Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 5: Chung giai hạo anh không phải con người




Bệnh viện quốc tế Mục Viên.

Vừa vào cửa, anh đã đụng phải Phương Doanh Doanh, vừa nhìn thấy anh, cô gần như lao đến, cô gật đầu chào thím Lưu rồi liếc nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Thím Lưu, con muốn nói chuyện với anh ta một chút, thím vào thăm Ninh Ninh trước đi." Sau đó quay sang phía anh:"Tôi có chuyện muốn nói với anh, chỗ này không tiện lắm, chúng ta qua bên kia được không?" Nói rồi cô cất bước đi.

Nhưng mới đi được hai bước anh lên tiếng làm cô khựng lại:"Giữa tôi và cô thì có thể có chuyện gì?" Anh vẫn đứng đó tay đút túi quần, bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh nắng chiều ngang tàng, ngạo nghễ.

Phương Doanh Doanh xoay người đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của anh:" Là chuyện về An Ninh."

"Chuyện của cô ta, tôi không muốn nghe."

"Không muốn nghe? Chung Giai Hạo thật sự anh không để tâm đến cô ấy một chút nào sao? Cô ấy là vợ anh, vợ danh chính ngôn thuận của anh, anh vì một ả tiểu tam đến cả tính mạng của vợ mình cũng không cần?" Mấy từ cuối cô cố ý tăng âm lượng một vài bệnh nhân và người nhà bệnh nhân quanh đó ngoái lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò.

Thấy mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào, anh cuối cùng cũng chịu xuống nước nâng chân bước theo Phương Doanh Doanh ra một góc tường khuất. Anh thái độ dửng dưng, tay vẫn xỏ túi quần, mặt không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Anh cất tiếng, chất giọng trầm thấp nhưng lại rất lạnh nhạt:" Nói đi, có chuyện gì?"

Phương Doanh Doanh đứng đối diện anh, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Con người Chung Giai Hạo không phải kẻ cô nên chọc vào, Chung Giai Hạo này một tay có thể che trời lấp đất nhưng với tư cách bạn thân của An Ninh, cô biết những lời này cô cần thiết phải nói ra. Nhìn Chung Giai Hạo có vẻ mất kiên nhẫn, Phương Doanh Doanh hít một hơi sâu, người đàn ông trước mặt này là người An Ninh yêu nhất nhưng anh ta cũng chính là người làm An Ninh đau lòng nhất.

"Là anh kiến Ninh Ninh ra nông nỗi này?" Phương Doanh Doanh rít lên chất vấn anh. Đam Mỹ Hài

"Thì sao?" Trái ngược với thái độ của cô, anh vẫn ung dung lãnh đạm:" Cô bất bình à?" Anh liếc cô một cái, xoay người muốn rời đi. Anh không muốn phí sức đôi co với cô.

"Chung Giai Hạo, ngay cả cốt nhục của mình cũng xuống tay được. Anh không phải con người!"

"Tôi có phải con người hay không, không phải chỉ mình cô nói là được. Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng. Nếu không hậu quả tự mình gánh chịu. Còn về An Ninh là cô ta tự làm tự chịu." Nói xong anh nghênh ngang bước về phía trước.

"Chung Giai Hạo, tốt nhất sau này anh đừng có hối hận. Nếu không, một ngày nào đó khi biết được sự thật anh nhất định sẽ hận chết chính mình."

Một ngày nào đó khi biết được sự thật, anh nhất định sẽ hận chết chính mình? Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại bên tai anh. Sự thật? Sự thật gì chứ? Cái mà anh tận mắt nhìn thấy chính là sự thật. Là An Ninh kia hại Diệp Vân của anh ta thành ra như vậy.

Ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua tàng cây, An Ninh nửa nằm nửa ngồi trên giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đứa con tội nghiệp của cô không còn nữa, nó bị chính cha mình gián tiếp hại chết khi chưa kịp thành hình. Cô hận anh, nhưng lại hận chính mình nhiều hơn khi không thể bảo vệ đứa bé thật tốt. Xuyên qua ngoài cửa sổ, cô thấy một vài bệnh nhi đang nô đùa trên sân, vẻ thơ ngây của con trẻ làm cô lại chạnh lòng.

Đang miên man suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng mở cửa nên ngoái đầu nhìn lại. Là thím Lưu xách cặp lồng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô thím Lưu rưng rưng nước mắt:" Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi? Trong người thấy thế nào?" Thím Lưu bước đến bên mép giường, đặt cặp lồng lên mặt tủ, nắm chặt lấy bàn tay cô. Mới mấy ngày thôi mà cô gầy đi không ít.

Cô nở nụ cười yếu ớt:"Cháu không sao, chỉ là..." nghĩ tới đứa bé hai mắt An Ninh đỏ hoe, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ cố ngăn không cho nước mắt chảy ra.

An Ninh cúi thấp đầu, cố gắng ổn định lại cảm xúc, một lát sau cô quay người lại, nở nụ cười gượng gạo:"Đúng rồi, thím Lưu thím mang gì đến cho con vậy?" Cô lảng sang chủ đề khác.

Thím Lưu biết cô không vui nên không tiếp tục hỏi nữa, vội cầm cặp lồng múc cháo với canh gà ra:"Thím mang cho con ít cháo với canh gà. Con cố gắng ăn một chút, con gầy đi nhiều rồi..." Thím Lưu nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô mà đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.