Ánh Sáng Trắng

Chương 114: Phận tựa bèo trôi, lệ ca miên man (P4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Hạo Thiên lạnh nhạt cười một tiếng, bước chân thong thả đi qua bức bình phong, ánh mắt dừng trên bóng lưng cao ngạo của nữ nhân, nhàn nhạt đáp lời:

“Xem ra mẫu hậu thật an nhàn.”

Trước mặt Vương Thái hậu có bày tượng Phật Thích Ca, ánh mắt Người như có như không đang nhìn về phía hai người, cái nhìn đầy vị tha cùng bao dung.

Phật luôn cứu độ chúng sinh, bao gồm cả những con người mang trong mình vô vàn tội lỗi.

Khóe môi đỏ thẫm của Phương Hạo Thiên khẽ cong lên, một tia châm biếm xẹt qua.

Một nữ nhân trước giờ không ngại dùng thủ đoạn để buông rèm nhiếp chính, giờ lại thành kính đứng trước Phật, âu cũng thật châm chọc!

“Đều là nhờ ân đức của hoàng thượng.”

Thái hậu thoáng gằn giọng, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về Thiên tử.

Khoảnh khắc hai người chạm mặt, Phương Hạo Thiên mới nhận thấy, dung nhan vốn diễm lệ của Vương Thái hậu đã tiều tụy đi nhiều. Vương Sở Tú bất quá mới qua tam tuần một chút, vậy mà hiện tại, trên khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn đọng lại, ngay cả mái tóc đen tuyền, bồng bềnh tựa mây bay trong ấn tượng của hắn cũng đã điểm những sợi bạc.

Ha, Vương gia hiện tại đã bị hắn mượn thế lực của Liễu gia khống chế, bản thân bà ta thì bị chuyển tới tòa cung điện chẳng khác nào lãnh cung này, sao có thể không tiều tụy buồn phiền cho được?

Phương Hạo Thiên thong thả tựa người xuống trường kỉ gần đó, phượng mâu sắc bén quét qua mọi đồ vật trong cung, nhàn nhạt nói:

“Mẫu hậu không cần khách khí với trẫm. Bao năm qua, trẫm vẫn luôn ‘biết ơn' người nhất mực yêu thương, dạy bảo trẫm tận tình. Vương đại gia tộc cũng không ngại làm hậu thuẫn cho trẫm. Nếu không...” hắn cố ý kéo dài thanh âm: “... làm sao trẫm có thể đạt được ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, được người đời ngưỡng vọng, cũng là... thoát khỏi kiếp làm quân cờ trong tay kẻ khác.”

Bàn tay đang cầm chuỗi vòng Phật của Thái hậu khẽ cứng lại, bà như ngỡ ra điều gì, chợt cười lẩm bẩm:

“Thì ra... thì ra là vậy. Hóa ra là ai gia đã nuôi ong tay áo rồi.”

Nghe vậy, tròng mắt Phương Hạo Thiên thoáng đanh lại:

“Nuôi ong tay áo? Mẫu hậu, người nên nhớ người đang đứng trước mặt Phật đấy!”

Còn muốn đổi trắng thay đen như trước đây nữa sao?

Vương Thái hậu lập tức giương đôi mắt oán hận về phía hắn. Đáng tiếc, người nam nhân ấy đã không còn dáng vẻ sợ hãi, luôn răm rắp nghe lời nàng như xưa.

Bao năm qua, hắn luôn phải che giấu tài năng thực sự của chính mình, chỉ bởi vì hắn biết, thời cơ còn chưa đến.

“Hoàng thượng hiện giờ quyền khuynh thiên hạ, đương nhiên không còn nghe lời ai gia như trước. Nhưng hoàng thượng cũng đã nói Vương gia có ân với ngươi, ngươi lại dùng cách này trả ơn sao? Lẽ nào hoàng thượng muốn trở thành kẻ vong ân bội nghĩa, đi ngược với tam cương ngũ thường, để người đời phỉ nhổ?”

Quả không hổ là nữ nhân từng đứng đầu hậu cung, lời nói sắc bén, từng câu từng chữ vẫn chạm đến lòng người như trước!

Nâng tay nhàn hạ vuốt ve chiếc nhẫn ngọn màu tím trên ngón cái, Phương Hạo Thiên mỉm cười đầy yêu mị:

“Mẫu hậu nói thế thật oan uổng trẫm! Chẳng phải cái ghế Thái hậu này, trước giờ người vẫn luôn tâm niệm sao? Hiện tại có được, lẽ nào không đúng ý người? Còn Vương gia, huynh trưởng của mẫu hậu ở biên cương lại kéo binh về hoàng đô có ý định mưu phản. Trẫm là Thiên tử, có trách nhiệm xử phạt công minh, cho dù có lòng... cũng khó mà bao che được tội lỗi của huynh trưởng người.”

“Ha ha ha!” Vương Thái hậu bỗng cười một tràng đầy khinh miệt, ánh mắt đã đỏ hoe không rõ là tức giận hay bi thương:

“Sự việc đã đến lúc này, ngươi còn muốn lừa gạt ai gia như vậy sao? Nếu không phải ngươi lừa huynh ấy, loan tin ai gia ở hoàng cung gặp chuyện, làm sao huynh ấy lại hồ đồ kéo binh về hoàng đô? Tất cả là do ngươi đã âm thầm bày mưu muốn hại cả Vương gia ta!”

Từng giọt nước mắt đắng cay chảy dọc xuống chiếc cằm hoàn mỹ. Lệ rơi, lệ của hối hận, lệ của oán trách, lệ... của bi thương. Vương Thái hậu lúc này, không còn là nữ tử cao ngạo chuyên quyền, sự sắc bén khi xưa đã bị nỗi đau gia tộc bào mòn, đẽo gọt từng lớp, từng lớp.

“Là ta đã sai rồi. Năm đó, ta không nên nhận ngươi làm con thừa tự... Nếu biết trước có ngày hôm nay, ta tuyệt đối... tuyệt đối sẽ không làm việc ngu xuẩn đó. Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi!” tiếng nấc nghẹn ngào của Vương Thái hậu vang vọng khắp tẩm cung, bi thương đến não lòng.

Phương Hạo Thiên nhìn nước mắt chật vật trên dung nhan tái nhợt kia, trong tim hắn dường như vừa có thứ gì đó chạm vào, lại nhanh chóng bị cảm giác thỏa mãn khống chế, cười lạnh:

“Hối hận sao? Mẫu hậu, đây chính là nhân quả báo ứng. Khi xưa lúc người ra tay hãm hại mẫu phi trẫm, có từng nghĩ đến kết cục như ngày hôm nay?”

Một tia sét lập tức rạch ngang lòng nàng. Vương Thái hậu trợn tròn mắt nhìn hắn, một mảng kí ức lúc xưa hiện về, khóe môi thoáng run rẩy... rốt cuộc minh bạch mọi chuyện.

“Chả trách... chả trách ngươi lại hận ta như vậy! Chả trách ngươi lại muốn hại cả Vương gia!”

Trong mắt Phương Hạo Thiên đã hằn lên những tia máu đỏ sẫm: “Không ngờ đúng không? Mẫu hậu dày công thu xếp vụ án năm đó để lừa trẫm, lại không tính đến, trẫm đã sớm biết được chân tướng. Lương gia lụi tàn, trẫm chỉ có thể nhẫn nhịn, nương tựa vào thế lực của Vương gia để đứng vững trong cung, chờ đến thời cơ chín muồi!”

Dường như cảm thấy đã đủ, Phương Hạo Thiên đứng dậy, long bào lạnh lùng lướt qua người nàng:

“Những ngày tháng sau này, mẫu hậu tốt nhất hãy an phận trong Thọ An cung cho trẫm, nếu mẫu hậu dám có suy nghĩ tự sát, đừng trách trẫm không hạ thủ lưu tình với những người còn lại của Vương gia.”

Vương Thái hậu ngã ngồi xuống thảm, nhìn bóng lưng dứt khoát ấy đã ra đến đại môn, đột nhiên bật khóc gọi:

“A Thiên...”

Bước chân Phương Hạo Thiên bỗng dừng lại, ở phía sau, Vương Thái hậu vẫn níu gọi:

“A Thiên...”

Bàn tay trắng sứ thoáng siết chặt, Phương Hạo Thiên vẫn không quay đầu, nhưng âm điệu đã nhuốm đậm lạnh lẽo thấu xương cùng sát khí:

“Nếu để trẫm nghe thấy hai từ ấy một lần nữa, mẫu hậu hãy chờ nghiệm xác người nhà đi.”

Dứt lời, màu hoàng kim chói lóa đã tan biến.

“A Thiên...” Nữ nhân thì thào gọi trong vô vọng, vô số mảng kí ức xẹt qua, nàng như thấy được những khoảnh khắc mẫu tử hòa hợp, ấm áp ngày ấy...

“Đúng là ta đã lợi dụng con, nhưng con có biết rằng... đã từ lâu... ta đã coi con như con ruột của mình?”

Tiếng nấc nghẹn cứng nơi cổ họng, trong tẩm cung lạnh lẽo, chỉ có Phật Thích Ca vẫn hiền từ nhìn nữ tử, tựa như đồng cảm với nỗi lòng bi oán của nàng.

Ngoài kia sắc vàng rực rỡ, trong này u ám tang thương.

Lệ vương gò má, lòng tan nát.

Hận này... đến lúc nào mới có thể nguôi được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.