Ánh Sáng Trắng

Chương 111: Phận tựa bèo trôi, lệ ca miên man (P1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian vô tình, thêm nửa tháng nữa lại qua đi.

Mấy hôm trước trời mưa rào xối xả, mưa mùa hạ bao giờ cũng thế, mạnh mẽ dữ dội, dường như muốn đem mọi thứ xóa nhòa sạch sẽ.

Sáng nay, tiết trời thanh mát sau cơn đại vũ, vầng Thái Dương cũng chầm chậm đẩy những nàng Mây xinh đẹp ra, dịu dàng ban phát cho đứa con địa cầu từng dải nắng vàng nhạt.

Những khóm hoa hải đường nở rộ khoe sắc, sắc đỏ bay tản mác đầy trời.

Ngói xanh rợn ngập phủ lên mái đình, mặt hồ phù dung gần đó nổi lên từng đợt sóng lăn tăn. Trong đình, phảng phất một hình bóng yêu kiều tựa tiên tử, thoát tục không nhiễm một chút bụi trần.

Thiếu nữ lẳng lặng nhìn màn mưa hoa dưới nắng vàng, hương thơm thanh mát thấm đượm nơi đầu mũi. Gió mơn man thổi nhẹ, đem những cánh hoa đọng lại trên mái tóc nàng.

Hoa khai lạc không, phong vũ khuynh thành.

Hải đường tựa tẫn, tường vi tiêu điều.

“Nùng lệ tối nghi tân trước vũ

Kiều nhiêu toàn tại dục khai thì.”

Ánh mắt trong sáng mang theo chút u buồn chớp động, thiếu nữ cẩn thận đưa chiếc tiêu ngọc lên môi, ngón tay khẽ run, tiếng tiêu cất lên đầy bi thống.

Một khúc nhập vào hồn, nỗi lòng tê tái, đem bụi trần vương quấy tỏa tâm can.

Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là Ly Hận.

Bốn trăm bốn mươi bệnh, đau nhất cũng là bệnh tương tư.

Cảnh vật nhuốm màu tâm trạng, hải đường rực rỡ trong gió giống như đồng cảm với nỗi lòng thiếu nữ, thê lương rơi xuống nền đất, nằm im lẳng lặng lắng nghe tiếng tiêu đau đớn kia.

“Tâm không vướng bận, lòng sẽ không đau.”

Nhớ đến lời nói lạnh lùng quyết tuyệt đêm ấy của Triệu Minh, nàng chỉ biết, trái tim nàng hiện tại giống như bị một cỗ xe ngựa cán qua.

Tại sao vậy? Tại sao khi nàng đã nguyện từ bỏ lý tưởng của riêng mình, đã trao cả trái tim này cho hắn, cuối cùng... điều nàng lo sợ nhất vẫn xảy đến?

Tám chữ ấy Triệu Minh cất lên, không phải nàng không hiểu ẩn ý của hắn, chỉ là... nàng không muốn tin thôi!

Đúng vậy! Mấy tháng trước còn cùng nhau ước hẹn, ngoảnh mặt nhìn lại, hắn có thể dửng dưng bảo nàng từ bỏ sao?

Niềm tin cùng tình yêu của nàng, lẽ nào chỉ bằng một câu ấy của hắn, có thể dễ dàng biến mất như chưa từng xảy đến thế ư?

Giống như mưa tuyết giữa hạ, nàng không ngừng tự nhủ với chính mình: tất thảy chỉ là dối trá! Triệu Minh đang lừa nàng!

Nếu không phải nửa tháng nay hắn ở Bình Châu điều tra án liên quan đến những kẻ phản loạn, nàng thực sự rất muốn đến trước mặt hắn hỏi đến cùng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Vì sao thái độ của hắn lại trở nên quyết tuyệt như vậy?

Trước đây, nàng vẫn luôn tin rằng vì lợi ích trước mắt của Thiên triều, Triệu Minh mới tung hỏa mù lạnh nhạt với nàng. Vì lẽ đó mà khi thấy hắn bên cạnh Phương Như Ý, nàng mới có thể kiềm được nỗi chua xót trong lòng.

Nhưng mọi thứ hiện tại... từ lúc nào lại thay đổi đáng sợ như thế?

Trước ngực tựa như bị tảng đá đè nén, hàng mi cong vút của thiếu nữ khẽ run, tiếng tiêu đang trầm lặng khóc thầm đột ngột câm bặt, giống như dây đàn đứt lìa, hí lên một nốt cao đầy thê lương rồi dần dần tan biến trong hư không.

Một bầu trời đầy hải đường thu trọn vào mắt.

Nàng thất thất nhìn cánh hoa đỏ rực như máu bay tán loạn, dưới nắng vàng vừa toát lên vẻ yêu diễm vừa nhuốm màu chết chóc.

Mới hai hôm trước hoa còn đương nở, mà nay... đã héo tàn.

Hoa rơi...

Tình vỡ tan...

Hải đường kia vì ai mà nở?

Vì ai... mà tàn?

Nhắm mắt lại, tựa như cố ngậm hết thảy chua xót bẽ bàng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, váy dài chạm đất khẽ rung động, gót sen lặng lẽ quay bước.

***

“Thái tử phi.”

Trần Hy Hy nhìn nữ tử cung kính đứng chờ ngoài đình từ bao giờ, nàng liếc mắt qua, nhàn nhạt cất lời:

“Việc ta bảo ngươi làm, đã làm xong chưa?”

Tình Dao vẫn cúi đầu, mắt đẹp như có như không chạm đến thanh tiêu ngọc trên tay thiếu nữ, kính cẩn đáp:

“Lời Thái tử phi căn dặn, nô tỳ đã làm xong rồi ạ.”

Trần Hy Hy nghe vậy, khẽ nâng tay vuốt ve thân tiêu, đôi mắt trong sáng phản chiếu vẻ mặt bình thản của Tình Dao, đạm mạc cười:

“Ngươi nói bản thân từng phụ giúp trong một y quán, chẳng lẽ không thắc mắc vì sao ta kêu ngươi mua loại dược liệu đó sao?”

Tình Dao rũ mi, tự nhiên trả lời:

“Nô tỳ chỉ là hạ nhân, có nhiệm vụ toàn tâm toàn ý dốc sức vì chủ tử, đương nhiên không dám có suy nghĩ vượt quá thân phận.”

Trần Hy Hy cười nhạt, nâng bước đi lên phía trước.

Thứ mà nàng để Tình Dao mua về là hạnh nhân đắng và hạt thầu dầu.

Thực ra, chỉ cần là người am hiểu về dược liệu có thể nhận ra hai thứ này...

RẤT ĐỘC!

Chất Ricin và Cyanide trong hai loại hạt này hoàn toàn đủ khiến một người trưởng thành chết trong vài phút nếu chẳng may hít hoặc ăn phải.

Vốn dĩ trước đây được gửi sang Mỹ học ngành hóa dược, nàng đối với những chất độc này không hề xa lạ, thậm chí còn ở phòng nghiên cứu điều chế không biết bao nhiêu độc chất vô cơ. Lần này để Tình Dao mua về, chẳng qua là có liên quan đến đại sự sắp tới.

Cái gì đến cũng sẽ đến, tròn mười ngày sau là đại hôn giữa Thiên triều và Tây Lăng quốc. Kể từ khi liên hôn hai nước bị hoãn lại vì lý do chiến trận, đến tận bây giờ hoàng đế mới bàn lại việc này.

Tất nhiên, sự việc ấy chẳng có gì đáng lo ngại nếu như chuyện Phương Hạo Thiên bị ám sát tại Thiên triều, mà chủ mưu phía sau là Tây Lăng Quốc thao túng không xảy ra.

Một lần thất bại, lại đổi lấy kết cục vạn kiếp bất phục. Là người đã được lĩnh hội những học thuyết trải dài bốn nghìn năm lịch sử, Trần Hy Hy có thể đoán rằng, lần liên hôn lần này đã ngầm chứa một cơn cuồng phong bạo vũ.

Minh tranh ám đoạt* giữa các đế quốc vẫn lặng lẽ trào dâng. Trần Hy Hy hiểu rằng, hiện tại bản thân nhỏ bé, không có quyền can thiệp vào chính sự. Ở đây là nơi giai cấp thống trị chuyên quyền, đè ép kẻ dưới, không phải nơi mà quyền tự do và bình đẳng của con người được đề cao.

Cho nên, việc bản thân một người trở thành quân cờ phục vụ cho mục đích chính trị, nàng hoàn toàn không hề bất ngờ.

Nhưng đối tượng liên hôn lần này là Trần Mộc Tâm, về tình về lý mà nói, nàng có thể nhắm mắt làm ngơ được sao?

Bước chân đi vào trong phòng, nhìn túi dược đã đặt ngay ngắn ở một góc nhỏ, ánh mắt Trần Hy Hy càng trở nên kiên định.

Khóe môi đỏ hồng khẽ mỉm cười, với một người tay trói gà không chặt như Trần Mộc Tâm, đao kiếm thủ sẵn bên người cũng coi như vô dụng... Nhưng độc, lại hoàn toàn ngược lại.

***

Ai đang cố bắt lấy thời gian? Nhưng đuổi mãi, đuổi mãi, cũng không chạm được đến!

Đêm qua ngủ chập chờn, liễu rủ màn che, lòng bất an.

Chỉ tòng tiền, ly hợp hoan oán, kí tình đa thiểu.

Sương đêm chưa tan, nắng đã chiếu rọi, nhuộm lên thụ diệp một màu vàng tinh khiết.

Gió đưa cánh hoa nhẹ bay, phiêu tán trong không trung, hương thơm ngào ngạt vương vấn, thấm đượm vào hồn người.

Tu hú da diết gọi bầy, dường như muốn xé rách màn trời xanh thẳm, hòa điệu với tiếng kèn pháo dưới kia.

Hôn lễ liên minh giữa hai nước diễn ra trong một ngày đẹp trời như thế.

Trên thành cao, đôi mắt trong sáng của thiếu nữ đang lẳng lặng nhìn đoàn người nườm nượp bên dưới ngày càng xa dần. Gió không ngừng nổi lên, đem tà áo thêu hình thiên nga hiến vũ, tựa như muốn tung cánh mà bay vút lên bầu trời rộng lớn kia.

Trước mắt vẫn còn hiện rõ nét mặt ngậm ngùi cùng nụ cười nhẹ bẫng của Trần Mộc Tâm. Thiếu nữ thoáng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Bình an nhé, tỷ!

**Chú thích**:

***1.Hai câu thơ trích trong “Thưởng hải đường hoa yêu thi kỳ 2” – Cao Ngọc***.

***2. Minh tranh ám đoạt: tranh giành ngoài sáng, cướp đoạt trong tối***.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.