________________________________________________
《Anh ở Vân Chi Nam》
Tác giả: Cảnh Hành
Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác.
_________________________________________________________
Chương 1-1 Cô là ai?
Biên giới Myanmar.
Một chiếc xe khách chạy dọc theo đường núi.
Thẩm Tầm do xe xóc nảy mà tỉnh giấc, mở mắt nhìn qua cửa sổ thấy một dòng suối trong veo, từ trên núi nhìn xuống, ở nơi tảng đá có những bông hoa tuyết trắng nở rộ. Hai bên sườn núi xanh ngắt, núi non trùng điệp nhấp nhô.
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, xem thời gian, sắp đến rồi.
Ước chừng 10 phút sau, một góc mái hiên
lộ ra trong rừng cây.
Xe chậm rãi dừng lại, Thẩm Tầm cầm theo balo, đi sau hai hành khách khác xuống xe.
Nhà trọ bình dân 3 tầng, tấm biển bằng gỗ treo trước cửa ghi chữ "Nhà trọ Barton" lần lượt bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Myanmar.
Một người đàn ông tóc nâu mắt xanh đứng tựa vào khung cửa nhìn hướng Thẩm Tầm cười, thấy cô đến gần, anh bước tới ôm cô vào lòng, hôn má cô, "Đã lâu không gặp,cục cưng."
"Đã lâu không gặp, Barton." Cô cũng bùi ngùi, "Cái ôm lần trước, vẫn còn ở Brazil."
Trong khu rừng rậm của lưu vực sông Amazon, cô ôm Barton đang hôn mê bất tỉnh, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy dài.
Đây là người đồng nghiệp đã từng kề vai chiến đấu với cô, cũng như là thầy của cô.
"Nhìn đi, chữ tiếng Trung tôi viết giờ đây đã đến mức xuất thần nhập hóa rồi này." Barton giơ sổ đăng ký trong tay lên, "Tôi nên gọi em là Sara, hay là Thẩm Tầm?"
"Anh thích cái nào thì gọi cái đó đi." Cô nhướn mày, ngửi thấy mùi cà phê, nhịn không được ngáp một cái.
"Đi để hành lý trước đi." Barton cười rồi đưa cho cô chìa khoá, "Buổi tối sẽ chuẩn bị đầy đủ cho em cá nướng, rượu whisky, cà phê, còn có cả kem nữa."
"Cảm ơn ông chủ." Thẩm Tầm lịch sự ngả mũ với anh.
Phòng của cô ở trên tầng 3. Nhà trọ được xây dựng lại trên nền nhà trọ cũ bằng tre, vẫn giữ được những nét xưa cũ.
Lớp sơn trên cửa gỗ của căn phòng có chút loang lổ, có thể mơ hồ thấy được hoa văn điêu khắc ban đầu, còn có vài vết trầy xước do vật sắc nhọn tạo ra. Ổ khóa không dễ mở lắm, Thẩm Tầm tra chìa vài lần mới có thể mở ra được.
Ngay khi vừa đẩy cửa, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Không đúng.
Sống lưng cô lạnh ngắt, theo bản năng kéo cửa lại, nhưng đã quá muộn, cánh tay cô bị tóm lấy, người kia thô bạo kéo cô vào trong phòng, tiếng kêu cứu còn chưa kịp thốt ra, một bàn tay to lớn đã bịt chặt miệng cô lại.
Mọi thứ trong phòng thoáng chốc hiện ra trước mắt.
Cửa bị rèm che phủ, một người nằm bò trên sàn nhà, đầu anh ta bê bết máu, bên cạnh còn có một vũng máu đỏ sẫm.
Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế mây dựa vào tường, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cả người đều chìm trong bóng tối, trong tay cầm dao găm, sắc bén đến loé sáng.
Lúc này, tầm mắt anh chuyển dần từ người đàn ông nằm trên mặt đất đến khuôn mặt của Thẩm Tầm.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tầm cảm thấy cổ họng căng chặt, máu khắp người như bị đông cứng lại.
Đó là một đôi mắt đen lạnh lùng và sắc bén, ánh mắt nhìn như thờ ơ không thèm để ý nhưng lại lộ ra một tia khát máu. Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm giác chính mình như chú cừu con bị chúa sơn lâm cắn mạnh vào cổ. Cô từ bỏ giãy giụa, đứng yên nhìn anh.
Người đàn ông đứng phía sau có vẻ ngạc nhiên với sự hợp tác của cô, nhỏ giọng nói: "Anh ba."
"Buông cô ấy ra." Người đàn ông ngồi trên ghế nhẹ nhàng mở miệng, đứng lên, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô.
Thẩm Tầm không lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt anh.
Người đàn ông này cao lớn đến mức đáng sợ. Cô chỉ cao đến ngực của anh, toàn bộ người đều in trọn vẹn lên mắt anh.
Cô không biết bản thân đang đối mặt với chuyện gì, nhưng cô biết chắc chắn, kêu cứu tuyệt đối không phải là một lựa chọn hay. Có thể ngay lúc cô vừa kêu lên, người đàn ông trước mặt này có thể nhẹ nhàng dùng một tay vặn gãy cổ cô.
"Cô là ai? Từ đâu đến? Đến đây làm gì?" Giọng nói lạnh lùng khẽ cất lên, như thể gió núi luồn qua rừng già.
"Thẩm Tầm," Cô cố gắng giữ bình tĩnh trong giọng nói của mình, "Từ Bắc Kinh tới, du lịch."
"Đưa balo cho tôi."
Sau khi nhận chiếc balo mà cô vừa cởi ra, anh đưa cho người bên cạnh: "A Bắc, xem thử đi."
Laptop, điện thoại, bút máy, sổ tay, quần áo, túi đồ vệ sinh cá nhân, túi thuốc cứ thế mà rơi lần lượt xuống đất. Cái người gọi là A Bắc kia ngồi xổm xuống xem kỹ từng thứ một, bao gồm cả đồ lót của cô.
Cô nhịn không được nhíu mày.
Một đôi bàn tay to lớn đột nhiên siết chặt vai cô lại.
"Anh muốn làm cái gì?" Cô hoảng sợ nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
"Câm miệng." Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, bàn tay một đường trượt xuống.
Lòng bàn tay to rộng nóng hổi, giống như bàn là vậy, cách lớp áo sơ mi mỏng, là trên từng đường cong của cô. Cảm giác xấu hổ đột nhiên bùng phát trong lồng ngực, cô cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh, ảnh mắt đó cảm giác như sắp phát hỏa đến nơi.
Trước ngực áo của cô có 2 chiếc túi nhỏ, ngón tay dài mảnh khảnh dừng lại ở chỗ đó, cẩn thận vuốt ve, tìm kiếm.
Thẩm Tầm cảm giác được, đầu ngực mỏng manh yếu ớt, ánh mắt hiện lên sự thay đổi.
Người đàn ông hiển nhiên cũng cảm nhận được. Anh nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ của cô, đôi mắt sâu thẳm, nhưng cũng không hề dừng lại động tác.
Cô mặc một chiếc quần jeans bó sát, những ngón tay nóng bỏng kia trước tiên luồn vào túi quần trước, tìm kiếm không có kết quả lại sờ đến phần mông đầy đặn của cô, sau đó đột nhiên dừng lại.
"Đây là cái gì?" Anh móc được vật ở túi quần phía sau, đưa lên trước mặt cô.
"Bút ghi âm." Cô bỗng cảm thấy ớn lạnh.
"Đi du lịch mang theo bút ghi âm?" Anh hỏi cùng với sự áp bức mạnh mẽ trong giọng nói của mình.
Cô cắn chặt răng, đứng ở đó không nói lời nào.
"Không muốn nói thật?" Anh cười, đôi mắt đen hiện lên sự giễu cợt, cắm hơi hếch về phía người đàn ông nằm trên mặt đất, "Cô đây là muốn giống hắn ta? Hay là chúng ta đổi trò khác chơi đi. Suy cho cùng, dáng người cô đẹp như vậy, lãng phí thì thật đáng tiếc."
Anh đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích, thậm chí còn cách cô một bước, nhưng chỉ cần nhìn anh thôi là cô đã thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên.
"Tôi là phóng viên." Cô thỏa hiệp, "Đến để đưa tin về bệnh AIDS, bút ghi âm dùng để ghi lại nội dung phỏng vấn của tôi."
"Tôi dựa vào cái gì để tin cô?" Anh ấn mở bút ghi âm trong tay, xem qua nội dung trong màn hình LCD, "16 tiếng 32 phút, anh không lẽ muốn bọn em ở đây nghe hết, xác nhận lại rồi trả cho anh chứ?"
"Anh ba, hay là xoá hết đi luôn." A Bắc ngẩng đầu chêm vào một câu.
"Không!" Thẩm Tầm cảm thấy vô lý, kích động nhìn anh, "Tuyệt đối không được xoá!"
Nội dung trong bút ghi âm nếu như bị xoá đi, mấy ngày công tác của cô coi như đổ đi rôi.
"Có thể không xoá." Người đàn ông bỏ bút ghi âm vào bên trong túi, "Nhưng không thể trả lại cho cô."
"Cái đó cùng với xoá đi có gì khác nhau?" Thẩm Tầm nhịn không được muốn chửi thê.
Như thể bị bất ngờ vì cô không sợ chết, người đàn ông nheo mắt, nhìn cô đầy hứng thú.
"Tôi không biết vì sao các anh lại ở trong phòng này, tôi đối với các anh hoàn toàn không biết gì cả, đối với những gì các anh đang làm cũng không hề hứng thú. Nội dung trong bút ghi âm này là thành quả lao động khổ cực nửa tháng qua của tôi, nếu như anh dám huỷ đi đồ của tôi, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh!" Cô nghiến răng, không đếm xỉa đến.
Người đàn ông trầm mặc một lát, sau đó cười khẽ một tiếng, mang theo giọng giễu cợt: "Quỷ?"
"Tôi đã từng gặp quỷ, cũng không sợ quỷ." Anh trầm giọng lên tiếng, từng câu từng chữ. Với giọng điệu quỷ dị và lạnh lùng của anh, nhiệt độ trong căn phòng dường như đột ngột giảm mạnh.
Hành động tiếp theo của anh là lấy điện thoại ra, chụp ảnh Thẩm Tầm.
Đèn flash sáng lên, Thẩm Tầm nhìn anh đầy phòng bị: "Anh muốn làm cái gì?"
"Để anh em của tôi nhớ kỹ mặt cô", khoé miệng anh khẽ giật, "Ra khỏi cái phòng này, nếu như tôi và A Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ đến tìm cô tính số."
Thẩm Tầm nghe xong, lúc đầu hơi giật mình, sau đó nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nghe được ý tứ trong lời nói của anh, anh và A Bắc sẽ không động đến cô.
"Ngồi." Anh hất cằm về phía chiếc ghế mây kia.
Thẩm Tầm ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
A Bắc ở bên cạnh vẫn đang nghiêm túc kiểm tra kỹ đồ đạc của cô, ngay cả sổ tay cũng lật từng trang một.
"Đưa ví của cô ta cho tôi." Người đàn ông nói.
Thẩm Tầm thấy anh mở ví của cô ra, trong tiềm thức muốn đứng lên. Người đàn ông giương mắt, ánh mắt lạnh lùng: "Ngồi xuống."
Cô khẽ cắn răng, ngồi trở về.
Trong ví có kẹp một bức ảnh, người đàn ông nhìn chằm chằm vào bức ảnh vài giây.
"Ảnh hồi nhỏ?" Anh nâng chiếc ví lên, dường như so sánh nó với vẻ ngoài hiện tại của cô, "Mấy tuổi? Được chụp ở đâu đây?"
Thẩm Tầm trầm mặc một lúc, không tình nguyện nói, "5 tuổi, công viên Hyde Luân Đôn."
"Người bên cạnh là mẹ của cô?" Người đàn ông lại hỏi.
Thẩm Tầm bình tĩnh, không trả lời, nhưng anh cũng không truy hỏi, sau khi xem chứng minh thư và một vài tấm thẻ ngân hàng của cô, anh đưa chiếc ví cho A Bắc.
Lúc này, người đàn ông nằm trên mặt đất đột nhiên phát ra vài tiếng rên rỉ đau đớn, sau đó lổm ngổm muốn bò dậy.
Thẩm Tầm theo bản năng lùi lại phía sau, cả người dán sát vào lưng ghế mây.
"Uống nước." Người đàn ông đẩy chiếc cốc trên bàn về phía cô.
Bắt gặp ánh mắt căng thẳng của cô, anh hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra: "Làm sao, sợ có độc?"
Thẩm Tầm cầm lên uống mấy ngụm, sau đó thấy anh đứng dậy, dùng mũi chân đá người đàn ông nằm trên mặt đất.
"Đã nghĩ ra muốn nói với tao cái gì chưa?"
Giọng anh máu lạnh, "Nếu muốn giữ lại được cái chân này của mày, mày chỉ còn 5 phút nữa. Nghĩ kỹ rồi, thì gật đầu."
Người trước mặt bị nhét vải vào miệng, phát ra tiếng mơ hồ, làm một số động tác phản kháng, nhưng trước sau đều không gật đầu.
"Rất tốt." Tiếng cười trầm thấp vang lên, Thẩm Tầm thấy anh cúi người xuống, con dao găm trong tay anh nhắm thẳng vào vết thương trên đùi của người trên mặt đất.
Thẩm Tầm phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, nháy mắt liền nuốt trở về.
Dưới cơn đau dữ dội, người đàn ông sống chết nắm chặt lấy mắt cá chân cô, giống như người bị rơi xuống nước đang cố bắt lấy khúc gỗ, muốn giảm bớt sự hoảng sợ và đau đớn của anh ta. Anh ta mở to mắt, liều mạng mà gật đầu như gà mổ thóc.
Lòng bàn tay lạnh lẽo và nhớp nháp của người đàn ông, như một con rắn quấn quanh da của Thẩm Tầm. Cô nắm chặt lấy tay cầm ghế mây, kìm nén cơn buồn nôn không kêu một tiếng.
"Anh ba." Ánh mắt hờ hững rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Tiếp theo, anh ngồi xổm xuống, gỡ từng ngón tay của người đàn ông ra, một bên rút ra một chiếc khăn giấy, chậm rãi lau máu trên mắt cá chân cho cô. Bàn tay thô ráp của anh mang theo sự ấm áp như lửa đốt, cọ vào làn da mềm mại của cô.
Thẩm Tầm thấy bóng của anh cùng động tác lau chân cho cô hiện lên trên sàn nhẹ nhàng đong đưa, tiếp đó là cái gáy màu lúa mì của anh, còn có đường cong cơ bắp ở vai và lưng vì động tác ngồi xổm mà lộ ra, đầy nam tính.
Lau xong, anh ngẩng đầu nhìn cô. Ánh sáng bên ngoài chiếu qua tấm rèm lên người anh, Thẩm Tầm rốt cuộc cũng hoàn toàn nhìn rõ mặt của anh.
Làn da sạch sẽ, sống mũi thẳng, đường nét góc cạnh, quai hàm cứng rắn, hai tròng mắt lạnh lẽo và u ám như dưới vực sâu.
Fuck. Cô thầm mắng trong lòng.
Đã đến cái lúc sống còn này rồi, cô lại còn thấy người đàn ông này dáng dấp rất đẹp. Thực sự rất đẹp trai.
"Giày bẩn rồi, đừng mang." Anh đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng.
Thẩm Tầm cởi giày thể thao, nhìn đôi tất dính máu bên dưới, cũng cởi luôn, chân trần bước trên sàn nhà. Sàn nhà màu tối đen, đôi chân của cô hiện ra trắng muốt, khi sương tái tuyết.[*]
[*] khi sương tái tuyết (thành ngữ Trung Quốc): lạnh hơn tuyết, hàn (lạnh) hơn sương (băng), ẩn dụ chỉ sự dửng dưng, nặng nề.
Anh không để ý đến cô, thay vào đó xách người trên mặt đất, tháo miếng vải trong miệng đối phương, quay lưng về phía cô, lắng tai nghe người kia nói chuyện.
Tiếng của người kia rất nhỏ, đứt quãng, hữu khí vô lực. Thẩm Tầm cẩn thận lắng nghe, cũng không nghe rõ tại sao, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng lớn trước mắt, nhìn thấy khoảng trời âm u hắt xuống áo sơ mi đen của anh, nổi lên một quầng sáng mờ ảo, cô nhìn tới mức hoa cả mắt, thấy có hơi buồn ngủ.
"Anh ba, thuốc có tác dụng rồi." A Bắc liếc nhìn Thẩm Tầm đang chìm vào giấc ngủ say.
"Ừ." Người đàn ông khẽ lên tiếng, nhấc điện thoại đang rung lên. Khung thoại có một bức ảnh, là tấm mà anh vừa gửi đi, đối phương trả lời bằng một tấm hình, anh ấn mở, phóng to, là một tấm thẻ phóng viên, cô gái trong tấm thẻ buộc tóc đuôi ngựa đầy cảm giác thanh xuân, thoải mái, miệng cười tươi.
"Có vấn đề gì không?" Anh ấn tắt màn hình, hỏi.
"Không có gì bất thường, " A Bắc lắc đầu, "Có lẽ chị ấy nói thật, sổ tay đều ghi lại hồ sơ phỏng vấn và biên bản cuộc họp. Laptop thì không kịp xem, hay là để cho Tiểu Mỹ theo dõi giám sát, sau này có gì còn xem lại, để đề phòng ạ?"
Được sự ngầm đồng ý của anh ba, cậu lại lo lắng mà liếc nhìn người ở trên mặt đất kia: "Hắn ta còn có thể chịu đựng được sao?"
"Không sao, không làm bị thương đến động mạch," Anh ba nhẹ giọng nói, "Tôi vừa rồi chỉ là đào đầu đạn ở đùi hắn ta, hắn liền ngất luôn."
- Lão đại nói hắn ta muốn đi Myanmar gặp Cáo trắng.
Tin tức mới đào ra được vẫn còn vang vọng bên tai, anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vũng máu trên mặt đất, những ký ức trong quá khứ nháy mắt hiện ra trong đầu.
Cáo trắng, cái tên cũ.
Ròng rã 3 năm rồi.
A Bắc sắp xếp gọn balo của Thẩm Tầm xong, liền nhìn thấy chìa khóa phòng mà cô đánh rơi trên mặt đất khi nãy.
"Anh ba, hình như là vào nhầm phòng," Anh nhặt chìa khoá lên, "Chị ấy ở 308."
Người đàn ông cầm lấy nó xem kỹ, màu sơn của những con số trên chìa khóa đã bị mờ đi một chút, thoạt nhìn giống như là 303, số phòng của bọn họ.
"Lại còn là phóng viên, có chút rắc rối." A Bắc lắc đầu, "Nhưng mà cũng tại em, lúc nãy có hơi hấp tấp, thấy chị ấy không mở được cửa liền vội vàng mở luôn cửa ra."
"Không sao, cái gì cũng có thể xảy ra. Nếu như gặp phải người khó tính, có lẽ còn sẽ gọi ông chủ đến mở cửa. Cậu ra ngoài còn ít, quen rồi thì sẽ ổn thôi."
"Đến bao giờ em có thể được như anh là tốt rồi." A Bắc bùi ngùi.
Anh ba nhìn cậu thanh niên trước mặt, không nói gì.
Giống anh thì có gì tốt? Chả ai muốn trải
nghiệm những gì mà anh đã từng trải qua
cả.
"Xem xem tình hình bên ngoài thế nào, đưa cô ấy về phòng của mình." Anh liếc nhìn Thẩm Tầm còn đang ngủ say, thấp giọng phân phó.
"Em?" A Bắc kinh ngạc.
"Không cậu, chẳng lẽ là tôi?"
Mặt A Bắc ngăm đen bỗng đỏ lên một cách khả nghi: "Anh ba... em còn chưa ôm qua cô gái nào."
"Không phải vừa nãy cậu còn ôm chầm mà lôi cô ấy vào hay sao?"
"Đấy là chế ngự!" Mồ hôi trên trán A Bắc đều túa ra.
Anh ba nhướng mắt, mặt không cảm xúc: "Nghề này của chúng ta, lúc hành sự, không phân biệt nam nữ."
"Chẳng trách lúc nãy anh chạm vào chị ấy như chạm vào thi thể vậy."
"Thôi," Tam ca nhẹ giọng một tiếng, môi mỏng khẽ mở, "Cậu canh chừng, tôi bế qua đó."
Thời điểm Thẩm Tầm tỉnh lại, căn phòng đã hoàn toàn tối đen. Cô xoa xoa thái dương, chậm rãi ngồi dậy.
Bật đèn bàn ở đầu giường, cô mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Không phải phòng lúc nãy.
Mặc dù đồ nội thất khá giống nhau, nhưng tranh ảnh treo tường, cách bài trí đều không giống. Trên chiếc ghế trúc đặt gần cửa sổ có đặt balo của cô cùng túi đựng máy ảnh.
Cô vội vàng xuống giường chạy tới, mở balo ra cẩn thận kiểm tra. Mọi thứ trong balo đều còn, chỉ thiếu bút ghi âm.
Trong lòng chợt lạnh, cô kéo cửa chạy vọt ra hành lang.
Gió đêm thổi đập vào mặt, một cơn ớn lạnh ập tới.
Cô xoay người, nhìn thấy số trên cửa phòng mình, một giây sau liền chạy vọt tới cửa phòng 303.
Cốc cốc cốc.
Đáp lại cô, chỉ có tiếng cửa gỗ trầm đục.
Suốt gần 2 phút, đều không có người đáp lại.
"Sara, em chân trần đứng ở đây làm gì?" Cuối hành lang, Barton mới vừa lên lầu thấy vậy hoang mang nhìn cô mà hỏi, "Tôi nhớ không lầm em không phải ở phòng này mà."
"A, là..." Thẩm Tầm hắng giọng nói, "Lúc buổi chiều người ở phòng này có mượn em bật lửa, em ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy muốn hút thuốc mới nhớ ra bọn họ vẫn chưa trả lại."
"À." Barton gật đầu, "Bọn họ đã trả phòng, để tôi giúp em tìm xem cái bật lửa còn ở trong phòng hay không. Em mau mang giày vào, coi chừng cảm lạnh."
Thẩm Tầm trở lại phòng của mình, vô ý thức nhìn hướng trước giường.
Không có giày.
Giày bẩn rồi, đừng mang.
Giọng nói trầm thấp hiện lên trong tâm trí cô. Tiếp đó là cảnh tượng ngón tay dài màu lúa mì, cầm khăn giấy, lau mắt cá chân cho cô.
Cô tìm trong balo một đôi giày thể thao dự phòng khác.
Không nghĩ tới, người kia lại bỏ thuốc trong nước đưa cho cô uống, lại đem hết thảy dấu vết xoá sạch.
Quay trở lại 303, quả nhiên, mặt đất cũng sạch sẽ tinh tươm. Cửa sổ mở toang, mùi máu tanh cũng đã bay đi hết.
Nếu như không phải bút ghi âm bị mất khiến cô tức đến mức ngực còn đau, cô sẽ cho rằng tất cả mọi chuyện diễn ra buổi chiều nay chỉ là một giấc mơ kỳ quặc của mình.
"Hình như không có bật lửa," Barton cẩn thận xem kỹ từng góc trong gian phòng, "Có đắt tiền không?"
Thẩm Tầm lắc đầu: "Làm bằng nhựa, mua ở quán ven đường, không sao đâu ạ."
"Thế để tôi lấy cho em hộp diêm," Barton thở phào, "Xuống tầng ăn bữa tối thôi, tôi lên chính là muốn gọi em."
Thật ra Thẩm Tầm không muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của anh, liền lấy lại tinh thần gật đầu, đi theo anh xuống tầng.
From one extreme to another
From the summer to the spring
From the mountain to the air
From Samaritan to sin
Từ một cái cực đoan này đến một cái cực đoạn khác
Từ mùa hè đến mùa xuân
Từ núi cao đến bầu trời
Từ thiện lương đến tội ác
Một bên của tầng 1 là khu ăn uống, đến ban đêm liền biến thành quán bar. Thẩm Tầm ngồi xuống, tiếng ca quen thuộc lọt vào tai.
Cô nhíu mày, "Into the Fire", đã lâu lắm rồi."
"Đúng vậy, bài hát của ban nhạc đến từ Cornwall - quê hương của tôi." Barton hiểu ý mỉm cười, hướng về phía quầy bar vẫy tay, một chàng trai trẻ tuổi mang lên hai phần món Lasagna Bolognese, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
"Nơi đó là Hải Chi Giác[1], nơi này là Vân Chi Nam[2]." Thẩm Tầm cảm khái, "Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ này."
[1] Hải Chi Giác: dùng để chỉ một vùng đất hẹp và dài nhô ra biển, thường được dùng để miêu tả một nơi rất xa.
[2] Vân Chi Nam: một địa danh ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam. Có thể hiểu theo nghĩa là đám mây ở phía Nam.
"Vận mệnh chính là không thể đoán trước như vậy, không phải sao?" Barton siết chặt ngón tay, nhìn kỹ cô, "Em sống có tốt không, cô gái nhỏ?"
"Em đã 26 tuổi rồi, không còn là cô gái nhỏ lúc trước nhìn thấy cá răng đao[3] liền bị dọa đến mặt không còn chút máu nào." Thẩm Tầm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Mấy năm nay đều làm việc ở Bắc Kinh, có khi sẽ đi công tác, làm một số báo cáo ký su."
[3] cá răng đao: có tên thường gọi là Cá cọp (Piranha), loài cá nước ngọt có kích thước to lớn, một con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm. Xuất xứ từ miền Tây Nam Brazil - Piranhas nên có tên gọi là Piranha. Đây là một loài cá hung dữ, nguy hiểm với những chiếc răng sắc nhọn.
"Trên mặt em hiện lên vẻ mệt mỏi." Patton nói thẳng.
"Ừm, có đôi khi thấy mất hứng, cảm thấy chuyện mình có thể làm luôn bị giới hạn, rất nhiều chuyện, ngay cả khi biết trước kết quả, cũng rất khó có thể thay đổi."
"Thế giới này, không phải một ngày là biến thành, chúng ta đều chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi."
"Tuy rằng được làm việc trong các lĩnh vực truyền thông tốt nhất, thứ khiến em hứng thú không phải ở mấy cái cuộc họp và sự kiện dành cho quan chức cấp cao, cũng chẳng phải ở việc cùng những người này giao lưu để tìm cảm giác thành tựu. Thế giới như vậy, quá phù phiếm rập theo khuôn khổ nhàm chán. Thay vào đó, ở những nơi khốn khổ nhất, khi em nói chuyện cùng những người đang chịu đựng một cuộc sống khó khăn, khi mà một cây bút của em có thể khiến họ có được càng nhiều sự quan tâm và yêu mến hơn, em cảm thấy rất mãn nguyện."
"Lần này ở Vân Nam thu hoạch thế nào?" Barton hỏi.
"Gặp được một người phụ nữ 60 tuổi, bởi vì nghiện ma túy, trên người toàn những vết mủ lở loét..." Thẩm Tầm đặt dao nĩa xuống, châm một điếu thuốc, cô chợt nhớ ra cuộc nói chuyện cùng với người phụ nữ này nằm trong bút ghi âm, trong lúc nhất thời có chút buồn bực.
"Có chuyện gì vậy?" Barton rất nhạy cảm.
Thẩm Tầm trầm mặc, lắc đầu: "Lần này gặp phải nhiều chuyện không hay."
Cô không có ý định kể với Barton chuyện cô gặp phải, để tránh phiền phức. Nơi này dù sao cũng cách biên giới không xa, trong khách sạn cũng có nhiều người hỗn tạp, nói không chừng đồng bọn của hai kẻ lúc chiều kia vẫn còn, có khi còn ở chính chỗ này.
Để anh em của tôi nhớ kỹ mặt cô, ra khỏi cái phòng này, nếu như tôi và A Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ đến tìm cô tính sổ.
Giọng người đàn ông kia lại vang lên bên tai.
"Còn anh thì sao, anh đã tìm được cuộc sống bình yên mà anh mong muốn chưa?" Thẩm Tầm tập trung hỏi lại, "Em vẫn luôn nhớ, anh nói vào ngày sinh nhật 16 tuổi anh ở Iraq cùng bố, tên lửa Tomahawk nổ như pháo hoa trên bầu trời đêm ở Baghdad[4]."
[4] Baghdad: thủ đô của đất nước Iraq
"Cuộc sống bình yên...Nó là một quá trình, giống như tên của em – Tìm[5]." Barton mỉm cười, ánh mắt có chút mờ mịt.
[5] Tìm: tên tiếng trung của nữ chính là - Tầm [xún], mà chữ + cũng có nghĩa là Tìm (tìm kiếm)
Thẩm Tầm khẽ giật mình, sau đó gật đầu.
Đúng vậy, cuộc sống, chính là một cuộc tìm kiếm vô tận.
"Tại sao lại chọn mở nhà trọ ở đây?" Cô lại hỏi.
Barton không trả lời cô, ánh mắt anh dừng lại ở phía sau cô.
Thẩm Tầm nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy một cô gái có ngũ quan quyến rũ, làn da ngăm đen đi tới. Cô ấy búi tóc lên, chỉ đơn giản cài một chiếc trâm ngọc, vòng eo lả lướt, bước đi nhẹ nhàng, một tay cầm một chai Whisky, tay kia mang theo hai ly rượu.
"Vợ tôi, Ngọc Nhi." Đợi cô ấy đến gần, Barton nhận lấy chiếc ly trong tay cô, giới thiệu Thẩm Tầm.
Cô gái mỉm cười với Thẩm Tầm, ngồi xuống bên cạnh Barton, cũng không lên tiếng, yên tĩnh như một chú mèo con.
Thẩm Tầm hiểu rõ: "Hoá ra đây là lý do mà anh ở lại."
"Coi như vậy đi." Barton rót cho cô một ly, "Single Malt[6] của Scotland."
[6] Single Malt: tên loại rượu, rượu Single Malt Whisky
"Chỗ này của anh thật sự là cái gì cũng có." Thẩm Tầm nhấp một ngụm nhỏ, từ đáy lòng khen ngợi.
"Thật tiếc là không có bánh nướng xốp kem Devonshire," Barton cụng ly với Thẩm Tầm, "Nhưng mà tôi đã dạy Ngọc Nhi làm bánh Souffle chanh, cô ấy làm còn giỏi hơn cả tôi nữa."
Ngọc Nhi khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói dịu dàng: "Một lát là có ngay, hy vọng cô thích."
Thẩm Tầm lúc này mới phát hiện ra con ngươi của cô ấy có màu nâu nhạt, mắt hơi nhếch lên, mỉm cười rạng rỡ, một đôi mắt quyến rũ khó tả. Chẳng trách có thể thu phục được lãng tử Barton.
"Quên hỏi em một chuyện quan trọng," Barton nhướn mày, "Em đã có bạn trai chưa?"
Thẩm Tầm lắc đầu.
"Có người em thích chưa?"
"Anh từ bao giờ trở nên nhiều chuyện như vậy?" Thẩm Tầm lại lắc đầu, chống cằm nở nụ cười tinh nghịch, "Người mà lần trước em thích vẫn là anh."
Cô đối mặt với Ngọc Nhi, chỉ vào Barton: "Tôi đã từng say đắm anh ấy, thật đấy."
Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Anh ấy là mẫu người cô thích sao?"
Barton nhún vai, làm động tác lau mồ hôi.
Thẩm Tầm cười: "Lúc đẩy tôi còn trẻ, xem qua những thước phim tài liệu nguy hiểm mà anh ấy làm, hâm mộ sự mạo hiểm và lưu lạc của anh ấy, cho nên mặt dày bám theo anh ấy."
"Ban đầu thật sự là có ý muốn gây khó dễ anh, khiến anh nhụt chí, nhưng không ngờ rằng thiết bị máy ảnh nặng như vậy, anh cứ vậy vác theo trên vai suốt một tuần mà không hề than vãn, đến cuối không chỉ mình em, cả đội đều cảm thấy không thể không cần anh." Barton lắc nhẹ ly rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Nhưng Sara à, em của lúc đó không phải say đắm tôi, mà là say đắm nguy hiểm."
"Thực ra, khát vọng của em đối với nguy hiểm và những điều bí ẩn, so với tôi còn sâu sắc hơn."
Thẩm Tầm không trả lời, trầm mặc nhìn anh.
"Tôi chỉ là bởi vì có một người cha là phóng viên chiến trường, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tôi đã quen với cuộc sống như vậy, còn em không phải, em từ đầu đến cuối đều là muốn trốn thoát."
Nụ cười dần tan biến trên gương mặt Thẩm Tầm, cô cúi thấp đầu, uống một ngụm rượu.
"Tôi đi lấy món tráng miệng," Ngọc Nhi đứng dậy, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc, "Sara, cô có muốn uống trà hay cà phê không?"
"Lấy cho em ấy một ly chocolate nóng đi." Trả lời cô ấy là Barton.
"Ồ, anh còn nhớ thói quen mỗi buổi tối của em." Thẩm Tầm nhìn anh.
"Tôi đương nhiên nhớ rõ" Barton cười, "Hồi đó tôi còn nói với em, thích đồ ngọt đều là người thiếu cảm giác an toàn."
Thẩm Tầm đưa đầu ngón tay vẽ vài nét lên bàn.
"Tiên sinh, ngài vượt quá ranh giới rồi."
"Hay là vẫn không muốn tha thứ cho ba của em?"
"Barton." Trong giọng điệu nhẹ nhàng, bỗng toả ra một luồng khí nguy hiểm.
Barton giơ hai tay, biểu thị đầu hàng.
Chocolate nóng được đặt trên bàn, Thẩm Tầm cầm lên nhấp một ngụm, uống như một đứa trẻ.
Khi cô ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Barton, trong đôi mắt xanh thẳm của anh, dường như giấu một cảm xúc kìm nén.
"Sara, còn nhớ những lời mà tôi nói với em khi chúng ta chia tay không?"
"Nhớ." Thẩm Tầm đặt ly xuống, "Anh chúc em tận hưởng tình yêu cùng tự do."
Chỉ là trong lòng cô biết rằng, điều đó sẽ rất khó rất khó. Đối với nhiều người mà nói, đó có thể là nguyện vọng mà cả đời này cũng chẳng thực hiện được.
"Thực ra không bằng tận hưởng niềm vui trước mắt." Cô ăn một miếng bánh Souffle, cười híp mắt, "Ví dụ như sự ngọt ngào ngay lúc này."
Cô đã sớm học được cách không kỳ vọng quá nhiều.
_____
11 giờ đêm hôm đó, tại cục công an thành phố Cảnh Thanh cách đó hơn 60km, một gian phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Một nam cảnh sát trẻ tuổi nhẹ nhàng vặn cánh cửa, rón rén đi đến phía sau chỗ ngồi kia.
"Vương Tiểu Mỹ!" Theo sau tiếng la lên của cậu, là một tiếng thét chói tai.
"Trương Tử Ninh, cậu mắc bệnh tâm thần à!" Cô gái cũng mặc đồng phục cảnh sát kéo tai nghe xuống, tay đặt lên ngực đứng bật dậy, "Dọa chết tôi rồi."
"Đêm hôm cậu không về ký túc xá, lén lút ở đây bận cái gì vậy?"
"Giang Bắc mang tới một chiếc bút ghi âm, bảo tôi nhanh chóng kiểm tra nội dung bên trong." Vương Tiểu Mỹ cầm chuột, đóng một thư mục trên màn hình, lại mở ra một cái khác, "Chỉ là một số đoạn ghi âm cuộc trò chuyện thôi."
"Black sails, đây là cái gì?" Trương Tử Ninh đọc to tên của thư mục.
"Chắc là video văn kiện." Vương Tiểu Mỹ nhấp mở.
Hình ảnh lọt vào mắt khiến cả hai hóa đá ngay tại chỗ.
Trên màn hình, một người phụ nữ tóc đen
và một người phụ nữ tóc đỏ đang trần trụi
quấn lấy nhau trên giường.
"Cái này đúng là... khẩu vị quá nặng rồi" Trương Tử Ninh ngẩn người, "Đây là bút ghi âm của ai vậy?"
"Giang Bắc nói là đội trưởng Trình..." Tiểu Mỹ chưa kịp nói xong, Trương Tử Ninh đã mở to mắt: "Đội trưởng Trình? Trông cái dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm thường ngày của anh ấy, hóa ra là thích loại này? Cái này cũng quá là bùng nổ rồi...hoặc là, tôi thấy thể trạng và vóc người của anh ấy..."
"Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì đấy!" Vương Tiểu Mỹ mặt đỏ bừng, "Đây không phải..."
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên cất lên: "Tôi thì thích loại nào?"
Nghe thấy giọng nói này, Trương Tử Ninh tức khắc cứng đờ người. Cậu chậm rãi nhìn về phía cửa, sống lưng lạnh toát: "Đội trưởng Trình."
Trình Lập một tay đút túi đứng ở ngoài cửa, hút một hơi thuốc, khóe miệng nở nụ cười nhìn chằm chằm cậu ta, giọng nói nhẹ nhàng: "Cho cậu hai giây, cút."
Trương Tử Ninh chạy trối chết với một khuôn mặt sợ hãi.
Vương Tiểu Mỹ đã đóng video, nhìn anh một cách kính trọng: "Đội trưởng Trình."
"Mấy cái đoạn ghi âm phỏng vấn kia có vấn đề gì không?" Trình Lập bước vào phòng, nhìn cô ấy hỏi.
"Không có vấn đề gì." Vương Tiểu Mỹ lắc đầu, "Nói mới nhớ, giọng của cô gái này khá hay, những vấn đề cô ấy hỏi cũng rất sắc bén."
Thấy Trình Lập không nói tiếp, cô lại chỉ vào thư mục vừa mở: "Vẫn còn một vài đoạn video, có lẽ cô ấy dùng bút ghi âm làm USB, sao chép lại. Em sẽ xem lại sau."
"Không cần." Trình Lập ấn đầu thuốc, "Đưa bút ghi âm cho tôi đi."
"Anh muốn tự mình xem lại sao?" Vương Tiểu Mỹ rút bút ghi âm đưa cho anh, thuận miệng nói ra một câu, khi cô ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen như vực sâu, cô biết rằng cô đã nói sai rồi.
"Ừ, xem xem có sao hay không." Anh nhẹ giọng ném xuống một câu, bóng lưng cao lớn biến mất ở cửa.
Lúc Thẩm Tầm bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, điện thoại trên bàn đang rung chuông. Cô một bên lau tóc, một bên cầm điện thoại lên: "Chủ biên đại nhân, ngài còn chưa ngủ ạ."
"Ngủ gì mà ngủ, ngày mai xuất bản rồi, em ở nơi hoang dã lâu đến mức quên luôn cả ngày tháng à" Đầu bên kia điện thoại, là cấp trên của cô Trịnh Thư Xuân, "Thế nào, tiến triển đến đâu rồi?"
Thẩm Tầm bĩu môi: "Xảy ra chút sự cố."
"Chị tin em xử lý được."
"Có khả năng không giải quyết nổi."
"Đừng nói nhảm nữa, giao cho em một nhiệm vụ mới." Trịnh Thư Xuân ngắt lời cô, "Hôm nay ban lãnh đạo phòng chống Ma túy gọi điện thoại cho chị, hi vọng chúng ta có thể làm cho họ một đoạn tài liệu phóng sự, chị nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giao cho em đi."
"Phòng chống ma túy?" Thẩm Tầm nhíu mày, "Lại muốn đem em sung quân đến nơi nào?"
"Ngay tại Cảnh Thanh, thời gian tầm khoảng tháng rưỡi, phương diện sắp xếp nhân viên an bài ổn thỏa rồi, ngày mai em đi đến cục Công An báo cáo, chị sẽ gửi thông tin liên lạc đến điện thoại của em sau. Cứ như vậy đi, chị xem qua bản thảo rồi."
"Alo--"
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, qua màn hình đen thấy bản thân với mái tóc ướt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chính mình. Một giọt nước thuận theo tóc mái nhỏ lên màn hình điện thoại.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến. Cô phải ở lại cái nơi này thêm một tháng rưỡi nữa.
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là bầu trời đêm màu xanh lam đậm, như vầng trăng khuyết. Có gió thổi qua rừng núi, như một bản nhạc du dương.
Nơi xa kia núi non trùng điệp phập phồng như mặc ảnh, ẩn giấu đêm đen bất tận. Cô đột nhiên có cảm giác mơ hồ, ngay tại nơi này, ở phía nam của những đám mây đầy màu sắc[8], cô sẽ có cuộc gặp gỡ không thể lường trước được.
[8] dịch Hán Việt là Thải Vân Chi Nam - phía nam của những đám mây đầy màu sắc, liên quan đến tên truyện á mọi người.
Có thông báo tin nhắn được gửi đến, cô mở Wechat, đó là tin nhắn mà Trịnh Thư Xuân gửi đến.
Lưu Chinh Minh, Cục phó Cục Công An thành phố Cảnh Thanh, 139xxxXXXXX.
Bấm tắt màn hình, Thẩm Tầm nhìn điện thoại, trong lòng hơi dao động.
Điện thoại của cô ngày hôm nay hẳn là cũng bị kiểm tra qua rồi.
Thở dài, cô lại nhớ đến chiếc bút ghi âm bị mất. Xét rằng có thể không còn nhiều thời gian để giải quyết vấn đề về AIDS trước mắt, cô cầm bút lên mở cuốn sổ nhật ký ra, nhớ lại ghi chép lúc trước mà viết lại, có thể thêm vào một số đoạn đối thoại mà cô còn nhớ.