(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đại Bùi công tử mà Diệp Vô Tình nói đang ngồi ở một bên bàn, tay cầm tách trà, đôi mắt tối tăm tỏa ra ánh sáng lạnh lùng cổ quái.
Điều này khiến hắn trông càng xa cách và khó tiếp cận hơn, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Đại Bùi công tử đưa mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, lại dường như không phải đang nhìn cậu, như thể đôi mắt này chỉ để phản chiếu hình dáng của Diệp Vô Tuyết.
Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, linh phủ của Diệp Vô Tuyết lại bị thần thức của Bùi Lệnh xông vào.
Thần thức của Bùi Lệnh giống như một cơn mưa xuân âm thầm lặng lẽ, còn Diệp Vô Tuyết là một đóa sen vừa chớm nở.
Nụ hoa dính đầy nước mưa trong suốt, từng giọt từng giọt thấm sâu vào từng tầng cánh hoa, nhụy hoa bị mưa làm ướt, màu sắc lấm lem, cánh hoa bị sức nặng đè ép từ từ mở ra, cho đến khi nước mưa tích tụ trên đầu cánh hoa chảy xuống, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Đúng lúc này, thần thức của Diệp Vô Tuyết bị mê hoặc, thần thức của cậu giống như mảnh đất thấm mưa sương, tơi xốp màu mỡ, da thịt mềm mịn ẩm ướt.
Diệp Vô Tuyết hoảng hốt, eo lưng bủn rủn, một đôi tay đỡ lấy thắt lưng cậu, sau đó cả người cậu được ôm vào lòng.
Giọng nói hết sức dịu dàng của Tiểu Bùi công tử, tân nương tử chân chính của Diệp Vô Tuyết vang lên bên tay: “Tối qua mệt lắm phải không?”
Diệp Vô Tuyết không hiểu sao lại thấy chột dạ, cậu mới thành thân với Bùi Lệnh tối qua, để cho Bùi Lệnh khỏi phải nghĩ ngợi lung tung cậu đã nói rất nhiều lời mật ngọt dỗ dành, vậy mà ngày hôm sau cậu lại lén lút thần giao với một Bùi Lệnh khác trong linh phủ ngay trước mặt tân nương tử.
Linh phủ của Bùi Lệnh vẫn chưa mở ra, vậy nên hắn không phát giác Diệp Vô Tuyết có gì khác thường, chỉ theo bản năng đến gần Diệp Vô Tuyết.
Hành vi thân mật của hắn càng khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy áy náy, tình huống này chẳng khác gì ngoại tình đâu?
Bây giờ cậu đã thành thân với Tiểu Bùi công tử, dù trước đây cậu của nơi này và Đại Bùi công tử có như thế nào đi nữa, thì cậu cũng nên vạch rõ ranh giới với Đại Bùi công tử.
Diệp Vô Tuyết cố ý tránh đi ánh mắt của Đại Bùi công tử, nhưng thần thức của Đại Bùi công tử vẫn ở lại linh phủ của cậu không chịu rời đi.
Diệp Vô Tuyết có thể cảm nhận được một tia khiêu khích như có như không thuộc về Bùi Lệnh, trong linh phủ mưa bụi mịt mù, hạt mưa vương đầy trên cánh hoa của cậu, sương mù dày đặc khiến người ta khó thở, không nhìn thấy gì rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của Bùi Lệnh.
Nhưng đôi mắt đó không có chút xíu độ ấm nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Hơi nóng trào dâng từ làn da trần trụi của Diệp Vô Tuyết rồi lan dần ra ngoài, làn da trắng như tuyết lộ ra một màu hồng tự nhiên, đó là màu sắc còn sót lại sau cơn động tình.
Diệp Vô Tuyết cắn môi, cố gắng đuổi đôi mắt đó ra khỏi linh phủ của mình.
Cậu muốn thoát khỏi, nhưng màn mưa quấn quanh thần thức của cậu càng thêm dày đặc, dệt thành một tấm lưới thật lớn, không ngừng thu nhỏ lại, Diệp Vô Tuyết nhịn không được khẽ thở ra một hơi, lồng ngực hơi phập phồng, đầu nhũ đeo khuyên vú đặc biệt ngứa ngáy.
Bùi Lệnh đứng bên cạnh Diệp Vô Tuyết không thể không phát hiện ra sự thay đổi của cậu, Bùi Lệnh vươn ngón tay nhéo nhéo dái tai của cậu, thái độ khác thường vòng tay qua eo Diệp Vô Tuyết nói: “Nếu em mệt thì dựa vào ta nghỉ ngơi đi.”
Khi có người khác ở đây, đặc biệt là trước mặt Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh sẽ không bao giờ làm ra hành động quá thân mật.
Nhưng hôm nay hắn có chút khác thường.
Ánh mắt của Đại Bùi công tử lập tức nhìn sang, trên mặt hắn mang theo chút ý cười lạnh lùng, khiến người ta khó nhìn ra được cảm xúc thật của hắn.
Bùi Lệnh kiếp trước luôn bày ra biểu cảm này, tạo cho người ta ảo giác như dễ tiếp cận, nhưng thật chất chẳng ai có thể đến gần hắn.
Còn không bằng khi Bùi Lệnh ở Diệp gia, mỗi lúc ganh đua với Diệp Vô Tuyết sẽ lộ ra chút xíu giận dữ.
Thế nhưng kể từ khi Bùi Lệnh trở thành người đứng đầu Bùi gia, hỉ nộ của hắn càng không rõ hình dạng.
Diệp Vô Tuyết bây giờ lại có năng lực nhìn thấu Bùi Lệnh, cùng lúc linh phủ của cậu bị xâm chiếm, thần thức của Bùi Lệnh và của cậu luôn kết nối với nhau.
Nếu Diệp Vô Tuyết không nhận ra sự nóng nảy của thần thức Bùi Lệnh trong linh phủ, có lẽ cũng bị bộ dạng này của Bùi Lệnh đánh lừa rồi.
Mưa phùn lất phất biến thành cuồng phong mưa rào, đóa sen yêu kiều mỏng manh lung lay sắp đổ trong cơn vũ bão, dưới sự phong tỏa kín gió, cơ thể Diệp Vô Tuyết cũng cảm nhận được một tia đau đớn bí ẩn.
Diệp Vô Tuyết kẹp chặt hai chân, mưa gió trong linh phủ tràn ra ngoài, giữa hai chân cậu có chút ẩm ướt, nhưng cậu lại không thể để lộ chút xíu nào.
Đại Bùi công tử cố tình làm vậy.
Hắn biết Diệp Vô Tuyết không thể phản kháng, không thể nói chuyện, cũng không dám để cho người khác biết, nên hắn mới không kiêng dè như vậy.
Tiểu Bùi công tử ở phía sau càng ôm chặt Diệp Vô Tuyết hơn, Diệp Vô Tuyết nóng đến không chịu nổi.
Cơ thể của cậu thuộc về Tiểu Bùi công tử, nhưng trong linh phủ lại tràn ngập dấu vết của Đại Bùi công tử.
Linh hồn và thể xác của Diệp Vô Tuyết như bị tách ra làm hai, buộc cậu phải đưa ra quyết định.
Chính là Đại Bùi công tử đang bức ép cậu.
Chỉ có Bùi Lệnh kiếp trước mới biết được bí mật hai đời của cậu, cũng biết cậu đã từng nhếch nhác chẳng ra làm sao.
Hắn nghĩ rằng Diệp Vô Tuyết sẽ không kể cho người khác biết về quá khứ, chuyện của đời trước chỉ thuộc về hai người họ.
Cho nên hắn khẳng định Diệp Vô Tuyết chắc chắn sẽ lên tiếng.
Cũng giống như kiếp trước, Diệp Vô Tuyết cùng đường bí lối, và Bùi Lệnh chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bùi sư huynh.”
Đây là danh xưng chỉ thuộc về Bùi Lệnh kiếp trước, bọn họ từng là một cặp sư huynh đệ bằng mặt không bằng lòng trên Yên Vân Phong, Diệp Vô Tuyết cũng là dựa vào mối quan hệ hời hợt này để giành được chút lòng thương hại cuối cùng của Bùi Lệnh.
Kiếp này cậu cố ý không đi theo quỹ đạo của kiếp trước, không thể trở thành sư huynh đệ trên danh nghĩa với Bùi Lệnh.
Khi Tiểu Bùi công tử nhìn thấy dung mạo của Đại Bùi công tử, trong lòng hắn cũng đã có phỏng đoán.
Cho đến khi nghe được ba chữ “Bùi sư huynh” từ trong miệng Diệp Vô Tuyết, hắn giống như bị người ta ghim một mũi tên, ánh mắt hắn ảm đạm đi trong chốc lát, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Đại Bùi công tử.
Tiểu Bùi công tử mím môi, khẽ cau mày.
Hai người đứng đối diện nhau, giống như mặt trước và mặt sau của một tấm gương, ai cũng như hổ rình mồi nhìn chòng chọc vào đối phương, Diệp Vô Tuyết vừa hay đang ở ngay giữa tấm gương.
Tiến lên hay lùi lại, mặt trước hay mặc sau, thứ cậu phải đối diện đều là cùng một khuôn mặt.
Nếu nơi này là Ảo Cảnh Thực Hư, vậy thì đến tột cùng ai mới là thật ai mới là giả? Hay cả hai đều là thật đều là giả?
Người hầu bưng trà tân hôn đã chuẩn bị sẵn, thấp giọng nhắc nhở: “Nhị thiếu gia, đã đến lúc kính trà cho đại thiếu gia và Đại Bùi công tử rồi.”
Diệp Vô Tuyết sững sờ nâng chén trà lên, những vết sẹo chưa từng thấy trên mặt Diệp Vô Tình lúc này đặc biệt chói mắt.
Diệp Vô Tuyết không ngừng nhắc nhở bản thân nơi này là Ảo Cảnh Thực Hư, cậu phải phân biệt được thật giả mới có cơ hội thoát ra ngoài.
Diệp Vô Tình này không phải là Diệp Vô Tình thật sự, cái người gọi là Đại Bùi công tử cũng rất có thể là giả.
Thế nhưng có nằm mơ cậu cũng không dám mơ rằng có một ngày Diệp Vô Tình có thể uống tách trà do chính tay cậu dâng lên.
Ngón tay Diệp Vô Tuyết run rẩy, ngay cả tách trà cũng cầm không vững, trà suýt chút nữa đã đổ lên người Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tình đỡ lấy tách trà, miệng thì trách cứ nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười: “Cũng đã thành thân rồi, sao còn vụng về như vậy?”
Diệp Vô Tuyết nhìn Diệp Vô Tình ngẩng đầu uống trà, trong lòng chua xót một trận, nếu hai người họ chỉ là một cặp huynh đệ bình thường, trải qua sinh, lão, bệnh, tử như phàm nhân, sống một cuộc sống yên bình êm ả, thì cũng chưa chắc không phải là một chuyện may mắn.
Diệp Vô Tình nói: “Nếu không phải có Đại Bùi cứu ta ra khỏi Liễm Nhiễm Thành, ta cũng sẽ không thể ở đây nhìn đệ thành thân, đệ cũng đi mời hắn một tách trà đi.”
Liễm Nhiễm Thành?
Khi Diệp Vô Tuyết sắp chết ở kiếp trước, Bùi Lệnh đang thu phục Mộng Yểm ở Liễm Nhiễm Thành.
Tại sao Diệp Vô Tình lại nhắc đến Liễm Nhiễm Thành, còn nói Bùi Lệnh đã cứu y ra ngoài nữa?
Liễm Nhiễm Thành, Mộng Yểm, Diệp Vô Tình…
Diệp Vô Tuyết bưng trà đến trước mặt Đại Bùi công tử, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Bùi sư huynh.”
Đại Bùi công tử đưa tay nhận lấy chén trà, nháy mắt khi đầu ngón tay chạm nhau, vô số hình ảnh tràn vào trong mắt Diệp Vô Tuyết.
Đất sụp núi lở, quỷ khóc sói gào, Diệp Vô Tình không ngừng di chuyển trong đất đá bay mù trời, nhìn thấy có người rơi vào khe nứt liền liều mạng lao tới cứu, đất đá bay tán loạn cào xước thân thể Diệp Vô Tình, vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới.
Đây là cảnh tượng trước khi Diệp Vô Tình chết ở kiếp trước, Diệp Vô Tuyết chưa từng nhìn thấy, cho nên cậu không biết kiếp trước Diệp Vô Tình sẽ có nhiều vết sẹo trên người như vậy.
Vậy ra Diệp Vô Tình mà cậu đang nhìn thấy, chính là Diệp Vô Tình của kiếp trước, là Diệp Vô Tình sống sót sau sự sụp đổ của Việt Trung.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên trừng to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía Đại Bùi công tử.
Đại Bùi công tử nói: “Đây là chuyện ta đã hứa với em.”
Bất luận là dùng biện pháp gì, chỉ cần Diệp Vô Tình có thể sống lại, Diệp Vô Tuyết kiếp trước bằng lòng làm bất cứ việc gì.
Bùi Lệnh kiếp trước đã làm được, hắn mang Diệp Vô Tình trở về bên cạnh Diệp Vô Tuyết, lặng lẽ chờ đợi Diệp Vô Tuyết đưa ra lựa chọn.
Diệp Vô Tình mở lồng hấp trên bàn, bánh bao trong giỏ vẫn đang bốc khói.
Diệp Vô Tình nói: “Không phải đệ vẫn luôn ồn ào đòi ăn bánh bao sao? Nhiêu đây đã đủ cho đệ ăn chưa?”
Diệp Vô Tuyết lưu luyến nhìn nụ cười trên khuôn mặt Diệp Vô Tình, vậy mà cậu, vậy mà cậu còn có thể nhìn thấy Diệp Vô Tình kiếp trước.
“Diệp Vô Tuyết.”
Diệp Vô Tuyết quay đầu lại, là Tiểu Bùi công tử đang nắm ngón tay của cậu.
Tiểu Bùi công tử nhạy bén như một chú chó con, hắn bất an nhìn vào mắt Diệp Vô Tuyết, như lo lắng mình sẽ bị Diệp Vô Tuyết bỏ rơi.
Thanh Tâm Minh Mục Quyết của Diệp Vô Tuyết vẫn luôn hoạt động liên tục.
Thật sự là Diệp Vô Tình, là Diệp Vô Tình kiếp trước, là ca ca của cậu…
Nơi này dường như có thứ gì đó hạn chế Thanh Tâm Minh Mục Quyết của cậu, ánh mắt Diệp Vô Tuyết cay xè không chịu nổi, nhưng cậu vẫn bất động nhìn Diệp Vô Tình.
Tầm nhìn của Diệp Vô Tuyết đột nhiên tối sầm lại, bóng dáng của Diệp Vô Tình trở nên mờ ảo, cho đến khi tia sáng cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Hình như cậu, lại không nhìn thấy nữa rồi.
Trong mắt Diệp Vô Tuyết không có nửa điểm ánh sáng nào, kiếp trước cậu còn có thể nhìn thấy một chút bóng mờ, bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy.
Diệp Vô Tuyết không hề hoảng sợ, cậu có thể gặp lại Diệp Vô Tình trước khi mất đi thị lực đã là một đặc ân vô cùng to lớn đối với cậu.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân, âm thanh đó đối với Diệp Vô Tuyết rất quen thuộc, là tiếng bước chân của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy có chút bất an, dường như cậu không thể phân biệt được người đang đến là Bùi Lệnh nào.
“Huynh là…”
Diệp Vô Tuyết suy nghĩ một chút, quyết định không thể phạm phải sai lầm giống như đêm tân hôn nữa, vì thế cậu nói: “Huynh là Bùi Lệnh.”
Bùi Lệnh nói: “Bùi sư huynh của em sẽ không đến nữa.”
Diệp Vô Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đưa tay về phía Bùi Lệnh, bày ra vẻ mặt tự cho là đáng thương nhất: “Bùi Lệnh, ta không nhìn thấy nữa. Ta sợ lắm.”
Bùi Lệnh nắm lấy đầu ngón tay của cậu, dừng lại một chút rồi ôm lấy cơ thể Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh nói: “Đừng sợ, ta sẽ luôn ở đây.”
—–
Nhân vật phản diện đầu tiên —— Đại Bùi!
Cho nên là, Bùi xuất hiện cuối cùng rốt cuộc là ai?
—–
Ying Ying:
– Ở nhà có cái gì đội được thì đội lên đi:)))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");