(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Vô Tuyết nhìn Bùi Lệnh, Bùi Lệnh đang bắt chước Diệp Vô Tuyết quấn sợi dây đỏ vào ngọc bội bên hông, khi hắn cúi đầu, một vệt màu tím trên tóc rơi xuống sau tai hắn, đúng là dây buộc tóc do chính tay Diệp Vô Tuyết tặng.
Có lẽ cậu đã nghĩ nhiều rồi.
Bùi Lệnh ngước mắt lên, nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu tìm Diệp đại ca?”
Trong tay Diệp Vô Tuyết biến ra một con hạc giấy, hạc giấy di chuyển như bình thường trên thuyền, nhưng vừa bay ra khỏi thuyền, nó lập tức biến thành một mảnh giấy trắng vô dụng rồi từ từ rơi xuống.
Xem ra không thể truyền tin bằng phương tiện thông thường ở trong Kính Thành, bằng không thì những người bị mắc kẹt trong thành đã sớm truyền tin ra ngoài rồi.
Người của Yến gia dùng bí pháp truyền tin tức, có lẽ Yến Đạo Không sẽ có cách.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta đi tìm Yến Đạo Không, có thể anh ta sẽ có cách.”
Kể từ khi Bùi Lệnh đánh bại Yến Đạo Không trước mặt Diệp Vô Tuyết vào ngày thi đấu, thái độ của hắn đối với Yến Đạo Không đã dịu đi một chút, không còn có ý kiến với cái tên Yến Đạo Không phát ra từ miệng Diệp Vô Tuyết nữa.
Căn phòng hai người đang ở cách phòng Yến Đạo Không mấy chục bước, dọc đường đi ngang qua những căn phòng khác, đột nhiên một vật mềm mại trắng như tuyết rơi thẳng vào trong ngực Diệp Vô Tuyết, hóa ra là con chồn được Tần Đình nuôi dưỡng.
Sau đó từ trong phòng Tần Đình truyền đến một tiếng hét lớn: “Ngươi không phải Liễu Châu, ngươi là ai?”
Chóp mũi con chồn co rút liên tục trong vòng tay Diệp Vô Tuyết, giống như đang ngửi mùi hương trên người cậu.
Những gì bạn nhìn thấy trong Ảo Cảnh Thực Hư có thể là giả, nhưng mùi không thể giả được, đặc biệt đối với một linh thú có khứu giác nhạy bén như chồn, nó có thể phân biệt được sự khác nhau giữa thật và giả.
Trong phòng Tần Đình vang lên tiếng gương vỡ, người ở các phòng khác cũng bị kinh động, dồn dập tới kiểm tra.
Bùi Lệnh giơ tay đẩy cửa ra, chỉ thấy Tần Đình đứng một mình trong phòng, trường kiếm trong tay cắm vào người Liễu Châu, thế nhưng mặt mũi Liễu Châu có chút kỳ lạ, hình như vị trí mắt trái mắt phải bị lệch, môi bị xẻ ra từ giữa, khe hở nhanh chóng lan rộng, dung mạo Liễu Châu dần dần biến mất trên khuôn mặt, hóa thành một mặt gương đồng nhẵn bóng.
Lông trên người con chồn trong tay Diệp Vô Tuyết lập tức dựng ngược, nó liên tục gầm gừ với gương đồng.
Tần Đình cau chặt mày không hề giãn ra vì sự xuất hiện của gương đồng, thay vào đó, hơi thở của gã càng thêm gấp gáp, bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, như thể trong mắt gã, người mà gã tự tay giết chết vẫn là Liễu Châu thật sự.
Trường kiếm rơi xuống, thân thể Tần Đình lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Tần sư huynh!”
Những đệ tử khác của Yên Vân Phong vội vàng tiến lên đỡ gã, con chồn trong ngực Diệp Vô Tuyết cũng nhảy ra, đáp lên bả vai Tần Đình.
Diệp Vô Tuyết thấp giọng nói: “Đây chính là Ảo Cảnh Thực Hư sao?”
Cậu cứ tưởng Ảo Cảnh Thực Hư rất lợi hại, nhưng bây giờ xem ra nó cũng chẳng khác gì ảo thuật bình thường cả, thú vật có thể phân biệt được thật giả bằng mùi.
Lúc trước Bùi Lệnh đã đưa cho cậu rất nhiều yêu đan, trong đó sói yêu có khứu giác nhạy bén nhất, tiếc là yêu đan của sói yêu đã sử dụng rồi, nhưng vẫn còn một viên yêu đan của hồ yêu.
Nếu thực sự rơi vào Ảo Cảnh Thực Hư, cậu có thể nuốt yêu đan để biến dị hoàn toàn, lấy khứu giác của hồ yêu để phân biệt thật giả.
Bùi Lệnh nói: “Hẳn đây chỉ là thăm dò của Kính Yêu mà thôi, có lẽ không phải Ảo Cảnh Thực Hư.”
Kính Yêu nuốt chửng một thành trì, dùng linh hồn của vô số người để nuôi dưỡng tinh phách của nó, sự xảo quyệt và độc ác của nó không thể coi thường.
Diệp Vô Tuyết kéo tay áo Bùi Lệnh nói: “Chúng ta đi gặp Yến Đạo Không trước đã, rồi mau chóng đi tìm ca ca, chiếc thuyền này đã không còn an toàn nữa rồi.”
Yến Đạo Không cũng nghe thấy động tĩnh ở bên Tần Đình, anh ta thò đầu ra nhìn xung quanh.
Yến Đạo Không nói: “Ta nghĩ lúc này ngươi sẽ tới tìm ta, quả nhiên ngươi đã tới.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta và ngươi đúng là…”
Cậu vốn định nói cậu và anh ta đúng là có thần giao cách cảm, nhưng khi cậu ngước lên nhìn thấy ánh mắt của Bùi Lệnh, cậu lập tức sửa miệng nói, “Đều nôn nóng tìm người.”
Yến Đạo Không nói: “Chúng ta không thể dùng phương pháp thông thường để tìm kiếm tin tức trong Kính Thành, tùy tiện đi sâu vào trong sẽ gặp nguy hiểm. May là trong gia tộc ta có một bí thuật, có thể tìm thấy người thông qua quan hệ huyết thống.”
“Chỉ là để thực hiện phương pháp này ta cần có người thủ hộ cho ta, Diệp huynh thuộc Mộc, Bùi huynh thuộc Kim, Tiểu Du thuộc Thủy, tại hạ thuộc Thổ, vẫn còn cần một người thuộc Hỏa.”
Trên thuyền chắc chắn có người thuộc Hỏa, nhưng một khi bí thuật của Yến Đạo Không được kích hoạt, mọi người sẽ được dịch chuyển đến bên cạnh đối phương.
Còn chưa biết đối phương đang ở nơi nào, có nguy hiểm hay không, chỉ sợ không có người lạ nào đồng ý mạo hiểm.
Đang lúc bọn họ không biết xoay sở thế nào, thì một giọng nói yếu ớt truyền vào tai họ: “Các vị đang tìm người thuộc Hỏa sao?”
Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ nghe thấy giọng nói này, nhưng cậu đã nhìn thấy một khuôn mặt gần như giống hệt được chiếu sáng bởi dạ minh châu.
Trong những ngày cuối cùng ở Bùi gia, người đàn ông tự xưng là Thiên Sư thường đến phòng cậu để tô tô vẽ vẽ.
Nói mình là Thiên Sư, nhưng cậu ta còn chẳng thể nói chuyện rõ ràng, đúng lúc đó Diệp Vô Tuyết lại không thể nhìn thấy.
Xét về tuổi tác, hẳn vị Thiên Sư đó lúc này vẫn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng người đàn ông trước mặt đã trưởng thành rồi.
Yến Đạo Không nói: “Ta và các hạ chưa từng gặp nhau, sao các hạ biết bọn ta đang tìm người thuộc Hỏa?”
Trên khuôn mặt xám xịt của người đàn ông hiện lên ý cười, y nói: “Tại hạ họ Trương, là người trong Đạo đình.”
Yến Đạo Không kinh ngạc: “Người của Đạo đình cũng đến đây sao.”
Người trong Đạo đình có thể nhìn lén Thiên Đạo, được xưng là truyền nhân của Thiên Đạo, có thể nói ra suy nghĩ của người khác trong một câu cũng không có gì lạ.
Trương Diệu Chi nói: “Tại hạ thuộc Hỏa, vừa hay là người các vị đang tìm.”
Yến Đạo Không càng kinh ngạc hơn: “Sao có thể trùng hợp như vậy?”
Trương Diệu Chi lắc đầu nói: “Không phải trùng hợp, tại hạ đến đây chính là vì chuyện này.”
“Đệ đệ của ta nghịch ngợm, lén lút rời khỏi Đạo đình liền bặt vô âm tính, ta tính ra được đệ ấy đang bị nhốt trong Kính Thành, cũng tính ra được ta sẽ gặp lại cố nhân ở đây.”
Thân thể của Trương Diệu Chi rất ốm yếu, nói mấy câu đã ho không ngừng.
Hầu hết những người thuộc Hỏa đều có năng lượng tràn trề, hiếm có ai ốm yếu như Trương Diệu Chi vậy.
Xem ra Thiên Sư mà Diệp Vô Tuyết biết chính là đệ đệ của Trương Diệu Chi, không ngờ cậu lại có duyên phận như vậy với Trương Thiên Sư.
Cậu vẫn luôn cho rằng Trương Thiên Sư là một kẻ giả danh lừa bịp, nhưng không ngờ ca ca của cậu ta lại có thể tính toán chính xác như vậy.
Có Trương Diệu Chi đi cùng, bọn họ cảm thấy tự tin hơn khi vào thành.
Sau sự kiện của Tần Đình, trên thuyền xảy ra hỗn loạn, nhiều người bắt đầu nghi ngờ những người xung quanh phải chăng là Kính Yêu giả dạng, từ đó trở nên nghi ngại và thù địch lẫn nhau.
Yến Đạo Không cẩn trọng hơn, anh ta tháo chiếc vòng cổ làm từ mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính xuống rồi nói: “Trước khi sử dụng bí pháp, hãy dùng bảo vật này xác minh thân phận trước.”
Chiếc vòng cổ bắn ra một tia ánh sáng bạc, xuyên qua cơ thể Yến Đạo Không, sau đó Du Sơn Thủy bước tới, ánh sáng bạc cũng xuyên qua.
Yến Đạo Không nói: “Nếu ánh sáng bạc có thể xuyên qua thì đó là thân thể chân thật. Nếu ánh sáng bạc không thể xuyên qua thì đó là thân thể trống rỗng.”
Kính Yêu có thể biến ra Ảo Cảnh Thực Hư, thì Vạn Hoa Kính cũng có thể phá vỡ Ảo Cảnh Thực Hư.
Có lẽ chiếc gương trong tay Diệp Vô Tuyết cũng có khả năng phá vỡ Ảo Cảnh Thực Hư.
Đầu tiên Diệp Vô Tuyết lấy chiếc gương ra khỏi tay, ánh sáng bạc xuyên qua cơ thể cậu, nhưng tất cả ánh sáng bạc rơi vào gương đều bị hấp thu vào bề mặt gương.
Bùi Lệnh theo sau Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết làm như không để ý, nhưng trên thực tế, cậu vẫn luôn để mắt đến Bùi Lệnh, thậm chí còn âm thầm kích hoạt Thanh Tâm Minh Mục Quyết.
Ánh sáng bạc xuyên qua cơ thể Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại mỉm cười, móc ngón tay vào ngón út của Bùi Lệnh nói: “Lát nữa tiến vào trong huynh đừng có đi lạc đó. Hay là ăn luôn yêu đan của yêu hồ nhỉ? Huynh ghi nhớ mùi của ta, nếu có lạc đường, huynh cũng có thể tìm thấy ta. Hoặc là để ta ăn, huynh cứ ngoan ngoãn chờ ta đến tìm huynh.”
Bùi Lệnh nhớ lại những ngày hắn bị yêu đan của sói yêu biến đổi, bản chất thú tính hoàn toàn bộc lộ, tai hắn đỏ bừng nói: “Em đừng ăn.”
Diệp Vô Tuyết bị hắn chọc cười.
Bùi Lệnh lại nói: “Hôm qua em nói muốn ta chuẩn bị dây chuyền vàng, bông tai vàng, nhẫn vàng và mặt dây chuyền vàng, có phải em muốn ta…”
Hắn càng nói càng đỏ mặt, hôm đó hắn nghe Diệp Vô Tuyết yêu cầu những thứ này, hắn liền đồng ý không chút nghĩ ngợi, nhưng sau đó hắn mới nhận ra, những thứ Diệp Vô Tuyết nói là ngũ kim cần cho cưới gả ở nhân gian.
Diệp Vô Tuyết vội vàng ngắt lời hắn: “Huynh nhìn kìa, Trương Diệu Chi sắp đi qua rồi.”
Yến Đạo Không mặt vô biểu tình nhìn Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh thầm thì với nhau, anh ta đã sớm quen với điều đó rồi, khi Trương Diệu Chi cũng xác minh danh tính thực sự của mình, anh ta ho khan một tiếng nói: “Bí thuật sẽ kích hoạt ngay bây giờ. Các vị đạo hữu nhanh chóng quay trở về vị trí của mình.”
Bùi Lệnh còn đang đợi cậu trả lời, Diệp Vô Tuyết sờ sờ chiếc vòng vàng trên cổ tay, nói: “Tìm ca ca trước đã…”
Yến Đạo Không thúc giục: “Diệp huynh, Bùi huynh, đừng làm lỡ thời gian.”
Sức mạnh của ngũ hành cùng một lúc dung nhập vào cơ thể của Yến Đạo Không, Yến Đạo Không lấy ra một giọt máu đầu tim, bí pháp dần dần phát huy tác dụng, ánh sáng không màu tập hợp năm bóng người vào đó.
Thân thể Diệp Vô Tuyết nhẹ bẫng, linh hồn như bay ra khỏi cơ thể, sau đó, một bàn tay vô hình ấn cậu lại, thân thể cậu chìm xuống, cho đến khi rơi vào một lớp chăn bông mềm mại.
“Diệp nhị thiếu gia, sao thiếu gia còn ngủ nữa? Kiệu hoa của Bùi công tử sắp tới cửa rồi.”
Diệp Vô Tuyết mở bừng hai mắt, trước mắt tràn ngập sắc đỏ, đầu giường dán một bức song hỉ, còn cậu thì đang mặc hỉ phục.
Nhóc người hầu lôi cậu dậy, nói vội: “Còn không nhanh lên sẽ lỡ giờ lành mất.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cậu nên được dịch chuyển đến bên cạnh Diệp Vô Tình sao? Tại sao vừa mở mắt ra đã phải đi bái đường rồi?
Diệp Vô Tuyết ngu ngơ để bọn họ hầu hạ thay quần áo, láng máng nghe thấy ngoài hành lang có người thì thầm nói: “Chắc Đại Bùi công tử đau lòng lắm, hắn si mê thiếu gia như vậy, nhưng thiếu gia lại muốn lấy Tiểu Bùi công tử.”
Một người khác nói: “Ta nghe nói… là do Đại Bùi công tử… không được…”
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, Diệp Vô Tuyết dù có muốn cũng không thể nghe rõ.
Bùi công tử.
Chẳng lẽ là Bùi Lệnh? Nhưng tại sao lại có danh xưng Đại Bùi với Tiểu Bùi nữa?
—–
Tuyết: Tại sao vừa lên sân khấu đã bắt ta lấy hai người rồi!
—–
Ying Ying:
– Tung hoa, chào mừng bạn đến với cuộc chiến tranh sủng giữa Đại Bùi và Tiểu Bùi:))))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");