(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Vô Tuyết bị hôn đến tê dại cả lưỡi, không thể khép môi lại, nước miếng chảy xuống cần cổ giương cao, để lại một vệt nước dài trên bộ ngực trắng hồng.
Những ngón tay của Bùi Lệnh không ngừng siết chặt cần cổ Diệp Vô Tuyết, như thể hắn thực sự muốn bóp gãy cái cổ mảnh khảnh này.
Cảm giác bức bách không thể thở được khiến Diệp Vô Tuyết mở to hai mắt, nhìn Bùi Lệnh với ánh mắt có chút ngỡ ngàng và vô tội, giống như con mồi tội nghiệp trước khi chết còn hy vọng xa vời người thợ săn sẽ tha cho mình, trong cổ họng phát ra lời cầu xin tự cho là đúng: “Bùi…Bùi Lệnh… ưm…”
Thân thể mềm mại ấm áp không hề phòng bị áp sát vào Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết có một dung mạo xinh đẹp mong manh, nhưng cậu lại giống như một nhành cỏ dại, chỉ cần có chút xíu cơ hội sống liền có thể ngoan cường sống sót.
Bướng bỉnh mà xinh đẹp.
Cỏ dại diệt không hết, hạt giống đã gieo vào lòng Bùi Lệnh, hắn càng muốn nhổ sạch thì chỉ càng khiến lòng mình tràn ngập Diệp Vô Tuyết.
Ngón tay Bùi Lệnh từ từ thả lỏng, vị trí bị hắn bóp chặt khi thả ra hiện lên màu trắng nhạt, dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, giống như một vài vết son trên cổ, vậy mà lại có chút quyến rũ lạ thường.
Diệp Vô Tuyết giống như một diễm quỷ phải dựa vào tinh dịch của hắn mới có thể đầu thai, càng hút được nhiều tinh dịch của Bùi Lệnh, thì túi da của Diệp Vô Tuyết sẽ càng xinh đẹp mỹ miều hơn.
Tóc mai của Diệp Vô Tuyết rối bù, cậu giơ tay sờ lên cần cổ bị bóp đau, hai bầu ngực kề sát vào nhau, ép ra một cái khe.
Diệp Vô Tuyết bất mãn nói: “Ta còn tưởng huynh rơi vào Ảo Cảnh Thực Hư sẽ bóp chết ta luôn rồi.”
Diệp Vô Tuyết khua ngón tay trước mắt Bùi Lệnh, “Nếu ta chết, huynh sẽ phải thủ tiết cả đời.”
Mặt mày Diệp Vô Tuyết đầy sắc xuân, bộ ngực lộ ra một nửa, thơm ngon đầy khêu gợi.
Hơi thở Bùi Lệnh nghẹn lại, hắn như thể nhìn thấy cảnh tượng Diệp Vô Tuyết ngừng thở, sức sống dần dần tan biến trong cơ thể Diệp Vô Tuyết, hắn bất lực nhìn cậu khô héo, suy yếu đi từng chút một.
Bùi Lệnh nghiêm túc nói: “Em sẽ không chết.”
Diệp Vô Tuyết cười nói: “Ta không chết, huynh không chết. Và ca ca nữa, lần này ca ca cũng sẽ không chết.”
“Cơ mà Ảo Cảnh Thực Hư này đúng là kỳ lạ, sau khi nhìn thấy ca ca, không ngờ ta lại nảy sinh ý nghĩ muốn ở lại đây không rời đi nữa. Huynh cũng đã gặp ca ca rồi, huynh có thấy gì kỳ lạ không?”
Cậu gần như không thể phân biệt được Diệp Vô Tình là thật hay giả, đối với cậu mà nói, Diệp Vô Tình đang cười vui vẻ ngồi trong đại sảnh chính là ca ca của cậu.
Bùi Lệnh cau mày: “Ta cũng không nhìn ra được Diệp đại ca là thật hay giả, đúng là quái lạ.”
Diệp Vô Tuyết chớp mắt nói: “Ta vẫn còn yêu đan của hồ yêu, hay là ăn nó để phân biệt thật giả đi.”
Bùi Lệnh nói: “Em không thể luyện hóa yêu hỏa trong yêu đan, nếu không phân biệt được rõ ràng thì cứ để ta ăn đi.”
Ánh mắt Diệp Vô Tuyết khẽ động, cậu nhìn Bùi Lệnh một lúc, giống như đang suy nghĩ Bùi Lệnh mọc ra tai và đuôi hồ ly sẽ trông như thế nào.
Huống chi hồ ly vốn có sức quyến rũ bẩm sinh, Bùi Lệnh lại lạnh lùng nghiêm túc như vậy, chắc chắc sẽ rất thú vị.
Nếu không phải chỉ còn lại một viên yêu đan của hồ yêu, thì cậu rất muốn nhìn thấy Bùi Lệnh biến thành tiểu hồ ly ngay bây giờ.
Diệp Vô Tuyết nhìn Bùi Lệnh đến mê mẩn, hỉ phục đỏ thắm trên người xộc xệch mất trật tự, áo yếm che ngực đã tuột xuống tận eo mà cậu vẫn hồn nhiên không hay biết, làn da mịn màng trên ngực khiến Bùi Lệnh không thể dời đi tầm mắt.
Ngón tay Bùi Lệnh thọt sâu vào trong khe ngực của Diệp Vô Tuyết, xúc cảm mềm mại trơn mịn khiến người ta quyến luyến, chiếc khuyên vú lủng lẳng giống như một món đồ để chơi đùa.
Bàn tay Bùi Lệnh bóp chặt hai bầu ngực đầy đặn, hai ngón tay kẹp khuyên vú kéo ra ngoài, kéo căng núm vú ra như một cánh hoa.
Diệp Vô Tuyết lập tức giãy giụa, hai bầu vú như những con thỏ hoạt bát nhảy loạn trong lòng bàn tay Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh cúi đầu ngậm núm vú không xỏ khuyên vào trong miệng, Diệp Vô Tuyết thở nhẹ một hơi, núm vú nóng rẫy đột nhiên bị đầu lưỡi ẩm ướt bao bọc lấy, tóc của Bùi Lệnh buông xuống cổ cậu, trong mũi cậu tràn ngập mùi hương đặc biệt của Bùi Lệnh, chẳng khác nào thuốc kích dục với cậu.
Diệp Vô Tuyết nhộn nhạo cả người, đầu v* lại truyền tới từng trận ngứa ngáy, lưỡi của Bùi Lệnh liên tục liếm mút núm vú của cậu, ý đồ muốn hút sữa ra khỏi ngực cậu.
Thật ra, kể từ khi Bùi Lệnh dùng cơ thể của mình làm lô đỉnh giúp Diệp Vô Tuyết kết thành Kim Đan, cơ thể Diệp Vô Tuyết lúc nào cũng trong tình trạng sung mãn, hai bầu vú có chút căng tức, sữa đã bị cắt từ lâu dường như lại tràn về.
Thế nhưng do không được an ủi và kích thích nên sữa bị tắc ở trong bầu vú khó mà chảy ra ngoài.
Dưới sự xoa bóp của Bùi Lệnh, núm vú của cậu sưng lên, hai vú căng đầy sữa, núm vú nặng nề trĩu xuống.
Bộ ngực của Diệp Vô Tuyết giống như hai gò tuyết sắp tan chảy trong lòng bàn tay Bùi Lệnh, núm vú bị tắc dần dần được khai thông dưới sự liếm mút của Bùi Lệnh, cùng với cảm giác nhoi nhói như kim châm, mơ hồ có sữa chảy ra khỏi lỗ vú.
Sữa mới tiết ra đã nhanh chóng bị Bùi Lệnh liếm sạch, cảm giác tê ngứa ở núm vú khiến Diệp Vô Tuyết không ghìm nổi kẹp chặt hai chân.
Sữa tích tụ lâu ngày cuối cùng cũng phun ra, cảm giác sung sướng kích thích khó có được khiến sống lưng Diệp Vô Tuyết râm ran.
Mặc dù bị Bùi Lệnh cắn núm vú bú sữa khá là xấu hổ, nhưng Diệp Vô Tuyết lại rất tận hưởng khoải cảm vào một khắc khi sữa chảy ra ngoài.
Diệp Vô Tuyết giơ tay nâng bầu vú còn lại lên, cậu duỗi thẳng eo, muốn đưa núm vú còn lại vào trong miệng Bùi Lệnh.
“Bên này cũng muốn.”
Ngón tay Diệp Vô Tuyết véo núm vú tròn trịa, khuyên vú rơi vào giữa các ngón tay cậu, đầu núm vú bị bóp chặt sưng tấy khó chịu, bởi vì khuyên vú móc chặt vào đầu v* nên sữa dâng lên tràn trề cũng không thể chảy ra.
Diệp Vô Tuyết không thể tự tháo ra ba chiếc vòng mà Bùi Lệnh kiếp trước đã đeo lên người cậu ở trong thủy kính.
Bùi Lệnh dừng lại, mím chặt môi mình.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chiếc khuyên vú trên người Diệp Vô Tuyết và chiếc vòng trên cổ tay cậu có chút quen thuộc.
Dường như nó vốn là thứ thuộc về hắn, nhưng nó lại có địch ý vô cùng lớn với hắn, mà hắn cũng đồng dạng bài xích nó một cách khó hiểu.
Hắn muốn đeo vòng khắp người Diệp Vô Tuyết, hoặc quấn đầy dây xích dài lên người cậu, có như vậy hắn mới yên tâm đem Diệp Vô Tuyết làm thành của riêng mình.
Nhưng khi nghĩ đến Diệp Vô Tuyết đã bị người khác đeo đồ lên người trước, núm vú lẽ ra chỉ thuộc về mình hắn cũng bị người ta vuốt ve, liếm mút, ngậm cắn như thế này, thậm chí còn đeo lên cả khuyên vú, Bùi Lệnh không thể khống chế bản thân không được tức giận.
Hắn khẩn thiết muốn xé bỏ lớp ngụy trang trên người, để Diệp Vô Tuyết biết bộ mặt thật của hắn là một con quái vật lòng tham không đáy.
Nhưng một khi hắn mất đi lớp vỏ bọc tốt đẹp này, Diệp Vô Tuyết cũng sẽ lập tức rời xa hắn.
Vì vậy, cho dù sự ghen tị đã lấp đầy cõi lòng Bùi Lệnh, thì hắn vẫn không biểu hiện ra một chút nào.
Ngón tay Bùi Lệnh nắm lấy khuyên vú, nháy mắt đó ham muốn điên cuồng trong lòng hắn chợt bành trướng, cùng lúc đó, hắn và ba chiếc vòng trên người Diệp Vô Tuyết sinh ra một mối liên kết như có như không.
Hắn muốn dùng xích quấn chặt Diệp Vô Tuyết, chiếc vòng liền biến thành một sợi dây xích dài mảnh, quấn quanh cánh tay của Diệp Vô Tuyết từng tấc một, nó đi vòng quanh cổ, nối với khuyên vú, rồi quấn quanh bộ ngực đầy đặn, sau đó đi xuống dưới quấn quanh eo, rồi chui một mạch vào giữa hai chân.
Sợi xích gần như ép chặt vào da thịt Diệp Vô Tuyết, ghìm sâu vào thịt vú của cậu, không chừa cho Diệp Vô Tuyết khoảng không cử động nào.
Đôi mắt đang nheo lại của Diệp Vô Tuyết đột nhiên mở bừng, cơn đau ở bụng lập tức khiến cậu nhớ lại những chuyện xảy ra ở trong thủy kính.
Đó là đường vân do Bùi Lệnh kiếp trước để lại, đường vân này không chỉ là dấu ấn của Bùi Lệnh, mà còn tượng trưng cho sự thức tỉnh dục vọng của Diệp Vô Tuyết.
Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, mỗi tấc da thịt được Bùi Lệnh chạm vào đều ngứa ngáy đến mức khiến cậu phát điên.
Sợi xích mảnh xuyên qua đáy chậu thắt nút ở ngay hột le của cậu, chỉ cần cơ thể cậu lắc lư một chút, hột le sẽ bị nút thắt cọ xát tới lui.
Dây xích do chiếc vòng biến thành ghim sâu vào giữa hai mép ***, mu *** múp thịt bị ghìm chặt cho đến khi rỉ ra nước.
Diệp Vô Tuyết không thể tin nhìn Bùi Lệnh, sao cậu có thể nhận lầm được?
Vẻ mặt Bùi Lệnh bình tĩnh, mang theo nét trẻ trung của Bùi Lệnh, nhưng cũng có chút uy nghiêm từng trải của người đứng đầu Bùi gia ở kiếp trước.
Bọn họ vốn là một người, giữa thật và giả không có khác biệt, Diệp Vô Tuyết phải phân biệt thế nào đây?
Một tay Bùi Lệnh ấn lên bụng Diệp Vô Tuyết, nơi đầu ngón tay hắn chạm vào, những đường vân trên da cậu dần dần trở nên đậm hơn, Diệp Vô Tuyết giống như bị ngâm trong một loại thuốc kích dục đậm đặc, mùi thơm trên cơ thể Bùi Lệnh khiến cậu mê muội, thế nhưng sự tồn tại của những đường vân đột nhiên đánh thức cậu.
Ngón tay của Bùi Lệnh đút vào trong âm đ*o của cậu, cái lỗ ướt sũng d*m thủy không hề rụt rè cắn lấy đầu ngón tay đang xâm nhập.
Chiếc vòng, dây xích, đường vân đồng loạt thúc ép Diệp Vô Tuyết, buộc cậu quỳ gối trên giường, bên tay rải đầy đậu phộng và táo đỏ tượng trưng cho sớm sinh quý tử.
Nhưng cậu không thể phân biệt được người trước mặt này có phải là tân nương của cậu hay không.
Đầu ngón tay của Bùi Lệnh mang theo vết chai sạn, đặc biệt là các khớp xương cầm kiếm.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, sự siêng năng và cần cù của Bùi Lệnh vẫn không thay đổi, trên các khớp xương đều có một lớp chai dày không bao giờ biến mất.
Ngón tay đâm vào càng ngày càng sâu, móc nguấy lung tung trong lỗ âm đ*o của Diệp Vô Tuyết, d*m thủy chảy xuôi ra ngoài, nhỏ giọt tí tách xuống bắp đùi.
Đầu gối của Diệp Vô Tuyết mềm nhũn, sống lưng lại căng cứng, cơ thể cậu không thể chống lại đường vân của Bùi Lệnh, các đường vân lượn vòng trên đùi banh rộng hai chân cậu ra, đem lỗ *** không hề được che đậy phơi bày ra trước mặt Bùi Lệnh.
Hàm răng Diệp Vô Tuyết run cầm cập, cậu khó khăn mở miệng nói: “Huynh là… Bùi sư huynh phải không?”
Bùi sư huynh.
Là Bùi sư huynh mà Diệp Vô Tuyết đã từng nhắc đến rất nhiều lần.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Lệnh xuất hiện một vết nứt, đằng sau vết nứt đó là bộ mặt của một con quái thú dữ tợn.
Bùi Lệnh nghiến chặt răng, phát ra một âm thanh quái gở mà hắn cũng không thể nhận ra, hắn lặp lại lời của Diệp Vô Tuyết: “Bùi sư huynh? Ta là… Bùi sư huynh sao?”
Bùi Lệnh chợt mỉm cười.
Hắn giả vờ bình thản rộng lượng lâu như vậy, cố gắng duy trì bộ mặt giả tạo này lâu đến thế, chỉ hy vọng có thể giành được chút xíu ưu ái từ Diệp Vô Tuyết.
Thế nhưng cho đến tận bây giờ, Diệp Vô Tuyết vẫn mãi tìm kiếm cái người gọi là Bùi sư huynh kia ở trên người hắn.
Sợi xích quấn quanh người Diệp Vô Tuyết đột nhiên siết chặt, để lại những dấu vết hoặc đỏ hoặc tím trên da thịt Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh vẫn duy trì lớp vỏ bọc hoàn mỹ không tỳ vết, rõ ràng hắn đã nắm trong tay tất cả, Diệp Vô Tuyết là con mồi nằm gọn trong lưới của hắn, hắn có thể mặc sức cướp đoạt.
Bùi Lệnh nói: “Diệp Vô Tuyết, rất lâu về trước ta đã nói với em, nếu như em còn nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta nhất định sẽ móc mắt em.”
—–
Tiểu Bùi: Giận thành cá nóc🐡!!!
Chương sau Đại Bùi vs Tiểu Bùi, Ánh Trăng Sáng vs Hoa Hồng Đỏ.
—–
Ying Ying:
– Chia sẻ chút đi, sao bao năm cày đam mỹ, đâu là màn tỏ tình khiến bạn sang chấn tâm lý nhất?:))))
– Biết đâu chương sau Tiểu Bùi sẽ càng khiến bạn sang chấn nặng hơn?:))))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");