chờ con trong phòng ấy, con đã biết phòng chủ tịch nằm ở đâu chưa? – Phó chủ tịch nói xong, mấy người kia liền trố mắt, ngài vừa nhắc đến “chủ tịch” không lẽ người con gái đứng trước mắt họ là...

...Đứa con gái cưng – người mà vị chủ tịch đáng kính thường xuyên nhắc đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.