*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thiếp bái kiến Thái tử. Xin Thái tử... quay người lại.”
Trong đôi mắt thăm thẳm của Triệu Minh chợt hiện lên một tia dịu dàng, hắn cất giọng điệu bình thản:
“Ngại sao?”
Trần Hy Hy chỉ cảm thấy hai má nóng hừng hực, đích thị là thế rồi, nàng vùi mình thật sâu trong nước, khẽ đáp:
“Nếu thiếp nói ngại, Thái tử có quay người đi không?”
Không gian chợt im lặng, chỉ có tiếng nước trong thùng khẽ động phát ra những thanh âm êm tai.
Rốt cuộc hắn đã đi chưa?
Thiếu nữ vừa định nâng người lên để xem xét tình hình, bỗng có một bàn tay từ phía sau xuyên qua mặt nước, một phát bắt được cánh tay nàng.
Trần Hy Hy thất kinh, cảm giác tay hắn dùng lực muốn kéo nàng ra khỏi thùng tắm, một tay kia của nàng nhanh chóng bám chặt vào mép thùng, cắn chặt môi vùng vẫy.
“Nước đã lạnh rồi! Đứng lên đi.” Hắn điềm nhiên buông ra mấy chữ, không quản tay áo của mình đã ướt sũng.
Trần Hy Hy lại bướng bỉnh lắc đầu, nàng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cúi đầu nhàn nhạt nói:
“Tiết trời gần đây hơi nóng, mấy hôm nay... thiếp cũng dần quen với việc ngâm thân mình trong nước lạnh rồi. Nếu Thái tử ngại lâu, có thể ra bên ngoài đợi thiếp.”
Không ngờ bàn tay đang túm lấy cánh tay nàng lập tức siết chặt, Trần Hy Hy nhíu mi nhịn đau, lại nghe thấy hắn lạnh giọng:
“Khẩu thị tâm phi! Nếu mấy ngày nay nàng thực sự dám ngâm nước lạnh, ngay bây giờ bản cung lập tức cho người xử tử nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa!”
Trái tim thiếu nữ kinh hãi đập “thịch” một tiếng.
Triệu Minh quá hiểu nàng! Hắn biết nàng bịa ra lý do để trốn tránh hắn, vậy nên liền nắm ngay lấy thóp của nàng.
Ai bảo người hầu nàng tắm rửa lại là Vân Anh chứ? Nàng có thể làm ngơ được sao?
Trần Hy Hy biết bản thân trốn không thoát, nhưng lại không chịu khuất phục như thế. Hắn thật quá đáng! Đến cả chuyện nàng tắm rửa cũng muốn quản!
Triệu Minh thấy nàng không có ý muốn đi ra, hai mắt hắn thoáng nheo lại, bàn tay từ từ lướt qua tấm lưng trần mềm mại đến cần cổ trắng nõn của nàng.
Trần Hy Hy run rẩy co người lại, nàng liều mạng né tránh bàn tay hắn, nào ngờ lại làm nước trong thùng tràn ra bắn tung tóe, thoáng chốc liền làm ướt một mảng lớn trên hắc bào của Triệu Minh.
“Trần Hy Hy...”
Ba chữ chầm chậm phun ra mang theo mức độ sát thương không hề nhẹ, chỉ biết ngay sau đó, một tiếng “rào” vang lên, cả thân thể nàng đã nhanh chóng bị hắn ôm lên khỏi thùng tắm.
Trên người không một mảnh vải bại lộ trước mắt hắn, cảm giác xấu hổ và nhục nhã trào dâng, hai tay thiếu nữ nắm trước vạt áo nam tử đã trở nên trắng bệch.
“Chưa thấy người con gái nào bướng bỉnh như nàng.”
Hắn cao giọng mắng một tiếng, sau đó với chiếc khăn tắm bọc lấy người nàng.
Trần Hy Hy im lặng, may mà hắn còn giữ lại chút mặt mũi cho nàng.
Hắn ôm nàng đến bên giường, Trần Hy Hy vừa thoát khỏi vòng tay hắn, lập tức lăn một vòng đến phía trong giường, ánh mắt phòng bị nhìn nam tử.
Trái lại, Triệu Minh lại thản nhiên đứng trước mặt nàng, ưu nhã với tay cởi ngoại bào.
Trần Hy Hy thấy hành động của hắn, bỗng trợn mắt lắp bắp nói:
“Thái tử...”
Hắn đây là ý gì? Lẽ nào hiện tại muốn thị tẩm nàng sao?
“Lâm Khải, mang một bộ y phục vào đây.”
Triệu Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt cất giọng kêu thái giám bên ngoài hầu hạ.
Có tiếng bước chân đạp đất vang lên, Triệu Minh đưa mắt nhìn thái giám, phất tay nói:
“Để ở đó, lui ra đi.”
Lâm Khải đáp “vâng” một tiếng, xoay người lui xuống.
Trần Hy Hy còn đang thầm suy nghĩ tại sao đêm nay hắn lại phá lệ đến Bạch Liên Các, bỗng trước mắt chợt tối thui, chóp mũi liền ngửi được một mùi hương thơm dịu nhẹ.
Nàng thoáng cau mày, đưa tay lấy chiếc áo trên đầu mình xuống, còn chưa kịp mở lời, người nào đó đã tự nhiên ra lệnh:
“Tại nàng mà cả người bản cung bị ướt đấy. Còn không mau hầu hạ bản cung thay y phục?”
Trần Hy Hy ngớ người mấy giây, Triệu Minh đúng là vô lý. Rõ ràng lúc ấy nếu không phải hắn cố ý làm khó nàng, chuyện này liệu có xảy ra? Thế mà hiện tại hắn lại thản nhiên “đổi trắng thay đen” như thế đấy!
Trần Hy Hy thầm nghiến răng, nàng quấn chặt khăn tắm trên người, hít sâu một hơi:
“Vâng.”
Khóe môi Triệu Minh chợt cong lên đầy vẻ đắc ý. Thiếu nữ vừa ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ấy, bỗng dưng ngây người.
Chỉ có điều, liền ngay sau đó vẻ đắc ý trên mặt hắn đã bị thay thế bằng sự hờ hững lạnh nhạt, khiến Trần Hy Hy hoài nghi có phải bản thân đã nhìn nhầm hay không?
Khoảnh khắc vừa rồi, nàng như thấy được một Triệu Minh trẻ con của trước đây. Trái tim bỗng rung động, dường như nó đang mách bảo nàng, có cái gì đó đang bị che giấu dưới lớp sương mù dày đặc, phá tan lớp sương ấy, những nghi ngờ trong lòng nàng mới được giải quyết.
May mà trung y bên trong không có bị nước thấm ướt, nếu không công việc thay y phục này đối với nàng quả thực rắc rối hơn nhiều.
Bởi vì mặc ngoại bào cho Triệu Minh, xuyên qua tầng trung y mỏng manh, nàng vẫn có thể nhìn thấy hai điểm màu hồng như ẩn như hiện trước ngực hắn. Dời mắt lên một chút, là xương quai xanh với đường nét rõ ràng vô cùng gợi cảm trên làn da trắng sứ. Xung quanh cũng ngập tràn hương thơm thanh mát trên người hắn. Đều nói “hồng nhan họa thủy”, ít ai biết rằng, “lam nhan” cũng có thể “họa thủy” không kém, tỷ như người trước mắt nàng đây!
“Thái tử, người có thể cúi người thấp xuống một chút được không?” Trần Hy Hy mỉm cười thương lượng, bởi vì hắn rất cao, mà nàng lại quấn khăn tắm, nếu kiễng lên mặc y phục cho hắn, khó tránh chiếc khăn sẽ không tự chủ mà bung ra.
Đến lúc đó, cho dù có độn thổ, nàng cũng không còn mặt mũi đâu đối diện với hắn nữa.
May mắn Triệu Minh không làm khó nàng, ngược lại an tĩnh hạ thấp người xuống. Trần Hy Hy mải thay y phục cho hắn, lại không chú ý đến, đáy mắt sâu hút của người trước mắt đã trở nên tối hơn.
Cần cổ trắng ngần, xương quai xanh duyên dáng, còn có... bầu ngực e ấp sau tấm khăn mỏng, tất thảy đều được thu trọn vào đôi mắt thăm thẳm của hắn.
Một cảm giác xa lạ mà quen thuộc chợt dâng lên, vành tai Triệu Minh thoáng đỏ ửng, hắn đột nhiên đưa tay chặn lại hành động của thiếu nữ:
“Chậm chạp quá, để bản cung tự làm.”
Dứt lời liền xoay người, chốc lát đã thắt xong đai lưng.
Trần Hy Hy nhìn bước chân hắn đi về phía bàn trà, cười nhạt thì thầm:
“Thiếp không quen thay y phục cho người khác nên tay chân đương nhiên có phần chậm chạp, đâu như Hạ quốc công chúa, luôn khiến Thái tử vui lòng.”
Hắn bỗng quay ngoắt đầu nhìn nàng, Trần Hy Hy kinh hãi, hắn nghe thấy sao? Nàng nói nhỏ như vậy cơ mà!
“Bướng bỉnh!”
***
Rốt cuộc cũng thay được y phục, Trần Hy Hy từ sau bức bình phong trở ra, thấy Triệu Minh đang dựa trên trường kỷ, ánh mắt chăm chú đọc sách.
Nàng nhận ra, đó là quyển sách nàng dùng để tổng hợp các công thức toán học quan trọng từ thời Hy Lạp cổ đại đến thời kỳ cận đại, bao gồm cả đại số, hình học, và giải tích. Nàng định bụng sẽ trình lên Thái học viện, giúp nền toán học ở đây phát triển hơn, thông qua đó sẽ là tiền đề để thúc đẩy khoa học kỹ thuật, y học, vật lý... Kỳ quái, nàng nhớ đã giấu dưới gối rồi mà, hắn thế nào lại tìm được?
“Ở buổi lễ tuyển tú vòng loại, có 9 người được chọn. Thái giám muốn sắp xếp vị trí của 9 người này thành một hàng ngang, sao cho Tiểu Xuân, Tiểu Thu, Tiểu Hạ cùng đứng cạnh nhau. Vậy sẽ có bao nhiêu cách xếp?”