(7)
Tôi cũng chờ xem phản ứng của Hạ Trì.
Chỉ trong hai giây, vô số cảnh tượng chợt lóe qua tâm trí tôi.
Tuy nhiên, lại không có gì cả.
Hạ Trì ngẩn người ra, sau đó cầm khăn giấy chạm lên môi tôi, tùy ý lau cho tôi.
Cậu ấy mỉm cười.
"Chiếm tiện nghi tớ rồi".
Vừa nói, cậu ấy quay người sang túm lấy cổ áo nam sinh vừa rồi la ó ầm ĩ nhất.
"Thích tung tin đồn thất thiệt không?".
Hạ Trì thiếu chút nữa kéo người kia chúi người về phía trước, "Tới WC nam đi, tôi thật sự rất muốn nghe đó".
Vừa nói cậu ấy vừa lôi đối phương ra khỏi lớp học.
Cả lớp chìm trong im lặng.
Mọi người ai nấy đều cảm thấy nặng nề.
Tôi đứng bên cạnh bàn của Hạ Trì, cảnh tượng vừa rồi chậm rãi hiện lên trong đầu tôi như một thước phim điện ảnh.
Hạ Trì lấy khăn giấy đặt trên môi tôi, tùy tiện lau qua. Cậu ấy cơ hồ nói rất nhanh, nhưng từ góc độ của tôi lại có thể thấy được vành tai của cậu ửng đỏ.
Sau khi định thần lại, tôi trở về chỗ ngồi của mình giữa những tiếng bàn tán xung quanh.
Chuông vào học vang lên chưa được nửa phút thì Hạ Trì và nam sinh kia lần lượt quay trở về lớp.
Nhìn kỹ thì, bên dưới mũi của cậu ta vẫn còn vết đỏ mờ chưa được lau sạch.
Hạ Trì đi ngang qua chỗ tôi rồi đặt trên bàn tôi một chai nước mới.
"Trả cho cậu".
(8)
Tan học, tôi cố ý thu dọn cặp sách muộn vì sợ Hạ Trì sẽ cảm thấy xấu hổ.
Cậu ấy không thể hiện sự ghê tởm của mình ở trước mặt mọi người là vì cậu được giáo dục tốt.
Thật ra việc bất ngờ bị tôi hôn như vậy có lẽ cảm thấy rất kinh tởm.
Tuy nhiên...
Khi đeo cặp sách ra ngoài, tôi thấy Hạ Trì đứng tựa người vào hành lang.
Cậu ấy nhướng mày phàn nàn, "Chậm quá đó".
Vừa nói cậu vừa quay người đi về hướng cầu thang, nhưng bước đi lại rất chậm, như thể đang đợi tôi vậy.
Lúc đi ra khỏi cổng trường, Hạ Trì đột nhiên lên tiếng: "Trước đây cậu cũng bị cô lập như vậy sao?".
Tôi không kịp định thần lại, ngẩn người mất một lúc sau đó mới gật đầu đáp lại: "Ừ".
"Tại sao?".
"Bởi vì", tôi mím mím môi, mới có thể nói ra được nửa câu sau: "Bởi vì tớ không được xinh đẹp".
Hạ Trì có vẻ khá kinh ngạc, "Là như vậy sao?".
"Còn chưa đủ sao?".
Bởi vì tôi không được xinh đẹp nên sự ác ý mà tôi nhận được ngay từ khi còn nhỏ còn nhiều hơn như vậy, ngay cả khi tôi có chơi đàn piano giỏi, ngay cả khi tôi nhiệt tình giúp đỡ người khác, ngay cả khi tôi đạt được điểm cao,...
Nhưng vì khuyết điểm không được xinh đẹp mà che đi những ưu điểm kia, vậy nên chẳng ai quan tâm cả.
Một lúc sau, giọng nói của Hạ Trì đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu.
Khi ngẩng đầu lên, cậu ấy đang nghiêm túc nhìn tôi.
"Tớ thấy cũng ổn mà".
"Cậu vốn không xấu, sau này lên Đại học rồi chỉnh trang ăn mặc lại nhất định sẽ rất xinh đẹp".
Tôi mỉm cười, có lẽ cậu chỉ là đang an ủi tôi thôi.
Hạ Trì hỏi tôi tại sao không phản công lại những lúc bị chế nhạo.
Tôi suy nghĩ, "Bởi vì không cần thiết".
"Tớ biết bản thân mình không được xinh đẹp, tớ không muốn ở lại nơi này thêm nữa. Ước mơ của tớ là thi đỗ được vào Đại học A, còn chuyện xấu đẹp sau này rồi hãy tính".
"Nên như vậy".
Tôi mỉm cười, nói những lời từ sâu tận đáy lòng: "Thật sự thì tớ biết, trong thời gian ngắn không thể thay đổi được sự thật bản thân mình không được xinh đẹp, cho nên trên con đường cứu nước, trước tiên hoàn thành lý tưởng nhân sinh rồi hãy nói tiếp".
Hạ Trì lấy trong túi ra hai viên kẹo cao su, thuận tay ném cho tôi: "Được, đặt mục tiêu thật cao".
"Nếu có đứa nào lại bắt nạt cậu, cứ đến tìm tớ".
(9)
Gần đây trường tôi tổ chức cuộc thi văn nghệ.
Mỗi lớp ít nhất phải đóng góp hai tiết mục, khi đến phần solo, tôi đã do dự mất một lúc, sau đó giơ tay nói tôi có thể trình diễn một tiết mục piano solo.
Tuy nhiên...
Tôi vừa nói xong, trong lớp vang lên một trận cười.
Có người thẳng thừng lên tiếng chế giễu, "Đừng đùa nữa, nếu để mày lên sân khấu chẳng phải sẽ khiến tụi tao bị bẽ mặt hay sao?".
"Ai mà không biết Cam Việt vừa thi lên cấp 8, nếu như phải lên sân khấu thì người đó chỉ có thể là cậu ấy thôi".
"Nên ngoan ngoãn biết điều một chút đi, đừng làm mất mặt lớp chúng ta".
"...".
Giữa những lời chế nhạo quen thuộc đó, tôi âm thầm nắm chặt tay, ngước lên nhìn cô giáo.
Tuy nhiên, Cam Việt đã lên tiếng rất đúng lúc: "Thưa cô, em vừa đạt được cấp 8 piano. Em muốn đăng ký tham gia trình diễn, em sẽ cố gắng hết sức để đem lại vinh dự cho lớp chúng ta".
Thực ra tôi không phải là kiểu người thích tranh giành với người khác, nhưng lúc này đây tôi vẫn chọn cách nói ra:
"Thưa cô, em đã đạt được cấp 10 piano ạ".
Bên dưới gầm bàn, tôi âm thầm nắm chặt góc áo của mình: "Em cũng muốn được đóng góp cho lớp chúng ta".
Và còn bởi vì, tôi muốn được đứng trên sân khấu và trình diễn piano cho mẹ tôi nghe.
Bởi vì ngày diễn ra văn nghệ hôm đó trùng hợp lại là ngày sinh nhật của mẹ tôi.
Xung quanh ồn ào ầm ĩ.
Có người kinh ngạc, có người tỏ vẻ không tin, những lời xì xào bàn tán vang lên. Nhưng tôi không quan tâm đến những lời đó, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào phản ứng của cô chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng.
Không làm tôi thất vọng, cô vẫn lên tiếng từ chối tôi:
"Châu Vũ, cô biết là em muốn đem lại vinh quang cho lớp chúng ta, nhưng Cam Việt thích hợp hơn em".
Cô ấy nhẹ nhàng đưa ra quyết định, sau đó đảo mắt nhìn một lượt những học sinh ngồi ở dãy đầu, sau đó nhìn tôi: "Lần sau, cô nhất định sẽ chọn em".
Thích hợp hơn em.
Là khuôn mặt đó phù hợp hơn sao?
Thậm chí tôi có thể nghe được những lời bàn tán của các bạn ngồi ở hàng ghế trước, "Quả nhiên người được chọn không phải là con nhỏ đấy, nếu để nó lên sân khấu chẳng phải sẽ làm mất mặt lớp chúng ta?".
"Đúng đó, cấp 10 piano thì làm sao, loại như nó và Cam Việt có thể so sánh với nhau?".
"...".
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nhưng đột nhiên có một giọng nói từ phía cuối lớp học truyền đến, "Tại sao lại lựa chọn phần trình diễn piano solo bằng gương mặt. Chẳng lẽ Cam Việt đem gương mặt của cậu ta lên sân khấu để trình diễn à?".
"Cô nói rằng Cam Việt là người phù hợp nhất...".
Hạ Trì hơi ngả người về phía sau, cậu ấy nhìn thẳng vào cô chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng, lúc này mặt cô ấy đã biến sắc: "Cho nên, trường chúng ta ai có năng lực chuyên môn giỏi hơn thì chẳng phải sẽ là người càng thích hợp hơn?".