*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng hôn dần buông xuống, để lại đằng chân trời những ráng mây đỏ rực đầy tang thương.
Trong Dưỡng Tâm Điện ngập tràn mùi long tiên hương, bốn bề đều yên tĩnh. Lão thái giám nhìn sắc trời ngày một đen hơn, tự giác nhấc chân đi thắp nến.
Sắc vàng khẽ khàng chiếu tỏa tòa cung điện lạnh lẽo. Y đưa mắt nhìn thân ảnh hoàng bào vẫn an tĩnh ngủ trên long ỷ, phất trần trên tay thoáng siết chặt, mấy lần muốn gọi lại thôi.
Đại môn bỗng được một lực nhẹ đẩy ra. Vị thái giám già híp mắt một cái, nhận ra là người nọ, tâm khẽ thả lỏng. Y nhẹ nhàng đi xuống dưới điện, cung kính cất giọng:
“Lâm tướng quân.”
Người trước mặt y chính là Đại Tướng quân uy quyền nhất Hạ quốc, cũng là một trong hai tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng: Lâm Phong.
Người còn lại, là Tướng quân Phong Chính Hào.
Sở dĩ có việc này, là vì Vương gia dấy binh mưu phản thất bại, hiện tại binh lực đều do hoàng thượng nắm quyền.
Ánh mắt cương nghị của Lâm Phong khẽ nhìn về phía Thiên tử, nhỏ giọng hỏi:
“Hoàng thượng đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hồi tướng quân, từ giờ Dậu đến hiện tại, đã được một canh giờ.”
Lâm Phong nghe vậy, chỉ “Ừ.” nhẹ một tiếng, lại nói:
“Ở đây đã có bản tướng, ngài lui xuống trước đi.”
Lão thái giám vuốt mồ hôi hột trên mặt, lắc đầu đáp:
“Tướng quân, như vậy làm sao mà được!”
Y hiểu Lâm tướng quân thương xót cho cái thân già này, muốn y về trước nghỉ ngơi, nhưng thân là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, sao y có thể lui xuống khi chưa có mệnh lệnh của chủ tử?
“Khang tổng quản quả nhiên vẫn cúc tung tận tụy như trước đây. Vậy thế này đi, phiền Khang tổng quản thông tri Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bữa tối cho hoàng thượng, có thể lát nữa ngài ấy sẽ dậy.”
Khang Phúc La biết ý, khẽ “vâng.” một tiếng rồi lui xuống.
Lâm Phong nhìn dáng lưng hơi còng của Khang thái giám dần khuất sau lớp cửa, trong mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm. Lúc trước Khang Phúc La là thái giám thân cận bên cạnh tiên đế, theo thường lệ hoàng thượng không nên dùng y.
Nhưng bản thân Lâm Phong hiểu rõ, nếu hoàng thượng đã ngầm cho phép người này lưu lại bên cạnh, tất sẽ không gây hại. Mà y, cũng nhất định sẽ không để một tai họa ngầm nào tồn tại bên cạnh hoàng thượng.
Ngôi vị này, y biết, người đã phải đặt quá nhiều tâm sức để đạt được. Mà những khó khăn ấy, không phải vài ba câu là có thể nói hết.
Những nỗ lực của hoàng thượng... vượt xa khả năng của một con người. Nói cách khác, ta sẽ không cách nào tưởng tưởng được, không cách nào hình dung được người đã từng đối mặt với những chuyện ấy ra sao!
Thậm chí là khi... phải dằn lòng buông bỏ cả những thứ bản thân từng nghĩ... sẽ không bao giờ có thể buông được!
Bởi vậy... tự đáy lòng, y vẫn luôn cảm phục và kinh sợ vị tân đế trẻ tuổi này.
Ánh nến in bóng của đế vương trải xuống nền cung lạnh lẽo. Lâm Phong nâng mắt, nhìn chồng tấu sớ cạnh đó, kế bên, vẫn còn thấy rõ bút lông nằm yên vị trong nghiên mực đã sớm khô.
Hoàng thượng mới kế vị, có thể nói là bận rộn với trăm công nghìn việc. Chỉ riêng việc xử lý tội mưu phản của Vương gia cũng đã nảy sinh vô số vấn đề. Nhà mẹ đẻ của Vương Thái hậu lúc trước có thế lực lớn đến mức khuynh đảo triều chính, cho dù hiện tại đã thu hồi được binh lực, nhưng vẫn chưa thể triệt để tiêu diệt tận gốc.
Lúc này nhìn vị đế vương trẻ tuổi an tĩnh ngủ trên long ỷ, Lâm Phong mới nhận ra, thì ra người ấy có cường đại, có siêu phàm thoát tục đến mức nào, cũng chỉ là một con người mà thôi.
Cũng biết mệt mỏi, để rồi... ngủ quên lúc nào chẳng hay...
Bước chân khẽ động, may mắn trước khi đến đây, y đã cởi bỏ bộ khôi giáp trên người. Nếu không, hiện tại theo cử động của bước chân, chắc chắn sẽ phát ra tiếng.
Khang Phúc La cũng thật chu đáo, sợ hoàng thượng lạnh nên đã sớm đắp một tấm chăn cho người. Lâm Phong nhẹ mỉm cười, ít ai biết rằng những người ở vị trí càng cao càng phải đối diện với sự cô độc. Bề ngoài tưởng như họ xa cách không thể chạm đến, nhưng sâu trong bản thân họ, ẩn sâu nơi trái tim sắt đá ấy là niềm khao khát yêu thương vô bờ bến.
Không muốn đánh thức Phương Hạo Thiên, Lâm Phong liếc mắt đến trường kỷ phía xa, nhẹ nhàng rời đi.
Chẳng qua, mới đi được hai bước, từ phía sau, một khí lực cường đại bỗng lao tới y. Lâm Phong phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nghiêng người sang một bên né tránh, trên tay vừa vặn bắt được cây bút lông khi ấy vẫn còn an vị trong nghiên mực kia.
“Hoàng thượng...” Y nhìn vị đế vương đã trở mình tỉnh dậy từ lúc nào, chợt nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Người có thể không cần bất ngờ tập kích vi thần như vậy không?”
Phương Hạo Thiên đắc ý cười một tiếng, âm điệu hơi khàn do mới dậy, đáp lại:
“Lâm Đại tướng quân mà còn e sợ mấy chiêu trò này sao?”
“Hoàng thượng...”
“Được rồi.” Phương Hạo Thiên chỉnh lại long bào, mắt phượng thản nhiên liếc nhìn y: “Có chuyện gì cần tấu sao?”
Lâm Phong biết chẳng thể nào qua được tâm tư kín kẽ của vị đế vương này, chỉ thấy y từ trong ngực lấy ra một phong thư, sau đó bước đến gần long ỷ dâng lên cho hắn:
“Hoàng thượng, là mật thư của Ngọc Lan.”
Đuôi mày như họa của Phương Hạo Thiên không hề có chút nào dao động, ngón tay trắng nõn tự nhiên nhận lấy rồi khẽ mở phong thư. Lâm Phong tự biết ý, lui xuống thắp thêm nến.
Tầm mắt nhàn nhạt quét qua từng con chữ, khóe môi đỏ thẫm cũng bất giác mỉm cười.
Như Ý không gặp trở ngại gì, rất tốt!
Chẳng qua, khi ánh mắt Phương Hạo Thiên dừng trên dòng chữ cuối cùng, sâu bên trong thấp thoáng hiện một tia nghiền ngẫm.
Cầm bút lông, Phương Hạo Thiên chần chừ rất lâu, cuối cùng dứt khoát hạ bút, nét chữ long tường phượng vũ tuôn ra, lập tức thấy được khí phách ngạo nghễ của người viết.
“Tất còn hữu dụng, tiếp tục quan sát.”
Gấp lại phong thư đưa cho Lâm Phong, Phương Hạo Thiên nhàn nhạt hỏi:
“Nghe nói lúc trước Đại Nam quốc cùng tộc Khuyển Nhung giao tranh, Trần Hy Hy là người đã tạo ra bản thiết kế một loại vũ khí có công lực vô cùng mạnh mẽ?”
Lâm Phong nghe vậy liền ngẩn người, cẩn thận cất phong thư vào trong ngực, có chút không hiểu ý tứ của hắn. Y khẽ gật đầu, hơi cau mày đáp:
“Nếu thần nhớ không nhầm loại vũ khí ấy có tên là bom dẻo C-4. Thực sự lúc điều tra người thiết kế là một nữ tử, thần đã rất ngạc nhiên...”
Y mới đầu cũng không muốn tin. Nhưng được biết nữ tử ấy cũng chính là người thống lĩnh vẻn vẹn hơn 2000 quân Đại Nam đánh thắng gần năm vạn quân Khuyển Nhung, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh phục.
Người con gái ấy, phải thông minh cùng gan dạ thế nào chứ?
Chỉ e, nếu nàng ta là thân nam nhân, đã sớm làm thiên hạ một phen khuynh đảo rồi!
Phương Hạo Thiên vẫn nhàn nhạt nở nụ cười, gương mặt khuynh thành được ánh nến chiếu tỏa, sáng chói bức người, chỉ có phượng mâu lấp lánh một tia dị sắc.
Dùng bữa tối xong, Lâm Phong liền chấp tay cáo lui.
Khang Phúc La cẩn thận đem khay đựng bài tử đến trước mặt Phương Hạo Thiên, chất giọng the thé vang lên:
“Mời hoàng thượng lật thẻ bài.”
Mắt phượng tuyệt mỹ lạnh nhạt liếc qua khay ngọc. Hiện tại hậu cung của hắn chỉ có chưa đầy hai mươi người, phần lớn đều là các tiểu thiếp từ khi còn ở phủ Thái tử. Dựa theo chức quan của nhà mẹ đẻ các nàng mà sắp xếp phẩm vị, từ tam phẩm đến lục phẩm. Duy chỉ có Liễu Yên Phi, nữ nhi của Tể tướng đương triều được sắc phong làm Quý phi là có phân vị cao nhất.
Phương Hạo Thiên chỉ mới đăng đế vị, căn cơ còn chưa vững chắc. Nếu không phải phụ hoàng băng hà vài ngày trước, hắn lấy lý do thương tiếc khôn nguôi, e rằng trên triều đám sài lang hổ báo đã sớm ép hắn nạp phi, lấp đầy hậu cung rồi.
Chẳng hề làm động tác lật thẻ bài, con ngươi đen thẫm của vị tân đế trẻ tuổi dường như ánh lên một chút lạnh lẽo. Ngay khi Khang Phúc La vẫn còn đang ngỡ ngàng, thân hình cao lớn của Phương Hạo Thiên đã dứt khoát đứng dậy, lạnh nhạt bỏ lại một câu:
“Bãi giá Tuệ Chiêu cung.”
Tuệ Chiêu cung? Khang Phúc La nhìn cái khay ngọc trước mặt, quả nhiên hoàng thượng vẫn luôn sáng suốt như vậy!
Cũng phải thôi, ai bảo Liễu Tể tướng lần này đã giúp hoàng thượng không ít trong việc thu binh lực từ Vương gia. Liễu Quý phi được thánh sủng, âu cũng là đương nhiên.
***
Đại Nam quốc - Phủ Thái tử.
Sáng sớm tinh mơ, sương đêm vẫn còn đọng lại trên các cành lá, tựa như những hạt pha lê lấp lánh đang đắm mình dưới ánh bình minh.
Mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt bay loạn trong gió, cánh hoa phiêu tán mênh mang.
Sau khi cẩn thận gấp lại phong thư, sắc mặt vốn bình lặng của nữ tử thoáng hiện một tia âm trầm.
“Tất còn hữu dụng, tiếp tục quan sát.”
Tay nắm phong thư hơi siết chặt, xoay người, vừa định trở về Vân Phi Các, liền bắt gặp hình bóng của Văn Trân đang háo hức treo bình sứ hứng sương không xa.
Ngọc Lan khẽ híp mắt, từ phía sau bước đến gần Văn Trân, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi ở đây làm gì vậy?”
Văn Trân đang mải mê với công việc của mình nên không chú ý đến sự xuất hiện của Ngọc Lan, huống chi nàng ta còn có nội lực cao thâm, có thể đến gần người khác mà không gây tiếng động. Bởi vậy, kết quả khiến nàng giật mình, bàn tay cầm bình sứ khẽ buông lơi, cuối cùng vỡ tan trên nền đất lạnh lẽo.
“Ngọc... Lan...” Văn Trân lắp bắp kinh hãi, dù rằng hiện tại hai người có cùng thân phận là tỳ nữ bên cạnh Thái tử phi, nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân bị lép vế trước hơi thở lạnh lẽo của nữ tử trước mắt này.
Không chỉ vậy, còn bởi nàng ta rất thông minh, luôn có thể phân ưu vì Thái tử phi.
Mí mắt Ngọc Lan nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hãi của Văn Trân, không cảm xúc hỏi lại:
“Ngươi ở đây làm gì vậy?”
Nhìn bình sứ dưới chân đã vỡ nát, Văn Trân khẽ thu lại biểu cảm kinh hãi, âm điệu cất lên khó tránh một tia nuối tiếc:
“Là ta đang hứng sương. Cô không cần để ý, chỉ là thói quen thôi.”
“Thói quen?”
Văn Trân gật đầu, ánh mắt trong veo chợt ánh lên sự lấp lánh tựa sao trời:
“Trước đây khi ở Hạ quốc ta thường hứng sương để pha trà hoa mai cho Thái tử...” nói đến đây nàng chợt dừng lại lấy tay gõ nhẹ lên đầu: “Xem ta này... là hoàng thượng mới đúng. Ta biết ngài ấy thích nhất trà hoa mai pha sương, nên sáng nào cũng dậy sớm để treo bình sứ lên. Chỉ hi vọng lúc nào ngài ghé qua Vĩnh Ninh cung cũng có thể thưởng thức, lâu dần thành thói quen thôi.”
Ngọc Lan nghe vậy, nụ cười trên khuôn miệng xinh đẹp từ từ cứng lại. Nhìn vẻ mặt đầy tha thiết cùng chân thành của Văn Trân, nàng ta khẽ hỏi:
“Văn Trân... Cô... thích hoàng thượng sao?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt trắng nõn của Văn Trân liền đỏ ửng, nhưng nghĩ đến gì đó, nàng chợt mỉm cười đáp lại:
“Thích! Người nam tử xuất sắc như vậy, ai lại không thích cho được! Nhưng ta cũng biết bản thân chỉ là hạng nô tỳ thấp kém, làm sao dám mơ tưởng trèo cao? Chỉ cần từ xa nhìn hoàng thượng đứng trên đỉnh cao quyền lực, đạt được những thứ người muốn là ta mãn nguyện rồi.”
Thấy Ngọc Lan đột nhiên im lặng không nói, đôi mắt lạnh lùng thoáng ẩn hiện một tia mất mát, Văn Trân liền lay tay nàng:
“Ngọc Lan...”
Nữ tử bấy giờ mới hoàn hồn, đôi môi đỏ mọng chợt nở nụ cười:
“Đúng vậy, chỉ cần ngài ấy đạt được những thứ mình muốn...”
Chỉ cần vậy thôi...
Vân Anh cúi người thu dọn mảnh vỡ của bình sứ, xong xuôi mới đứng dậy cười nói:
“Sắp đến giờ Thái tử phi dậy rồi, ta về hầu hạ nàng trước.”
“Ừ.”
Ngọc Lan dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn của Văn Trân, sau cùng khẽ nở một cười đầy quỷ dị.