(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu lưỡi mềm mại trơn trượt liếm vào hột le của Diệp Vô Tuyết, viên thịt đỏ đến mức như thể chảy máu, Diệp Vô Tuyết muốn khép chân lại nhưng Bùi Lệnh đã giữ chặt hai chân cậu, toàn bộ lỗ *** phơi bày ra trước mắt Bùi Lệnh.
Cơ thể cậu nặng nề, cái bụng bầu tròn trịa phình ra che khuất tầm nhìn của Diệp Vô Tuyết, chỉ có thể nhìn thấy phần sau đầu của Bùi Lệnh vùi giữa hai chân mình.
Có lẽ do đang mang thai nên *** của Diệp Vô Tuyết nhạy cảm hơn trước rất nhiều, tử cung nặng nề trĩu xuống, đè chặt âm đ*o, bất kỳ cử động ngẫu nhiên nào cũng sẽ khiến môi âm hộ giữa hai chân bị cọ xát ngứa ngáy.
Khe thịt giữa hai chân cậu luôn ẩm ướt, âm hộ nhễ nhại d*m thủy, ngay cả bắp đùi cũng ửng hồng ướt át.
“Ưm…ư…”
Hột le bị Bùi Lệnh liếm cảm thấy nóng và ngứa, Diệp Vô Tuyết khẽ rên rỉ, cậu sợ nhất bị Bùi Lệnh liếm chỗ đó.
Mỗi lần bị liếm, toàn thân cậu nóng không chịu nổi, hột le sưng tấy và ngứa ngáy nhưng cậu không thể có được cảm giác thỏa mãn triệt để, nhất là sau khi lên đỉnh càng cảm thấy trống rỗng.
d*m thủy từ trong lỗ chảy tràn ra, Bùi Lệnh thuận thế ngậm hết môi âm hộ vào trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chọc vào khe hở, tất cả d*m thủy đều chảy vào trong miệng Bùi Lệnh.
Hai má Diệp Vô Tuyết nóng bừng, tuy cậu đã biết Bùi Lệnh không dè dặt và chính trực như kiếp trước, nhưng nghĩ đến việc Bùi Lệnh mang vẻ mặt như vậy làm chuyện đó với mình, trong lòng Diệp Vô Tuyết cảm thấy một tia hưng phấn muốn vấy bẩn Bùi Lệnh.
Đầu lưỡi đút vào trong khe thịt, chọc sâu vào âm đ*o, khi bú nút phát ra âm thanh đặc biệt lớn, đầu lưỡi mềm mại nong ra miệng thịt đỏ tươi múp mẩy, d*m thủy đọng bên trong đều bị hút ra ngoài.
Nếu là trước đây, Diệp Vô Tuyết sẽ lên đỉnh nhiều lần chỉ với việc được Bùi Lệnh liếm ***.
Tuy nhiên, sau khi mang thai, cậu sẽ bị Bùi Lệnh cắn vào gáy mỗi ngày, đánh dấu cậu bằng mùi hương của Bùi Lệnh, để cơ thể cậu dần thích nghi với sự kích thích ấy, gần đến cao trào nhưng còn kém một hơi thở, đẩy lên đầu ngọn sóng rồi lại bị đánh chìm.
Diệp Vô Tuyết ngửa cằm lên, hô hấp càng lúc càng gấp, đầu lưỡi di chuyển ra vào phần ngoài của lỗ, phần thịt mềm trong lỗ ẩm ướt, nóng hổi, tê tái, căng cứng, bất mãn với mức độ xâm nhập này, vẫn mong đợi sẽ được lấp đầy nhiều hơn.
Sau khi mang thai, cơ thể Diệp Vô Tuyết có được một chút mềm dẻo mà chỉ phụ nữ mới có được, độ cong của bụng đôi khi khiến cử động của cậu trở nên vụng về, đáng tiếc là vẻ ngoài của Diệp Vô Tuyết làm giảm đi cảm giác yếu đuối, bộ ngực đầy đặn lắc lư trên người cậu…
Cậu đang cố quyến rũ Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh dùng hai tay đỡ mông Diệp Vô Tuyết, cả khuôn mặt úp vào háng Diệp Vô Tuyết, chóp mũi đè lên xương mu, ánh sáng vàng lóe lên dưới làn da trắng trẻo, chính là đường vân sẽ lóe sáng mỗi khi Diệp Vô Tuyết hứng tình.
Những đường vân này mấy ngày gần đây xuất hiện thường xuyên hơn, thỉnh thoảng lóe lên trên bụng Diệp Vô Tuyết.
Chúng càng là bằng chứng cho thấy Diệp Vô Tuyết đang quyến rũ hắn.
Dù đang mang thai nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn rất buông thả và dâm đãng.
Bùi Lệnh dùng sức bóp chặt đùi của Diệp Vô Tuyết, đây là cảnh tượng mà hắn đã nghĩ đến vô số lần trong đầu, nhưng hắn không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nó trở thành sự thật.
Diệp Vô Tuyết ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, bụng bầu nhô lên, hai chân dang rộng, hai mép *** sưng đỏ, d*m thủy chảy tràn lan.
Diệp Vô Tuyết thấp giọng gọi tên hắn: “Bùi Lệnh, nếu chàng… không được, sau này ta sẽ không để chàng… không cho chàng…”
Diệp Vô Tuyết cau mày giơ hai tay lên, hai bầu vú trước ngực nảy tưng tưng như thỏ trắng, núm vú chảy ra sữa.
Bộ ngực của Diệp Vô Tuyết đầy đặn, cánh tay vẫn mảnh khảnh và khỏe khoắn, những ngón tay nắm chặt tấm nệm dưới người, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Luôn trêu chọc cơ thể cậu một cách dịu dàng như vậy, không cho cậu thực sự đạt đến cực khoái, Diệp Vô Tuyết tức giận giơ tay đẩy Bùi Lệnh ra.
Cổ họng Bùi Lệnh nghẹn lại, hắn chỉ có thể nhìn, ôm và cắn như thế này mỗi ngày chứ không thể tiếp tục làm hơn nữa.
Hắn quan tâm đến sự tồn tại của đứa bé này hơn bất kỳ ai.
Diệp Vô Tình và Diệp Vô Tuyết là huynh đệ, giữa hai người có mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt.
Cho dù hắn sở hữu Diệp Vô Tuyết đến mức nào, hay để cơ thể Diệp Vô Tuyết nhiễm đầy hơi thở của hắn, thì giữa hắn và Diệp Vô Tuyết đều không có gì cả.
Tuy nhiên, đứa trẻ này là sự tồn tại duy nhất có thể liên kết hắn với Diệp Vô Tuyết mãi mãi.
Hòa vào máu thịt của hai người, đó là bằng chứng cho thấy hai người rất gắn bó với nhau.
Hắn nóng lòng chờ đợi đứa con của mình chào đời, để Diệp Vô Tuyết không thể rời xa hắn được nữa.
Quá trình chờ đợi thật giày vò đau đớn.
Hơi thở của Diệp Vô Tuyết nhuộm từng tấc da thịt của hắn, ham muốn bản năng của hắn không ngừng kích động.
Kìm nén ham muốn và chống lại bản năng dường như là chuyện hắn vẫn luôn làm.
Trước đây hắn sợ Diệp Vô Tuyết phát hiện ra bộ mặt thật của mình nên không dám bộc lộ.
Bây giờ cũng là để thỏa mãn những suy nghĩ ích kỷ của mình nên không thể buông thả.
Hắn cẩn thận chạm vào bụng Diệp Vô Tuyết, lòng bàn tay dường như cảm nhận được nhịp đập của một sinh mệnh khác dưới da.
Diệp Vô Tuyết đã mang thai hơn bốn tháng, đứa bé này đã cắm rễ vào cơ thể em ấy, Diệp Vô Tuyết dù muốn cũng không thể bỏ được.
Bùi Lệnh mím môi, đút ngón tay vào khe hở nóng ẩm của Diệp Vô Tuyết.
âm đ*o khi mang thai vô cùng nóng ướt, dưới áp lực của bụng bầu, các cơ thịt càng ngày càng căng cứng.
“Chàng còn không chịu làm thì mau lấy ra để ta ngủ.”
Diệp Vô Tuyết cả người ửng hồng, hai mắt hơi nheo lại, cậu biết Bùi Lệnh sẽ không làm, cho nên mới nói với hắn như vậy, giọng điệu cực kỳ khiêu khích.
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt lại, thân thể vẫn còn đọng lại dư vị, đầu óc mệt mỏi, muốn ngủ nhưng lại không thể ngủ ngay, phần dưới cơ thể ngứa ngáy khiến cậu khó chịu.
Khi cậu đang mơ màng ngủ, ngón tay nhét trong lỗ *** rút ra, sau đó có thứ gì đó to cứng chặn ở lối vào.
Diệp Vô Tuyết tưởng Bùi Lệnh lại muốn dùng chân của cậu để phát tiết, cũng không thèm mở mắt, bất mãn nói: “Chàng làm nhẹ thôi.”
Cậu đã quen rồi, nhưng lần này dường như Bùi Lệnh không muốn buông tha cho cậu đi ngủ, hắn đưa tay ôm lấy eo cậu, đưa dương v*t xỏ xuyên lỗ *** của cậu, dùng quy đầu mở ra miệng ***, chọc thủng khe thịt đâm sâu vào trong âm đ*o.
“A… Sao hôm nay chàng lại…”
Diệp Vô Tuyết không ngờ lần này Bùi Lệnh lại trực tiếp đâm vào *** mình, cảm giác buồn ngủ đè lên mí mắt, cậu mơ màng nhìn Bùi Lệnh, trong âm đ*o đột nhiên có thêm một con *** khiến cậu chưa kịp thích ứng.
Cơ thể cậu đã lâu không làm tình, cho dù bình thường Bùi Lệnh có đút ngón tay vào âm đ*o cũng không to bằng dương v*t của hắn.
Bùi Lệnh ôm eo Diệp Vô Tuyết, di chuyển dương v*t của mình chậm rãi trong âm đ*o mềm mại, nhỏ giọng nói: “Ta nhớ em.”
Giọng nói rất dịu dàng, như sợ làm phiền giấc ngủ của Diệp Vô Tuyết.
Điều mà Diệp Vô Tuyết không biết chính là, Bùi Lệnh đã không được gặp Diệp Vô Tuyết trong một thời gian dài.
Bùi Lệnh bị mắc kẹt trong Vạn Hoa Kính và lạc vào thế giới khác.
Ở ngoài Vạn Hoa Kính chỉ mới có mấy ngày, nhưng hắn đã một mình ở trong những thế giới đó mấy chục năm, đến nỗi Bùi Lệnh thậm chí còn không nhớ nổi thời gian đã trôi qua bao lâu.
Vì vậy, ở thế giới này, mấy tháng hắn ở cùng Diệp Vô Tuyết vừa ngắn ngủi vừa quý giá so với khoảng thời gian hắn trải qua ở trong Vạn Hoa Kính trước đó.
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt nửa mơ nửa tỉnh, mỉm cười nói: “Chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau.”
Bùi Lệnh siết chặt cánh tay, đẩy dương v*t của mình xuyên qua lớp thịt mềm mại, chìm sâu vào trong âm đ*o, động tác nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
“Sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Bùi Lệnh cúi xuống, cắm toàn bộ dương v*t vào *** Diệp Vô Tuyết.
Phản ứng của Diệp Vô Tuyết cực kỳ nhạy cảm, cậu không thể bỏ qua sự tồn tại của cả cây dương v*t, sức nặng của tử cung trong bụng đang ép chặt không gian của lỗ âm đ*o, thịt *** co rút chặt chẽ, siết lấy dương v*t của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh di chuyển rất chậm rãi, môi áp vào dái tai Diệp Vô Tuyết, như đang dỗ dành cậu ngủ, dương v*t của hắn rút ra rồi lại cắm vào, điểm n*ng liên tục được ma sát, khoái cảm tích tụ tầng tầng lớp lớp, khiến Diệp Vô Tuyết đạt đến cao trào.
Lần làm tình này không còn bạo lực như trước nữa mà nhẹ nhàng như thể Diệp Vô Tuyết vừa trải qua một giấc mộng ướt át.
“Ưm…”
Đôi mắt cậu nhắm nghiền, thân thể lắc lư lên xuống, giữa hai chân có cảm giác ngứa ran, trong cổ họng phát ra một tiếng rên dài.
Trong mấy tháng qua, bình yên và thoải mái sống trong tòa nhà nhỏ này là điều mà những thế giới khác chưa từng có.
Khoảnh khắc này, Diệp Vô Tuyết nảy ra ý tưởng muốn ở lại đây cùng Bùi Lệnh.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Diệp Vô Tuyết biết rất rõ, cậu sẽ không ở lại nơi này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");