Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 32: Thứ nặng nề chỉ là sự thất vọng trong lòng em thôi




Mục Kì sau khi kiểm tra vết thương của An Ninh thì tiêm cho cô một mũi uốn ván rồi tra thuốc băng bó một số vết thương sâu cho cô. Mục Kì nhìn cô thở dài:"Sao lại bị thương thành như vậy?"

Mục Kì đối với An Ninh như anh trai với em gái, anh nhìn quá trình cô với Chung Giai Hạo kết hôn tới bây giờ thấy mà có chút không đành.

Thím Lưu đã xuống lầu, trong phòng chỉ còn lại anh và An Ninh, sau khi thu dọn đống dụng cụ y tế Mục Kì quay sang nhìn An Ninh thở dài:"An Ninh, nếu như cuộc hôn nhân này không cho em được hạnh phúc, vậy chẳng bằng li hôn đi. Tìm kiếm một cuộc sống mới, sống những tháng ngày bình an vui vẻ."

An Ninh nghe anh gọi thì ngẩng đầu lên, anh nói đúng, nhưng còn An gia thì sao? Sau khi cô li hôn anh sẽ để An gia bình yên sao? Theo như tính cách của anh chắc chắn câu trả lời sẽ là không, mối nợ với Diệp Vân anh nói chưa tính toán với cô xong mà. An Ninh nhìn Mục Kì cười khổ:"Anh ấy nói em phải trả nợ vì đã hại chết con của anh ấy, anh nói xem anh ấy liệu có buông tha cho An gia hay không?"

"Em không làm việc đó mà, đúng không? Vậy nên sao em phải chịu khổ sở như vậy?"

Ánh mắt Mục Kì ánh lên sự tin tưởng làm An Ninh rất cảm động:"Đúng vậy! Sự thật năm xưa không dễ gì chứng minh được là em trong sạch, con đường đó hệ thống camera rất ít, hơn nữa tất cả giữ liệu ngày hôm đó đều không còn. Anh nói xem em phải làm sao?

Đúng là như vậy, sự việc ngày hôm đó Chung Giai Hạo còn tận mắt nhìn thấy, sao có thể chứng minh.

"Vậy sao em không bỏ trốn đi, tới một nơi không ai biết..." Nhưng anh mới nói được một nửa đã bị cô ngắt lời.

"Cảm ơn anh, Mục Kì! Thật sự cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy." An Ninh thật sự rất cảm động:"Nhưng còn An gia, nếu em đi rồi Chung Giai Hạo anh ấy chắc chắn sẽ không để yên, em không thể bỏ mặc họ."

Cô đâu thể bỏ mặc ba mẹ mình được cơ chứ.

"Vậy nên, em định cứ sống như vậy sao?"

"Phải!" Cô trả lời rất kiên định.

Thấy cô cố chấp như vậy, Mục Kì thở dài:" Xin lỗi không thể giúp gì cho em..." Nhìn cô như vậy lòng anh có chút xót xa:"Nhưng An Ninh, em phải tin rằng ai rời xa ai đều có thể sống tốt. Tình yêu vốn không nặng nề như em vẫn tưởng tượng, thứ nặng nề chỉ là sự thất vọng trong lòng em mà thôi!"

Mục Kì đi rồi, còn An Ninh cứ mãi đứng đó đắm chìm trong suy nghĩ. Thứ nặng nề chỉ là sự thất vọng trong lòng cô thôi sao?

Sự thất vọng trong lòng cô là gì?

Là thất vọng về cuộc sống hôn nhân? Thất vọng về tình bạn bị phản bội, thất vọng vì không được tin tưởng? Hay thất vọng về thứ được gọi là "tình yêu"?

An Ninh bước tới gần cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời, ngoài kia trời xanh mây trắng, đâu đó vài cánh chìm trời bay lượn giữa không trung. Đôi khi cô ao ước mình là một chú chim được dang rộng đôi cánh bay tới nơi mình muốn, cô ghen tỵ với sự tự do của chúng.

An Ninh xuống lầu, thấy Diệp Vân vẫn còn ở đó hẳn là muốn ở lại đợi Chung Giai Hạo về, An Ninh bật cười đầy vẻ diễu cợt một người tình trong bóng tối thì mãi mãi không được công khai vậy mà còn ở đây diễn trò trước mặt mọi người, nực cười biết bao.

Trời ngả về chiều, ánh hoàng hôn dần buông xuống, An Ninh cùng thím Lưu tất bật chuẩn bị bữa tối, Chung lão phu nhân đã đi niệm phật. Chỉ còn lại một mình Diệp Vân, cô ta nhàm chán bèn ra vườn đi dạo. Tây Uyển rất rộng cũng rất đẹp, kiến trcs lại độc đáo, Diệp Vân vẫn luôn mơ đến một ngày đường đường chính chính bước chân vào Chung gia trở thành nữ chủ nhân của Tây Uyển là vợ của Chung Giai Hạo cao cao tại thượng hô mưa gọi gió ở thành phố này. Nhất định cô ta phải loại bỏ An Ninh, loại bỏ càng sớm càng tốt! Cô ta bặm môi, hai tay nắm chặt thành quyền ánh mắt cô ta lộ ra những tia ác độc.

An Ninh nhất định phải biến mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.