Sáng sớm, không khí tràn ngập sương lạnh, khẽ thấm đượm trên từng tán lá. Mặt Trời lười biếng nấp sau hàng mây xám xịt, cả nhân gian chìm trong u lãnh.
Văn Trân hí hửng treo một bình sứ lên cành mai trong khuôn viên Vân Phi Các. Chẳng ngờ vừa mới treo lên, liền bị một giọng nói pha sương lạnh quen thuộc làm giật mình.
Nàng quay đầu nhìn Ngọc Lan, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại khó chịu:
“Cô không thể bớt thần thần bí bí xuất hiện như vậy được sao? Ta sẽ tổn thọ mất thôi!”
Hoa dung không bộc lộ một tia cảm xúc, Ngọc Lan thản nhiên nói:
“Trong khi mọi người đều đang tất bật làm việc chuẩn bị đón tết Nguyên tiêu, cô lại đứng đây làm những thứ vô bổ. Tuy cô là nha hoàn thân cận bên cạnh Thái tử phi, song cũng đừng quên bổn phận của mình, đến lúc đó lại khiến nàng khó xử.”
Đối diện với ánh mắt ráo hoảnh cùng lời nói vô cảm ấy của Ngọc Lan, trong lòng Văn Trân bỗng cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng bởi đã quen với tính cách của nàng ta, nàng chỉ đành tạm gác việc đang làm dở sang một bên, từ tốn đáp:.
Truyện Nữ Cường
“Ta biết rồi.”
Bước chân lướt qua người Ngọc Lan, thấy nàng ta vẫn án binh bất động đứng phía sau, Văn Trân liền quay đầu nhắc nhở:
“Người hầu cận bên cạnh Thái tử phi, không phải chỉ có mình ta đâu.”
Lúc này, bóng lưng yểu điệu của nữ tử mới có một chút dao động. Nàng ta bình thản nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Văn Trân:
“Sao nào? Cô cảm thấy bản thân... có thể so sánh được với ta à?”
Sắc mặt Văn Trân thoáng trầm xuống, Ngọc Lan càng ngày càng kiêu ngạo. Nàng ta ỷ vào việc bản thân có thể phân ưu giúp công chúa mà chẳng để hạ nhân nào vào trong mắt.
Nhưng đây là người Hoàng thượng phái đến, Văn Trân cũng không muốn tranh cãi, cuối cùng chỉ để lại một câu liền rời đi:
“Cùng là hạ nhân, còn phải phân biệt cao thấp sao?”
Ánh nắng đã bắt đầu xé toạc màn mây u ám rọi xuống một vùng bình nguyên mênh mông. Ngọc Lan trầm lặng đứng đó, lời vừa rồi của Văn Trân vẫn còn dội lại, rành mạch từng chữ.
Khóe môi nữ tử mơ hồ giương lên nụ cười quỷ dị, Ngọc Lan nhìn chằm chằm chiếc bình sứ vẫn còn treo trên cành mai gần đó, cúi người thong thả cầm một viên đá. Ngắn ngủi mấy giây, bình sứ đã vỡ tan thành từng mảnh nằm trơ trọi trên mặt đất.
***
Phương Như Ý ngồi thẫn thờ dưới gốc hoa đào, thân vận tử y trang nhã, tóc đen vấn cao, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành phảng phất nét ưu sầu.
Thời điểm này năm ngoái, nàng còn đang háo hức mong chờ mình được gả sang Thiên triều, gặp lại người nàng mong nhớ suốt bao năm qua.
Lúc ấy, nàng vẫn chỉ là một công chúa vô lo vô nghĩ, cứ ngỡ rằng... mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Thực lòng mà nói, phóng mắt khắp giang sơn vạn dặm này, có nữ tử nào có thể sánh ngang với nàng cả về dung mạo lẫn tài năng chứ? Phương Như Ý nghĩ đến thái độ lạnh lùng xa cách của người ấy suốt một năm qua, cảm giác bẽ bàng, tủi hờn không cách nào ngừng vơi đi, đôi môi đỏ thắm nâng lên một nụ cười nhạt tự giễu.
Trong màn mưa hoa diễm lệ, khóe mắt giai nhân tựa như có một giọt nước đọng lại. Phương Như Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám tang thương, tai nghe tiếng gió khuấy động làn khí, thực ra nàng vẫn biết, nếu không có Hạ quốc lớn mạnh làm chỗ dựa, e rằng vị trí Thái tử phi này đã sớm bị phế bỏ rồi.
Tình yêu của Triệu Minh... nàng không có.
Đến cả đứa con của hai người - thứ gắn kết tình cảm thiêng liêng... nàng cũng không có.
Ngày ngày trôi đi trong sự tẻ nhạt, không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ, nhưng buông bỏ dễ dàng như thế, sẽ không còn là nàng nữa.
Văn Trân nhìn hình bóng u buồn ấy mà lặng lẽ rơi lệ. Từ khi gả sang Thiên triều, nàng không còn nhìn thấy công chúa cười nhiều như trước nữa, có chăng cũng chỉ là những khi nghe đến Thái tử, vậy mà lần nào ngài cũng khiến công chúa buồn.
Nàng biết, tình cảm công chúa dành cho Thái tử quá mức sâu đậm, không thể khuyên ngăn nàng buông bỏ, dẫu cho bên ngoài có hàng vạn nam tử nguyện ý quỳ gối cúi đầu trước nàng.
Nhưng phận làm nô tỳ, thân vẫn luôn biết ơn ân đức của công chúa, Văn Trân chỉ hi vọng nàng có thể vui vẻ sống tiếp, quên đi những ưu phiền.
Con đường này, nếu đã không thể quay đầu, chỉ có thể liều mình đi về phía trước.
“Đang nghĩ làm sao để giúp được công chúa?”
Văn Trân nghiêng mặt nhìn Ngọc Lan:
“Phải, chỉ tiếc... vẫn chưa nghĩ ra.”
Ngọc Lan nghịch nghịch chiếc chuông gió trong tay, thong thả nói:
“Nhất nhật phu thê bách dạ ân. Thái tử đến giờ vẫn lạnh nhạt với công chúa, cơ bản vì chưa thực sự coi nàng là thê tử.”
Đôi mày Văn Trân hơi nhíu lại:
“Cô có ý gì?”
Ngọc Lan cười nhạt, lời nói tiếp theo có chút mập mờ:
“Nghe nói Hoa Mộng lâu có một loại thuốc có tác dụng thôi tình, không màu, không mùi, không vị. Nếu hai người này cùng trúng dược, cô nói xem, điều gì sẽ xảy ra?”
Sắc mặt Văn Trân thoáng chốc liền trắng bệch:
“Không được!”
Ngàn vạn lần không được dùng cách ấy! Thái tử là người thế nào, nếu biết bản thân bị hạ loại thuốc dơ bẩn đó, người chắc chắn sẽ không tha cho công chúa!
Dường như hiểu nỗi lo của Văn Trân, Ngọc Lan chỉ cười nhẹ tiếp lời:
“Một khi gạo đã nấu thành cơm, cho dù Thái tử biết, thì có thể làm gì? Bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận, hơn nữa, công chúa có Hạ quốc bảo vệ, còn phải sợ sao?”
Thấy Văn Trân im lặng, Ngọc Lan bình thản treo chiếc chuông gió lên cành cây, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy:
“Có đôi khi, chúng ta làm việc, chỉ cần quan tâm đến kết quả là đủ rồi. Huống chi, cô cũng không muốn nhìn thấy công chúa buồn rầu như vậy, đúng không?”
Ngọc Lan nói xong, khoan thai rời đi, nụ cười trên khóe môi phảng phất một tia lạnh lùng.
Chỉ còn một mình Văn Trân, đôi mắt nữ tỳ dõi theo từng cử động của chủ tử, lòng nhớ đến những lần nàng ôm mặt bật khóc bên cạnh mình, những đêm nàng thất thần ngồi cạnh cửa sổ, từng hình ảnh ấy cứ đan xen vào nhau. Cuối cùng Văn Trân hít sâu một hơi, sự do dự trong mắt dần dần tan biến.
***
Buổi tối, khắp phủ Thái tử giăng đầy đèn hoa. Từng ngọn đèn sáng rực yểu điệu rủ bóng xuống mặt hồ long lanh. Trong không khí, thoang thoảng mùi hương dịu dàng của hoa đào, gió man mác thổi nhẹ.
Mặc dù giữ thái độ xa cách với Phương Như Ý, nhưng Tết Nguyên tiêu hắn vẫn đến Vân Phi Các của nàng, đơn giản chỉ là dùng một bữa cơm.
Những việc Phương Như Ý làm cho hắn, không phải hắn không hiểu, chỉ là... có những thứ, không thể cưỡng cầu.
Một bàn đầy đủ cao lương mỹ vị nhanh chóng được bày ra. Phương Như Ý trầm mặc, nàng biết, hắn đến đây... chẳng qua là không muốn nàng bị mất mặt, để thiên hạ chỉ trỏ bàn tán. Hoặc đúng hơn, hắn không muốn xảy ra bất cứ tranh chấp nào với Hạ quốc.
Văn Trân hồi hộp rót rượu, ngón tay hơi run, bởi bình rượu trên tay nàng có hai phần. Một phần là Nữ nhi hồng bình thường, còn một phần là rượu đã được bỏ dược. Trên nắp có một viên cầu nhỏ, chỉ cần xoay nhẹ là có thể thay đổi loại rượu.
Hiển nhiên Phương Như Ý cũng nhận ra sự khác thường của Văn Trân, nàng đưa mắt ra hiệu cẩn thận, khó có dịp Triệu Minh đến Vân Phi Các... nàng không muốn làm hắn mất hứng.
Triệu Minh tao nhã cầm ly rượu, dưới ánh trăng, chén ngọc như đong đầy nguyệt quang. Vừa định uống một ngụm, như nhớ ra gì đó, hắn liền nhẹ nhàng đặt xuống.
Trái tim Văn Trân khẽ thắt lại, nàng cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng, bình thản đứng một bên.
“Nếu cảm thấy trong viện nhàm chán, nàng có thể xuất phủ ra ngoài.”
Giọng nói lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc, sau đó Triệu Minh lại bưng ly rượu lên, ánh mắt chưa từng nhìn đến người con gái trước mặt.
***
Sau giờ Tý, ánh trăng huyền ảo neo đậu sau mái cung cong cong, từng mảnh trăng tràn qua hàng cửa sổ, vỡ tan xuống sàn nhà.
Đôi mắt đen láy như mực của Triệu Minh hơi ngà ngà say, nhưng lý trí vẫn nhất mực tỉnh táo. Hắn đứng dậy, một thân huyền bào như khoác lấy màn đêm, cất bước muốn rời đi.
Văn Trân kinh hãi, từng ấy thời gian hẳn thuốc đã ngấm rồi chứ. Sao trông Thái tử vẫn bình thường như vậy?
Phương Như Ý thấy bộ dạng thấp thỏm của Văn Trân, lòng không thể không nghi, lập tức kéo nàng lại hỏi cho rõ.
Triệu Minh vừa ra đến cửa, một ngọn lửa nóng bừng đột ngột bùng lên như muốn thiêu đốt toàn bộ lý trí của hắn. Hắn khẽ nhíu mày, lắc đầu, bàn tay có chút vô lực dứt khoát mở cửa.
Mà lúc này, sau khi biết rượu Triệu Minh uống đã bị hạ dược, Phương Như Ý không kiềm nổi tức giận với Văn Trân, quát khẽ:
“Hồ đồ! Thứ thuốc đó, sao ngươi dám hạ lên người chàng?”
Nước mắt Văn Trân chảy dài trên má:
“Công chúa, nô tỳ đáng chết! Nhưng mà Thái tử... lúc này hẳn đã ngấm thuốc...”
Phương Như Ý nghe đến đây, tâm tình không còn nghĩ được gì nhiều nữa, lập tức chạy ra mở cửa, nhưng bị bóng dáng cao lớn bên ngoài làm cho sững sờ.
Thấy Triệu Minh không ngừng bóp trán, Phương Như Ý lập tức dừng bước chân, trái tim trong một thoáng bỗng do dự.
Trước mặt chính là người nam nhân mà nàng yêu suốt từng ấy năm, nàng vẫn luôn hi vọng, sẽ có ngày mình trở thành thê tử thực sự của chàng.
Hiện tại chàng bị trúng thuốc, nếu không có người giao hoan, kết cục sẽ bị dục hỏa thiêu đốt đến chết. Về tình về lý mà nói, nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn chàng bị giày vò như vậy?
Huống chi, hai người bọn họ... là phu thê!
Phương Như Ý mỉm cười, cơ hội lần này... nàng sẽ không để vụt mất nữa.
Nàng lấy hết can đảm đi đến trước mặt Triệu Minh, dưới ánh trăng bàng bạc, dung nhan nữ tử như đóa hoa mẫu đơn chớm nở, diễm lệ vô ngần, dần dần sáng bừng trước mắt hắn.
“Thái tử... Đêm nay, ở lại với thiếp, có được không?”
Giọng nói mềm nhẹ ẩn chứa dụ hoặc khó cưỡng, lặng lẽ rót vào tai hắn. Triệu Minh nhắm mắt, cố gắng khắc chế cơn dục hỏa trong người, một màn vừa nãy xẹt qua trong đầu. Đôi mắt đen láy tức thì mở ra, hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay Phương Như Ý, lạnh lùng nói:
“Cô dám...”
Cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, Phương Như Ý mặc kệ, nàng phải kéo dài thời gian đến khi hắn hoàn toàn không giữ được lý trí. Nghĩ vậy, bàn tay còn lại nhanh chóng mơn trớn làn da mềm mịn của hắn.
Một hành động này như mũi tên xé tan hàng rào lý trí sắt đá của Triệu Minh.
Cổ tay được nới lỏng, trong mắt Phương Như Ý dâng trào tia vui mừng. Nàng nhón chân, hai tay ôm lấy cổ hắn, vừa định hôn lên đôi môi đỏ thẫm ấy, bỗng cảm giác trên đầu bị rút đi thứ gì đó.
Liền ngay sau đó, một tiếng “phập” lạnh lùng vang lên, trong hương hoa đào dịu nhẹ lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Phương Như Ý bỗng không còn huyết sắc, nàng nhìn cây trâm ngọc đã đâm sâu vào bả vai hắn, cả người không ngừng run rẩy, từ từ lùi lại phía sau.
Cơn đau đã mang lại cho Triệu Minh phần nào lý trí, dược tính cùng mất máu khiến cơ thể hắn không còn sức lực, chỉ đành dựa người vào hòn giả sơn phía sau.
Nước mắt lã chã rơi xuống, Phương Như Ý nhìn máu nhuốm đầy bả vai hắn, kích động hỏi:
“Chàng thà bị dược thiêu đốt, cũng không muốn chạm vào thiếp như vậy sao? Những gì thiếp làm, có thật là không thể đổi lấy một cái ngoái đầu của chàng? Chàng có biết, chàng như thế là nhẫn tâm thế nào không?”
Nói đến đây, Phương Như Ý bỗng bật cười, nụ cười không ngăn được vẻ tự giễu thê lương. Nàng lắc đầu, lệ vẫn rơi trên ngọc dung cô quạnh:
“Không, không đúng. Chàng có thể nhẫn tâm với thiếp, thậm chí, nhẫn tâm với tất cả nữ nhân trong thiên hạ, chỉ trừ nàng ta... có đúng không?”