Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương

Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 5

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng, mọi cảm xúc khao khát tình yêu thương của ba mẹ đều đã biến mất.

Tôi cảm thấy bây giờ mình bình tĩnh hơn ai hết.

Thấy tôi tỉnh dậy, chị y tá kiểm tra giường tỏ ra vô cùng vui vẻ.

“Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi, em đã hôn mê bốn ngày rồi đấy.” Chị ấy nói, sau đó lập tức đi gọi điện báo tin cho ba mẹ tôi.

Một lát sau, chị ấy trở lại, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Vừa nãy mẹ của em vẫn còn ở đây, chắc là có việc gấp gì đó nên hiện tại không liên lạc được. Chắc là một lát nữa bà ấy sẽ đến đây thôi.”

Tôi biết là chuyện gì, hôm nay có Tô Dao có buổi họp phụ huynh.

Đến năm lớp 12, hai người chúng tôi cạnh tranh điểm số rất gay gắt.

Cuối cùng, trong lần kiểm tra thi thử vừa rồi, tôi giành được vị trí đầu tiên, vị trí mà Tô Dao vẫn luôn chiếm giữ từ trước đến nay.

Nhưng Tô Dao nói, cho dù tôi được hạng nhất thì cũng vô dụng thôi, ba mẹ sẽ không quan tâm đâu.

Bọn họ cũng chỉ đến tham dự họp phụ huynh cho Tô Dao mà thôi.

Tôi cảm thấy không phục, cho nên mới thi đấu leo núi với cô ta. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua chỉ là mấy cuộc tranh giành không cần thiết mà thôi.

Tình yêu của ba mẹ là những thứ hư vô mờ mịt, chỉ có tri thức mới là thật.

Tôi đã lấy được thứ hạng như mong muốn, không cần phải giành với Tô Dao là gì nữa.

Chạng vạng, cuối cùng mẹ tôi cũng tới.

Nửa tiếng trước, y tá mới gọi được cho bà ấy, bà ấy vội vàng chạy tới, trong tay còn mang theo một hộp bánh ngọt.

Có lẽ bà ấy cũng có cảm giác hơi tội lỗi và xấu hổ.

Nhưng khi y tá nói với bà ấy rằng tôi đã tự xuất viện trước, vẻ tội lỗi trên khuôn mặt mẹ tôi lập tức chuyển sang tức giận.

Tôi không có điện thoại di động, không thể bắt taxi, trên người cũng không tiền lẻ để đi xe buýt, cho nên chỉ có thể tự đi bộ về.

Mẹ lái xe nửa đường là có thể dễ dàng đuổi kịp tôi.

Cửa sổ xe còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, giọng nói giận dữ của bà ấy đã vang lên: “Diệp Huỳnh! Sao mày lại không biết điều thế hả! Rốt cuộc là mày có lễ phép không, sao mày dám để mẹ ruột của mình leo cây!”

“Con vẫn luôn đợi mẹ từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều.” Tôi bình tĩnh nhìn bà ấy: “Trên người con không có tiền, ba mẹ chỉ trả tiền thuốc men và tiền giường cho con, con rất đói bụng, nhưng không mua được thứ gì để ăn, chỉ có thể về nhà trước.”

Dường như không ngờ tôi lại nói như vậy, bà ấy nghe vậy cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó quay mặt đi, bảo tôi lên xe.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.