Anh Nói Lắp/Đại Nói Lắp

Chương 8: Thổ lộ




Editor: Măng Cụt

Lễ tình nhân thứ nhất sau khi bọn tui bên nhau là mùng ba Tết.

Nhà anh nói lắp ở Bổn thị, nhà tui ở Lân thị.

Đúng lúc ngay dịp đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại tui, cũng lâu rồi tui chưa thăm bà nên bà giữ tui ở lại thêm mấy ngày.

Anh nói lắp nói anh cũng không ra khỏi nhà được cho nên tụi tui không có cách nào để cùng nhau trải qua lễ tình nhân này.

Mặc dù có hơi thất vọng nhưng không biết làm sao, cũng không biết nói gì.

Hơn nữa hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển, dù cách xa vạn dặm cũng có thể biến thành gần trong gang tấc, đây cũng không tính là chuyện lớn.

Nhưng từ lúc chạng vạng ngày lễ tình nhân hôm ấy, tui lại không liên lạc được với anh nói lắp.

Thông tin cuối cùng anh ấy cho tui là anh ấy phụ mẹ đi làm cơm.

Hẳn là mọi người hiểu được cảm giác kia đúng không?

Bình thường khi mà tin nhắn đã gửi đi từ lâu mà vẫn không có người trả lời thì tui sẽ tự hỏi liệu rằng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, huống chi anh nói lắp lại không trả lời ngay đúng lúc này, ngay ngày lễ tình nhân này.

Không lẽ là anh ấy đi chơi lễ với người khác rồi?

Hay là bạch liên hoa kia tìm đến cửa?

Hoặc có chuyện ngoài ý muốn?

Tai nạn xe cộ?

Càng nghĩ càng rối, gọi điện một cuộc rồi lại một cuộc, tin nhắn gửi đi có thể chất thành núi, nhưng lại không có ai trả lời.

Tui không biết số điện thoại ba mẹ anh ấy nên tìm bạn bè anh ấy thường qua lại nhưng đối phương cũng nói không liên lạc được với anh ấy.

Sự bất thường này làm tui càng thêm lo sợ, bất an.

Nhưng tui đang ở vùng quê, chỉ ban ngày mà đường núi đã khó đi huống chi là buổi tối, hơn nữa tui còn không có xe, hoàn toàn không thể đi đâu được.

Tui thúc ép bản thân mình bình tĩnh lại, suy nghĩ theo hướng tích cực.

Có lẽ là ra ngoài chơi với ba mẹ hoặc là điện thoại bị hỏng gì đó.

Trong lòng sốt sắng không thôi, lại thêm trời đã tối nên không làm được gì.

Thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên, mắt của tui chỉ chăm chăm vào điện thoại, mở hộp thoại thật nhiều lần, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh nói lắp.

Căng thẳng cả buổi tối, bị ông bà ngoại, cậu mợ, em họ thay nhau dò hỏi, tui chỉ có thể lắc đầu, nói "Không có gì".

Đến tận chín giờ tối, lòng tui vẫn căng thẳng như cũ.

Tiếng chuông điện thoại đặc biệt vang lên, tui nhanh chóng lắc hông vẩy vẩy nước tiểu còn sót lại, kéo quần chạy vào phòng cần điện thoại lên.

Là anh nói lắp.

Đọc truyện tại Wattpad mangcut2211 và Wordpress mangcutnhohouse.wordpress

Tui mừng như điên, vội vã bắt máy, rống to vào điện thoại: "Anh đã đi đâu vậy hả?"

Trong điện thoại đúng là tiếng của anh nói lắp, làm tui yên lòng phải biết, tui nghe anh chầm chậm nói: "Anh... anh ở... cửa thôn... của em... em... em, anh... anh không tìm... tìm thấy... nhà... nhà em."

Đã đang nghi hoặc lại còn sốc hơn, thì ra cả một buổi tối không liên lạc được là vì chạy đến cửa thôn của tui ấy hả?

Không kịp hỏi nhiều, vội chào người nhà rồi lao nhanh ra cửa, men theo đèn mờ chạy đến cửa thôn.

Đứng từ xa đã thấy một chiếc xe sáng đèn bên trong, lại gần chút nữa thì thấy một chàng trai cao lớn đứng cạnh chiếc xe.

Đúng thật là anh nói lắp!

Anh ấy cũng chạy chậm lại chỗ tui, đầu tui va vào lồ ng ngực anh ấy.

Tui cũng không đập đầu đùng đùng vào lồ ng ngực của anh ấy, chỉ giơ tay đấm vào đó một phát: "Anh tới thì tới, sao lại không trả lời tin nhắn? Con mẹ nó em cứ nghĩ anh ngủm rồi."

Anh nói lắp bị tui đánh lùi về sau nhưng chung quy là vẫn còn đứng vững, anh cười toe toét, ôm tui vào lòng: "Muốn... cho em... kinh... kinh hỉ(*)."

(*) Niềm vui bất ngờ

"Kinh hỉ con khỉ, kinh hãi thì có." Giọng điệu của tui vẫn không tốt lắm, "Anh lái xe tới? Không ngại xa sao? Nói với anh rồi, đường này khó đi."

Anh nói lắp nhịn cười: "Ừm, lái... lái xe vì... vì... muốn... muốn cho... cho em... cái... cái này."

Anh ấy buông tui ra, bước nửa bước về phía chiếc xe, mở cốp sau ra.

Cốp xe vốn chỉ là có một màu nay còn sáng hơn cả đèn đường. Dây đèn nhỏ màu vàng lấp lánh nằm gọn trong biển hoa hồng bên trong, phía trên còn có một lá cờ sặc sỡ viết "I LOVE YOU" và một chiếc bánh đáng yêu nằm ở giữa, dù cho tui có cận 300 độ cũng có thể thấy rõ ba chữ "Anh yêu em".

Tui mất cảnh giác, bản thân đã trở thành người trong video Douyin, tui cảm thấy vẻ mặt của tui lúc "Oa" lên chắc chắn rất khó coi.

Anh nói lắp đang cầm hộp trang sức trên tay, tui còn nghĩ là anh ấy đang cầu hôn tui nhưng thật ra bên trong là một sợi dây chuyền.

Tui từng khen nó đẹp khi đi lựa quà Tết cho mẹ.

Vì quá cảm động nên tui không kiềm được nước mắt, lúc anh nói lắp đeo dây chuyền cho tui xong, tui ngã vào lòng anh ấy khóc ngon lành.

Anh ấy nói với tui: "Anh yêu... yêu em."

"Em cũng yêu anh lắm. Nhưng anh ngốc quá đi, làm em cũng run theo. Đường xa như vậy, anh chưa đi bao giờ mà lại không gọi em đi đón, sao mà đến nơi được chứ? Không biết nghĩ gì cả. Nhưng bây giờ có thể nhìn thấy anh, em cười được rồi."

Tui đang kiềm chế sự vui vẻ và kích động trong lòng nhưng dường như là không kiềm chế được!

Đáng ghét.

Tui nghĩ nhiều chuyện có thể xảy ra như vậy nhưng lại không nghĩ tới việc anh ấy sẽ đi tìm tui.

Từ X thị lái xe đến huyện tui mất ba tiếng, từ huyện tui đến nhà bà ngoại tui cũng mất phải hai tiếng.

Đường núi trong thôn có mười tám khúc cua, dốc, hẹp và nhiều ngã rẽ.

Gần đây, nhờ hưởng ké hào quang của liệt sĩ thôn bên cạnh, thôn của tui cũng bắt đầu xây dựng, mở rộng đường xá để trở thành một thôn quê khang trang.

Tui cũng đã cho anh ấy xem hình những công trình dừng xây dựng, không ngờ anh ấy lại can đảm đến mức dám đến đây trong đêm tối.

Cũng may là anh nói lắp cũng không ngốc lắm, biết lấy 200 đồng thuê một người dẫn đường, đi thẳng một đường từ ngoài huyện đến đây, dọc đường không đi sai tuyến, không gặp chuyện xấu.

Tui và anh nói lắp đứng ôm hôn thoả thuê ở cửa thôn, đến lúc mỏi miệng mới nhớ về nhà.

Anh nói lắp mua rất nhiều quà năm mới để ở ghế sau, hai người bốn tay nhưng suýt chút nữa không ôm hết.

Anh ấy còn băn khoăn muốn đem theo cái bánh ngọt sau cốp nhưng nghĩ đến em trai, tui bất chấp tất cả đạp mông anh ấy để anh nhanh chóng bỏ cái ý nghĩ này đi: "Ngày mai đem về, chứ nếu mà đem theo cái "Anh yêu em" kia thì tới cửa anh cũng không vào được, chỉ có thể ngủ ngoài xe thôi đó."

"Ừm... vậy em... em ngủ... với anh."

Tui tức giận lườm anh ấy một cái: "Mơ đi."

Qua đêm nay, tui hoàn toàn tin là anh nói lắp rất yêu tui, bản thân tui cũng sẵn sàng tiếp nhận hạnh phúc đó. Tui có lòng tin và dự đoán rằng tui sẽ luôn nắm tay anh nói lắp to con, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách để ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.