Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 42: An ninh sẽ không làm vậy




An Ninh ngồi xuống hàng ghế chờ, cô vươn tay ôm lấy mẹ mình nước mắt đã trực trào ra khóe mắt, cô nghẹn ngào nói:"Tại con, tất cả là tại con... mẹ, con muốn li hôn với anh ta..."

Bà Tiêu Linh hai mắt đỏ hoe ôm lấy cô con gái nhỏ, đứa con gái này của bà đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô, nhẹ giọng an ủi:"Ninh Ninh, không phải lỗi của con là Chung Giai Hạo quá tàn nhẫn. Mẹ ủng hộ con li hôn, An gia không cần thể diện thứ mà mẹ cần chỉ là hạnh phúc của con. Chỉ cần con sống vui vẻ là ta và ba con cũng sẽ vui vẻ."

An Ninh òa khóc nức nở:"Mẹ... con xin lỗi..."

Tiêu Linh ôm chặt lấy cô đưa tay vuốt ve mái tóc của cô nói:"Con không có lỗi gì hết, đừng khóc."

Phương Doanh Doanh khuyên thế nào cũng không thể lay chuyển được An Ninh, cô vẫn cứ ngồi đó quần áo cũng vì điều hòa mà khô đi nhiều. Nhưng sau khi dính mưa lại vào điều hòa An Ninh bắt đầu cảm thấy lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng có chút bất thường nhưng cô vẫn cứ ương ngạnh quật cường ngồi đó.

Hai tiếng sau, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, Mục Kì mệt mỏi bước ra. Cửa phòng cấp cứu vừa mở An Ninh và Tiêu Linh lập tức lao ra, Phương Doanh Doanh cũng hối hả chạy theo sau.

"Anh Mục Kì, ba em sao rồi?" An Ninh rưng rưng nắm chặt tay Mục Kì.

Mục Kì tháo găng tay, đưa tay vỗ nhẹ vào tay An Ninh cất giọng trầm ấm:"Đừng lo, ba em không sao rồi."

An Ninh nghe thấy ba mình không sao thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng coi cuối cùng cũng được đặt xuống. Ngay sau đó cả cơ thể An Ninh lung lay rồi từ từ trượt xuống, rất nhanh cô rơi vào một mảng hắc ám.

Mục Kì nhanh chóng đỡ lấy cô, Phương Doanh Doanh vội vàng đưa tay lên trán cô.

Nóng quá!

An Ninh phát sốt rồi, nhất định là cảm lạnh rồi.

Mục Kì bảo Phương Doanh Doanh ở lại với mẹ An Ninh còn mình nhanh chóng bế cô vào một phòng bệnh khác truyền thuốc cho cô. Mục Kì nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của An Ninh thở dài, tình yêu đôi khi che mắt con người ta làm họ trở nên mù quáng. An Ninh mù quáng yêu Chung Giai Hạo, mà Chung Giai Hạo lại cố chấp không nhìn nhận An Ninh, không muốn thừa nhận mình có tình cảm với cô. Chung Giai Hạo lại cố chấp cho rằng mình yêu Diệp Vân, nhưng thực ra đó chỉ là trách nhiệm. Diệp Vân cứu Chung Giai Hạo một mạng thì sao? Tại sao cậu ta lại mù quáng dùng cả hạnh phúc của mình để báo đáp làm người ngoài như anh ta cũng thấy bực mình chỉ muốn đập cho Chung Giai Hạo một trận cho sáng mắt ra.

...

Phía bên kia, Chung Giai Hạo nhìn nơi cô biến mất trong màn mưa một lúc thật lâu, chẳng hiểu sao trong tim anh có chút cảm giác như mất đi thứ gì đó quý giá.

Chung Giai Hạo trong lòng có chút bực bội, anh đạp ga lái xe về công ty.

Mưa vẫn rả rích rơi, Chung Giai Hạo đứng bên cửa sổ tầng cao nhất tòa nhà văn phòng của Phong Vũ, anh một tay đút túi quần tay kia kẹp điếu thuốc. Chung Giai Hạo rít vào từng hơi thuốc cay nồng, từng làn khói nâu xám tỏa ra khắp văn phòng. Chung Giai Hạo không rõ dạo này anh ta bị gì nữa, hôm nay nhìn thấy An Ninh gấp gáp chạy đi ỷong mưa như vậy anh lại có chút nóng ruột nóng gan.

Điện thoại của Chung Giai Hạo reo vang cũng là lúc điếu thuốc trên tay anh vừa tàn, là Mục Kì gọi tới, anh nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình đến khi gần hết chuông anh mới ấn nút nhận điện thoại:"Alo?"

Phía bên kia Mục Kì gần như hét lên trong điện thoại:" Chung Giai Hạo, cậu lại làm gì Ninh Ninh và người nhà cô ấy rồi? Cậu không thể nào bao dung cho cô ấy một chút hay sao?"

Bên này Chung Giai Hạo nhíu chặt mày:"Bao dung? Cậu có biết cô ta đã làm ra những chuyện gì không? Cô ta hại chết con tôi, ăn cắp thiết kế của tôi, làm tôi mất đi bản hợp đồng ba ngàn tỷ, còn thiệt hại khác chưa kể."

Bao dung sao? Anh có thể bao dung cho cô sau bao chuyện như vậy sao?

Mục Kì gần như bất lực trước Chung Giai Hạo, nếu như cậu ta ở trước mặt Chung Giai Hạo lúc này nhất định sẽ đấm cho cậu ta một phát thật đau:"Chung Giai Hạo, với tính cách của An Ninh cậu tin cô ấy ăn cắp thiết kế của cậu sao?"

Tính cách của cô, cô sẽ ăn cắp thiết kế của cô hay không?

Anh không biết, cũng không muốn biết, Lục Khả Văn cũng đã nói là cô gửi thiết kế này đến Lục Thị.

Nhất định là cô!

"Tổng giám đốc của Lục thị nói là cô ta đưa thiết kế đến Lục thị, cậu nói xem tôi làm sao tin cô ta đây?"

"Tổng giám đốc Lục thị nói vậy sao?" Mục Kì cũng bất ngờ trước câu nói của anh, làm sao có thể. Nếu như vậy nhất định có uẩn khúc gì đó, tổng giám đốc của Lục thị này chắc chắn có vấn đề, nếu không cũng sẽ không thể vu oan cho An Ninh như vậy được. Con người An Ninh anh biết, cô nhất định không làm những chuyện như vậy, nhưng mà tình hình bây giờ đều là bất lợi cho An Ninh, muốn chứng minh cô trong sạch phải có chứng cứ, không phải chỉ nói không là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.