Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 86: Vậy chúng ta hãy ở lại đây đi, không bao giờ xa nhau nữa




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Pháp khí từ từ bay lên, thứ nghênh đón hai người là một đám chim khổng lồ bằng thép đen đông nghìn nghịt ồ ạt lao tới.

Những con chim thép khổng lồ này không phải yêu thú, cũng không có linh lực dao động, chúng giống như thuật con rối nhưng cũng không phải thuật con rối.

Chuyển động của chim thép khổng lồ thống nhất với nhau, hiển nhiên có người đứng sau điều khiển chúng.

Để có thể điều khiển được số lượng lớn chim khổng lồ như vậy, chắc hẳn thần thức của nó phải mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng nếu trên thế giới này không có người tu tiên thì làm sao có thể làm được như vậy?

Giọng nói lạnh lùng nhất quán của Linh Khu từ trên không trung truyền đến: “Giết——0010——0015——”

Một con chim thép khổng lồ di chuyển nhanh chóng, sà xuống và nhắm một đòn vào pháp khí của họ.

Con vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, khi Diệp Vô Tuyết nhìn thấy bóng dáng chim thép khổng lồ, cậu quên mất né tránh, mắt thấy con chim khổng lồ sắp va chạm với bọn họ, trong tích tắc, con chim khổng lồ đã bị xé làm đôi bởi một lực vô hình rồi rơi xuống.

Hành Chỉ Kiếm của Bùi Lệnh treo lơ lửng giữa không trung, mang khí thế hùng hồn ngạo nghễ nhìn xuống con chim khổng lồ.

Những con chim khổng lồ khác lại tấn công, nhưng lần này chúng xếp thành hàng dài, trong miệng ngậm một quả cầu rực sáng, có lẽ đang niệm chú.

Đòn tấn công giáng xuống, Hành Chỉ Kiếm chợt bộc phát ra ánh sáng vàng xanh chói lóa, những con chim khổng lồ lần lượt rút lui.

Bùi Lệnh vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh cậu, chỉ trong giây lát đã đẩy lùi đám chim thép khổng lồ, xác chim khổng lồ rơi xuống như mưa, tạo ra những hố sâu nối tiếp nhau trên mặt đất, trong đó có nhiều con đâm trúng người đi bộ trên đường.

Nhất thời lửa cháy khắp nơi, tang tóc hỗn loạn.

Đội hình tấn công của con chim khổng lồ dừng lại, hình như Linh Khu đã ban hành một mệnh lệnh mới.

Diệp Vô Tuyết bị tin tức tố mê hoặc thời điểm này cũng dần tỉnh táo lại, trí nhớ của cậu vẫn còn dừng lại lúc tu vi của Bùi Lệnh ở kỳ Kim Đan.

Bùi Lệnh trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào?

Là từ lúc bị cậu đâm Ngọc Phách Châm trọng thương rồi mắc kẹt trong Vạn Hoa Kính sao?

Sở dĩ sau khi Vạn Hoa Kính được mở ra cậu bị ánh sáng xanh thu hút và rơi vào thế giới này, tất cả cũng vì Bùi Lệnh ở đây.

Diệp Vô Tuyết trong lòng đầy thắc mắc, nhưng hiện tại không phải lúc hỏi ra nghi vấn.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, những con chim khổng lồ tản ra mọi hướng.

Diệp Vô Tuyết nhìn về hướng mà những con chim khổng lồ rốt cuộc cũng dừng lại, cảm thấy những con chim này không nhận được chỉ thị rút lui, mà giống như đang thiết lập một trận pháp nào đó.

Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta mau rời đi——”

Lời còn chưa dứt, vụ nổ do một chim khổng lồ bạo tạc đã làm đổ sập một tòa nhà cao tầng, tiếp theo là con thứ hai, con thứ ba.

Diệp Vô Tuyết hiểu rồi, chúng không phải đang dàn trận, mà là đang muốn cùng bọn họ, cùng tòa thành này đồng quy vu tận.

Chuyện như vậy đã xảy ra vô số lần ở kiếp trước.

Khi Mặc Tiên xâm chiếm Việt Trung, Linh Khu đã ra lệnh đánh chìm Việt Trung.

Mọi người trong thành đều bị chôn vùi dưới lòng đất, kể cả ca ca của cậu, Diệp Vô Tình.

Ở một thế giới khác, Linh Khu vẫn đưa ra những chỉ thị tương tự.

Con chim khổng lồ tự bốc cháy xảy ra trong nháy mắt, thậm chí có rất nhiều người đã chết mà còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Tàn dư của vụ nổ xé nát pháp khí bọn họ đang ngồi, vô số mảnh vỡ bay xung quanh Diệp Vô Tuyết, tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết không bị thương chút nào, nhưng mặt của Bùi Lệnh lại bị các mảnh vỡ chém ra một vết máu.

Ánh mắt Bùi Lệnh chợt lạnh, hắn đưa tay ra bóp nát những con chim khổng lồ còn chưa kịp tự hủy.

Hắn nghiêng mặt sang một bên, như muốn tránh ánh mắt của Diệp Vô Tuyết, khi quay người lại, vết thương trên mặt đã sớm biến mất.

Diệp Vô Tuyết chỉ nhìn thấy trên mặt Bùi Lệnh còn chưa lau sạch vết máu, cậu lập tức cầm lên một tấm sắt chặn lại mảnh vỡ bay qua, đứng che bên cạnh Bùi Lệnh, nói: “Chàng trốn đi, ta che chắn cho chàng.”

Bùi Lệnh mím môi, vết thương vừa mới biến mất lại hiện lên trên mặt.

Hắn cúi đầu nấp sau lưng Diệp Vô Tuyết, vết thương mới trên mặt vẫn còn rỉ máu.

Thấy vậy, Diệp Vô Tuyết lấy ra một mảnh khăn tay đè lên vết thương của Bùi Lệnh, nói: “Linh Khu sẽ không bỏ cuộc, chúng ta tìm chỗ trốn trước đi.”

Bùi Lệnh gật đầu, hắn gọi Hành Chỉ Kiếm về, bế Diệp Vô Tuyết ngự kiếm bay đi.

Diệp Vô Tuyết có thân xác phàm trần, không thể chịu được tác động mạnh lên cơ thể khi ngự kiếm, sau khi bay ra khỏi phạm vi vụ nổ của chim khổng lồ, Bùi Lệnh lại tìm một món pháp khí bay khác để ngồi cùng Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết sắc mặt tái nhợt tựa lưng vào ghế, kỳ động dục đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, lại chạy trốn khỏi tay Linh Khu, cậu cạn kiệt sức lực, mệt mỏi buồn ngủ.

Cậu nắm lấy cổ tay Bùi Lệnh, rất sợ khi tỉnh dậy Bùi Lệnh sẽ lại biến mất, vậy nên cậu không chịu ngủ.

Khi ngón tay cậu chạm vào chiếc vòng trên cổ tay Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết nhớ lại lúc mình nhận lầm Bùi Lệnh, đã tặng đi chiếc vòng tay được làm từ tóc của mình.

Bùi Lệnh kiếp trước hao hết tâm tư lừa gạt dụ dỗ cậu, thậm chí còn không ngại mở ra Vạn Hoa Kính, chỉ vì muốn đem cậu quay trở về sao?

Thế nhưng thế giới ban đầu đó tràn ngập tất cả những gì Diệp Vô Tuyết không muốn đối mặt, ở thế giới đó, Diệp Vô Tuyết là một con chó nhà khóc tang, không người thân bạn bè, đơn độc lẻ loi, tại sao cậu phải trở về chứ?

Diệp Vô Tuyết ngủ không yên, cậu không ngừng mơ về kiếp trước, về cái chết của Diệp Vô Tình, về khuôn mặt của Yến Dung Nguyệt và một căn phòng với sàn nhà đầy mảnh vỡ.

Bùi Lệnh đứng bên giường cậu, dịu dàng lại nguy hiểm, Diệp Vô Tuyết sợ hãi nhưng cũng đầy mong đợi.

Cậu liều mạng cố gắng nắm lấy tay Bùi Lệnh, hy vọng Bùi Lệnh có thể cứu cậu, nhưng khi cậu nắm được trong tay, mới nhận ra đó chỉ là một cọng rơm.

“Ta không muốn…không muốn trở về…!”

Diệp Vô Tuyết mở bừng mắt ra, ngón tay bấu vào cánh tay Bùi Lệnh để lại mấy vệt máu.

Cậu ngơ ngác nhìn mặt của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh mím môi, trông rất không vui nói: “Em đã mơ thấy gì —— Không được nói em mơ thấy người khác.”

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Vô Tuyết, nếu nghe thấy nửa lời mà hắn không muốn nghe từ Diệp Vô Tuyết, hắn sẽ ngay lập tức tiêm tin tức tố nồng độ cao vào tuyến thể của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết nói: “Em mơ thấy những chuyện trước khi chết, hoặc có thể nói là những chuyện ở thế giới khác.”

Vạn Hoa Kính có ba ngàn thế giới, Diệp Vô Tuyết luôn cho rằng đây chỉ là lời đồn.

Trọng sinh của cậu, chỉ là đến một trong ba ngàn thế giới, chiếm giữ cơ thể của Diệp Vô Tuyết nguyên thủy và cướp đi mạng sống của người đó.

Bây giờ Bùi Lệnh cũng đã đến Vạn Hoa Kính, trải qua ba ngàn thế giới, Diệp Vô Tuyết không cần phải giấu hắn những chuyện kiếp trước nữa.

Cho dù cậu không nói ra thì Bùi Lệnh cũng đoán được hầu hết.

Bùi Lệnh đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn nói: “Em định quay về sao, trở về thế giới đó.” Quay về với Bùi sư huynh của em.

Diệp Vô Tuyết đáp: “Em không về.”

Bùi Lệnh thở phào một hơi, hắn nắm lấy ngón tay của Diệp Vô Tuyết, vui mừng đến mức nhất thời không nói nên lời.

Diệp Vô Tuyết sẽ không quay về, em ấy cũng sẽ không rời xa hắn.

Sau đó Diệp Vô Tuyết lại nói: “Thế giới đó không có ca ca, em không muốn trở về.”

Bùi Lệnh mím môi, điều khiển robot tìm kim tiêm chiết xuất tin tức tố nồng độ cao.

Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch của mình, cảm thấy buồn cười không thể giải thích được.

Tại sao trước đây cậu lại không nhận ra, Bùi Lệnh thích ghen tuông như thế?

Người khác thì không nói, ngay cả khi cậu nhắc đến Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh cũng sẽ lập tức thay đổi sắc mặt.

Vậy mà trước kia cậu còn cho rằng Bùi Lệnh thích Diệp Vô Tình, nên mới đặc biệt để ý khi cậu nhắc đến ca ca.

Bây giờ xem ra, có vẻ như không phải như vậy.

Diệp Vô Tuyết ngước mắt lên, cong khóe môi nói: “Thế giới đó cũng đâu có chàng.”

Hai mắt của Bùi Lệnh sáng lên, không thể giấu được niềm vui trong khóe mắt đuôi mày.

Dù hắn đã cố tình hạ khóe miệng xuống nhưng mùi thơm nồng nặc tỏa ra từ cơ thể hắn không thể lừa được ai.

Nếu ngay từ đầu cậu đã đến thế giới này, Bùi Lệnh đã không thể giả vờ là một chính nhân quân tử thanh tâm quả dục trước mặt cậu lâu như vậy rồi.

Diệp Vô Tuyết tựa vào vai Bùi Lệnh, tham lam ngửi mùi thơm nồng nàn trên cơ thể hắn.

Khi họ rời khỏi thế giới này, e rằng sẽ không còn ngửi được mùi thơm nồng như thế này nữa.

Bùi Lệnh ôm lưng Diệp Vô Tuyết nói: “Vậy chúng ta hãy ở lại đây đi, không bao giờ xa nhau nữa.”

Diệp Vô Tuyết vốn định nói: “Em cũng không muốn ở lại đây”, nhưng trong hương thơm nồng nặc, cậu lại nhẹ nhàng ừm một tiếng trái với ý muốn của mình.

———-

Tác giả:

Linh Khu: Ghét nhất bọn chỉ biết yêu đương!

Ying Ying:

– Tác giả miêu tả Bùi Lệnh ở thế giới này có gắn cánh tay robot ở sau lưng:)))))

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.