Ánh Sáng Trắng

Chương 136: Đào hoa bay loạn, người ra đi




Kể từ ngày hôm đó, mặc dù thiếu nữ vẫn giữ thái độ lạnh lùng xa cách, nhưng ngày nào nàng cũng sang tiểu viện của Nguyên Thừa Úc xem xét hắn.

Hàn mai choáng ngợp đất trời, quyện hòa với gió tuyết, vẽ lên một khung cảnh mỹ lệ đầy tinh khôi.

Sáng nay, bầu trời lác đác vài tia nắng nhạt, mấy con chim oanh thích thú hát ca.

Bệnh tình của Nguyên Thừa Úc gần đây ngày càng chuyển biến xấu. Thiếu nữ ngồi bên mép giường, nương đôi mắt trong sáng nhìn thần sắc trắng bệch của hắn, ở bên cạnh, Tiểu Tranh lặng lẽ rơi lệ.

Nàng từng coi Nguyên Thừa Úc như đệ đệ của mình. Hiện tại nhìn hắn yếu ớt nằm ở đó, bỗng nhớ đến hình ảnh Diệp Đà lạnh dần trong vòng tay nàng. Không phải nàng lầm tưởng Thừa Úc là Diệp Đà, mà cảm giác bất lực khi không thể làm gì cứu bọn họ khiến đáy lòng nàng râm ran sự khó chịu vô cùng.

Số phận là do chính bản thân quyết định, nhưng có đôi khi, lòng biết đấy, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tuột khỏi bàn tay mình.

...

Tưởng chừng Nguyên Thừa Úc sẽ không qua khỏi, nào ngờ sáng hôm sau, kì tích đã xuất hiện. Không những vậy, tư thái hắn còn rất tốt, thần thanh khí sảng, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người ốm yếu bệnh tật.

Thấy Tiểu Tranh và Vũ Văn Thanh không ngừng bận rộn làm hoành thánh, bánh bao hấp, Trần Hy Hy liền nhịn không được mà bật hỏi, mới biết hôm nay là tết Đông chí.

Giống như Đại Nam và Hạ quốc, Lục Yên quốc cũng đón tết Đông chí, vương thượng thậm chí còn tổ chức năm ngày lễ tết liền nhau.

Thiếu nữ ngồi dưới gốc hoa mai, bàn tay trắng muốt ngửa ra đón lấy từng cánh mai trắng thanh khiết, lòng ngậm ngùi bâng khuâng.

Đông chí đã đến, vậy tức là... thời gian của A Huyên không còn nhiều nữa.

Buổi tối, Tiểu Tranh gõ cửa phòng nàng, chuyển lời của Nguyên Thừa Úc, ngỏ ý mời nàng đến tiểu viện của hắn thưởng hoa.

Trần Hy Hy do dự hồi lâu, cuối cùng thay một bộ xiêm y màu trắng, thư thả cất bước.

Hoa đào mấy hôm trước chỉ mới chớm nở mà đêm nay, cả một vườn đã rực rỡ khoe sắc.

Hương thơm dịu dàng vương vấn, Nguyên Thừa Úc mỉm cười nhìn thiếu nữ:

“Đã đến rồi.”

“Ừ.” Nàng nhàn nhạt đáp lời, tự nhiên ngồi xuống ghế đá trong vườn đào.

Bầu trời đêm nay trong vắt, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy vô vàn tinh tú lấp lánh ánh bạc. Trăng nhu hòa phiêu dạt, lặng lẽ ngắm nhìn nhân gian. Ánh nguyệt quang lọt qua từng kẽ lá, in bóng xuống mặt đất, vừa ấm áp vừa mỹ lệ.

Trần Hy Hy hiểu, nếu hắn mời nàng đến đây chỉ để thưởng hoa... thì thực sự vô cùng nhàm chán.

Nguyên Thừa Úc ngồi đối diện với thiếu nữ, trên bàn gỗ có đặt một cây cổ cầm. Từng ngón tay thanh mảnh của hắn lướt trên mặt đàn, môi khẽ cười:

“Chẳng hay nếu ta đàn một khúc, nàng có thể vì ta... múa một điệu không?”

Trần Hy Hy không trả lời, ánh mắt trong hơn cả sao trời lặng lẽ nhìn thần sắc bình thản trên gương mặt hắn.

Tiếng nhạc êm ái như nước nhẹ cất lên, trong như tiếng suối róc rách trôi nơi rừng trúc. Ống tay áo phiêu dật trong gió, phảng phất hương hoa thanh nhã.

Theo từng âm điệu tinh mỹ vang lên, thân hình mảnh mai của thiếu nữ uốn mềm như sóng nước. Tà áo trắng thanh khiết như cánh bướm tung bay, như muôn hoa nở rộ. Gương mặt xinh đẹp tựa tiên tử vẫn lạnh nhạt như cũ, hình bóng yêu kiều của nàng khiến người ta liên tưởng đến bông tuyết liên kiêu kỳ trên đỉnh núi cao.

Ánh trắng chiếu xuống hình bóng thoát tục kia khiến nó bừng sáng, ngón tay trắng nõn của Nguyên Thừa Úc vẫn lướt trên dây đàn, đôi mắt trong như nước lặng lẽ ghi tạc bóng dáng yêu kiều ấy.

Âm điệu cuối cùng tấu lên, thiếu nữ nhẹ nhàng xoay lưng, ống tay phất một cái, từ trong đó, vô vàn cánh hoa đào tựa pháo hoa bung nở, kết thành từng vòng rơi xuống cạnh hai người.

Trên trán thiếu nữ lấm tấm mồ hôi trong suốt, khuôn mặt vốn trắng như tuyết có thêm một chút ửng hồng, đẹp đến mức không sao tả xiết.

Nàng rẽ biển hoa đi đến trước mặt hắn, cười nhẹ:

“Có đẹp không?”

Nguyên Thừa Úc ôm lấy cổ cầm đứng dậy, ánh mặt dịu dàng nhìn nàng:

“Đẹp! Ta sẽ không bao giờ quên đêm nay đâu.”

Trần Hy Hy rũ mi, có những chuyện... dù không nói ra, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, không hiểu.

“Nguyên Thừa Úc...”

Thấy người trước mặt loạng choạng sắp ngã, thiếu nữ kinh hãi, theo bản năng liền đưa tay đỡ lấy hắn, để hắn dựa lưng vào gốc đào.

Nguyên Thừa Úc mỉm cười, hơi thở yếu ớt phảng qua bên tai nàng. Cố gắng kìm nén ngụm máu tanh sắp trào ra, hắn nói:

“Lần này, ta sẽ không lừa nàng đâu.”

Vành mắt Trần Hy Hy cay sè, Nguyên Thừa Úc định vươn tay lau đi giọt nước trong suốt nơi khóe mắt nàng, cuối cùng vẫn là không đủ sức, bàn tay nặng nề buông thõng xuống.

Thực ra từ lâu, hắn đã cảm thấy cái quyết định ngày ấy là sai lầm đến nhường nào. Nhiều đêm tỉnh mộng giữa canh ba, chỉ có một mình hắn cô độc với nỗi ân hận day dứt vì mong nhớ, vì hối hận. Cũng may cuối cùng, mọi việc... còn có thể cứu vãn.

“Sau khi rời khỏi đây, nàng hãy trở về bên cạnh Triệu Minh. Thực ra hắn... chưa từng buông bỏ nàng.”

Nguyên Thừa Úc yếu ớt động môi, nhưng từng từ vẫn cất lên rành mạch.

Trần Hy Hy mơ hồ chưa hiểu ý tứ của hắn, lại nghe thấy hắn thì thào:

“Gọi ta một tiếng A Huyên, được không?”

Mỗi lần nàng gọi tên Nguyên Thừa Úc, hắn đều cảm nhận được sự lạnh lùng của nàng. Hắn biết hiện tại, hắn không có tư cách yêu cầu nàng làm như vậy, nhưng hắn... vẫn muốn thử một lần.

Không gian im ắng, chỉ có tiếng cánh hoa phe phẩy trong gió.

Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, Nguyên Thừa Úc yếu ớt đưa tay chạm lên cây trâm trước ngực, môi vẫn nở nụ cười thanh tao như gió thoảng.

Thời điểm thiếu nữ cúi đầu, đôi mắt sáng như sao ấy đã khép lại. Nàng thất thần, ngón tay run rẩy dò xét hơi thở hắn.

Nước mắt lạnh như băng lặng lẽ chảy ra, cuối cùng thiếu nữ bật khóc thành tiếng.

“A Huyên...”

Nhưng người đã sớm chẳng còn nghe thấy.

Cách đó không xa, Vũ Văn Thanh chậm rãi quỳ xuống, sự lạnh lùng cương nghị như một lớp băng bị vỡ nát, nước mắt không ngừng rơi. Ở bên cạnh, Tiểu Tranh đưa tay ôm miệng, hai mắt đẫm lệ.

Hoa đào vẫn bay tản mác, gió vẫn không ngừng thổi. Trên trời, một vầng trăng lành lạnh, người đã ra đi mãi mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.