Ánh Sáng Thuần Khiết

Chương 40: 40: Chặt Đẹp




Tiết học thể dục.

Lớp học về cầu lông.

Đã học xong các động tác kỹ thuật, lớp được tự do chơi cầu lông với nhau.

Lucasta vác vợt đến trước mặt Ken và Giả Vương buông lời thách thức:

- Các cậu dám chơi cầu lông với tôi chứ?

- Ha, cậu nghĩ mình đang nói thế với ai?

- Tụi này không đánh với con gái.

- Tiểu Phong, ở đây còn thiếu một người đánh đôi.

Cậu cùng tớ đánh bại họ không?

Cả lớp ngạc nhiên, đổ dồn toàn bộ ánh nhìn về Tiểu Phong chờ đợi câu trả lời.

- Được.

- Hờ? Không ngờ cậu… Tiểu Phong.

Vậy được thôi.

Nào, Giả Vương, khiến cậu ta không thể ngẩng mặt lên được.

Bốn người đứng trên sân vận động ngườm đối thủ.

Vài hiệp đầu, cả hai đội đều chưa ngã ngũ.

Ken là một tay vợt tốt.

Những cú đập cầu nhanh và mạnh lần lượt lao thẳng sang phía Lucasta và Tiểu Phong, và hầu như không có khả năng chống trả được.

Sau một hồi, một cú cầu cao vút qua phía Lucasta.

Cô chạy ra phía cầu, đúng tầm với, cô bật lên, dùng sức mạnh của cổ tay điều khiển vợt đánh quả cầu đập mạnh xuống.

Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: dám động vào sách của tôi thì hãy xác định đi!

Quả cầu với một lao lực khủng khiếp trúng vào người tên Ken trong sự thảng thốt của mọi người.

Ken hoàn toàn không chống đỡ được và bị trúng một cú thực sự đau điếng.

Freya không thể nào ngờ được trường hợp này có thể xảy ra.

Trận đấu vẫn tiếp tục.

Ken và Giả Vương thận trọng hơn.

Tuy nhiên, Tiểu Phong cũng là một tay vợt mạnh, là đối thủ của Ken.

Tìm cách hạ Tiểu Phong đã khá khó rồi, không ngờ kẻ bên cạnh lại cùng khó xơi.

Kết quả chung cuộc: 2-1.

Lớp đã phải nhìn Lucasta bằng một ánh mắt khác.

Ở một góc của sân trường, cô uống nước ùng ục, mồ hôi chảy như bễ.

- Tưởng cậu không thích mấy vụ cạnh tranh kiểu này.

Tiểu Phong cười thầm trong bụng.

- Đừng nói nữa.

Không ngờ mệt vậy! Tớ tưởng như sắp chết rồi.

- Không sao, tớ có thể bế cậu vào bệnh viện.

- Đồ hợm hĩnh.

Cậu nghĩ tôi phế vậy sao? - Cô quát lên.

Lúc nào cũng nghĩ mình yếu đuối, cái tên này! Cô nghĩ.

Sau khi tan hoạt động ở câu lạc bộ.

Tiểu Phong và cô chuẩn bị về nhà, thì Kim nhờ Tiểu Phong ở lại giúp xem xét máy vi tính giúp.

Lucasta về nhà một mình mà không đợi Tiểu Phong nữa.

Cô không muốn bị hiểu nhầm.

Đang đi trên đường, một nhóm người chặn đường không cho cô đi.

Trong đó có Feya và Miêu Miêu.

- Suốt ngày bám dính lấy Tiểu Phong.

- Miêu Miêu hằn học chửi bới.

- Đừng nói bạn cùng lớp như vậy – Feya nhẹ nhàng nói – Cậu ấy phải làm vậy thì mới có đủ tiền đi học.

- Các cậu muốn gì?

- Khôn hồn thì cút khỏi Tiểu Phong – Miêu Miêu nói giọng hầm hè.

- Tớ không bám cậu ta mà phải cút.

- Lại nói là không sao? Ý cậu là Tiểu Phong bám cậu sao? Tiểu Phong của tôi không đời nào làm thế! Là cậu cho Tiểu Phong uống bùa mê thuốc lú! À không là Tiểu Phong thương hại một đứa quê mùa như cậu thôi.

Khi nào chán thì sẽ vứt cậu đi.

Lần này thì chính Feya bực dọc nói.

- Mệt mỏi! Suốt ngày trai với gái! Các cậu không còn điều gì tốt hơn để quan tâm à?

- Con nhỏ chết tiệt! Dám chơi Kim.

Hôm nay dám động vào Ken nữa.

Mày đừng hòng thoát khỏi đây! Đám con gái và con trai thuộc bè lũ của Freya nhao nhao, xông vào định cho Lucasta một trận.

- Tiểu thư công tử nhà giàu lại hành động lỗ mãng như dân quê mùa thế sao?

- Ha…?

Cô chống cự đám người.

Lấy điện thoại gọi cho giáo viên chủ nhiệm.

- Không được để cho cô ta gọi điện.

Nhưng không cản được Lucasta.

Cả đám người bị triệu tập ở văn phòng của trường.

Không lường được, Lucasta lại bị giáo viên mắng ngược lại vì không đoàn kết với lớp.

Đám người Freya cười khúc khích.

Sau đó, cô bị bắt viết bản kiểm điểm trong phòng một mình.

- Em phải cần chữ ký của phụ huynh đúng không ạ?

- Đúng vậy, em phải xin chữ ký của phụ huynh ký trong đơn này.

– Giáo viên nghiêm nghị nói.

- Nghĩa là em đành phải xin chữ ký của giám đốc Đại Phong rồi.

- Cái gì? – Cô giáo ngạc nhiên buột miệng thốt – Giám đốc Đại Phong sao lại đi ký cho em?

- Chú ấy đang là giám hộ của em ạ.

- À, bản kiểm điểm này đưa cô.

Cô bảo em viết để đám cô cậu kia không làm khó em thôi.

Em không mắc lỗi gì hết.

Đưa cô nào!

- Vì em không đoàn kết nên mới gây ra chuyện ngày hôm nay.

Có lỗi thì phải chịu.

Em vẫn phải…

- Đưa cô nào! Em là học sinh chăm ngoan, hiền lành, chỉ là các bạn chưa hiểu em thôi.

Sau này sẽ hòa nhập.

Cô giáo lấy được bản kiểm điểm của Lucasta trong tay, thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa thì lớn chuyện.

Từ lúc bị Lucasta đánh bại, Ken đâm nóng giận, luyện đánh cầu lông hàng giờ trong phòng thể chất.

Cậu quyết phải phục thù.

Tuy nhiên, từ vụ đó, cô từ chối mọi lời thách đánh cầu lông của Ken, dù bị nói khích cỡ nào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.