(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi ấy ở Ngọc Hương Lâu, Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy hả hê, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khuất nhục của Bùi Lệnh, cậu càng không nhớ đến nỗi đau đớn dưới thân mình.
Vì vậy, khi lưỡi đao thịt mở toạc lỗ *** của cậu ra, cơn đau như bị xé rách ập đến, cho dù Diệp Vô Tuyết đã trải qua một hồi sinh tử cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Lúc đó Diệp Vô Tuyết sợ bị thương nên cậu đung đưa trên người Bùi Lệnh rất cẩn thận, dù như vậy vẫn khó mà nuốt trôi hết.
Dù gì âm hộ dưới thân cậu vốn dĩ đã không hoàn chỉnh, không thể chịu nổi sự giày vò mạnh bạo hơn nữa.
Còn hiện giờ Bùi Lệnh không bị trúng mê độc, hắn ỷ vào thân hình cao lớn hơn mà khống chế Diệp Vô Tuyết một cách dễ dàng, không hề có ý thương hương tiếc ngọc với cậu một chút nào.
Khi dương v*t đâm vào, Diệp Vô Tuyết chống cự theo bản năng, hai chân vô thức cọ sát vào sàn giường.
“Sâu quá rồi.” Diệp Vô Tuyết còn đang kêu đau.
Bùi Lệnh như thể trả thù mà nhấc bắp chân của Diệp Vô Tuyết lên, đẩy toàn bộ dương v*t của hắn vào mặc kệ cái lỗ vừa mới bị phá trinh có tiếp nhận nổi hay không.
Diệp Vô Tuyết tựa như một con báo bị nhéo sau gáy, cậu phát ra từng tiếng rên rỉ ậm ừ trong cổ họng, hai bầu vú bị nắn bóp đến trắng hồng lắc lư qua lại, cứ như hai miếng đậu hũ mềm.
Bùi Lệnh không thể rời mắt khỏi làn da trắng như tuyết của Diệp Vô Tuyết, da thịt của Diệp Vô Tuyết không chỉ trắng nõn mịn màng, mà còn rất dễ để lại dấu vết, chỉ cần cọ xát một chút đã hiện lên vài vết hồng nhạt như cánh hoa sen.
Bùi Lệnh chưa bao giờ nổi lên ham muốn tình dục, lần duy nhất chính là ở Ngọc Hương Lâu, bị một tên điếm dâm đãng đê tiện cưỡi lên người chơi đùa rất lâu.
Bùi Lệnh cực kỳ căm ghét cảm giác không thể kiểm soát được cơ thể mình, nhưng khi hắn đối mặt với Diệp Vô Tuyết, hắn lại chẳng thể kìm nén được ham muốn.
Hắn vừa ghét bộ dạng không có chuyện gì lại đi xum xoe của Diệp Vô Tuyết, nhưng cũng vô cùng khát vọng có được thân thể của Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh không biết phải làm sao mới có thể giảm bớt nhiệt độ trong người mình, hắn cứ nghĩ tiến vào trong cơ thể Diệp Vô Tuyết thì có thể làm dịu đi, nhưng khi dương v*t của hắn đâm sâu vào trong âm đ*o chật khít, dục vọng ở bụng dưới lại càng cháy bỏng hơn.
Da thịt mềm mại nơi bắp đùi của Diệp Vô Tuyết bị ma sát đến đỏ tấy, hai cánh mông tròn trịa run lên theo từng cú va chạm, tựa như chỉ cần ** cậu thêm vài cái nữa thôi thì cậu sẽ bị hắn làm cho tan nát.
Nếu như cơ thể khơi dậy ham muốn của hắn cứ thế mà tan biến, có lẽ hắn sẽ không còn giống như một con thú động dục, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để phát tiết dục vọng.
Ôm trong đầu suy nghĩ này, vật dưới háng Bùi Lệnh càng cương cứng đến phát đau, nó không kiêng nể gì va chạm tứ tung trong lỗ thịt siết chặt.
Diệp Vô Tuyết giãy dụa nắm lấy bả vai Bùi Lệnh, như muốn ngăn hắn lại, nhưng cũng uổng phí công sức vì sự chênh lệch hình thể.
Bùi Lệnh bắt lấy cánh tay cậu, đè nó lên trên đầu, hắn nghiêng người tới, từ trên cao nhìn vẻ mặt của Diệp Vô Tuyết.
Ngón tay của Bùi Lệnh hơi run rẩy, hắn rất hưởng thụ loại khoái cảm khống chế trong lòng bàn tay này, bất kỳ thứ gì vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn đều khiến hắn không thể chịu nổi.
Hiện giờ hắn có thể dễ dàng bóp nát xương cổ tay của Diệp Vô Tuyết, hoặc khoét đi đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại đầy khinh miệt của Diệp Vô Tuyết.
Tuy nhiên so với những chuyện đó, Bùi Lệnh càng muốn nhìn thấy ánh mắt không cam lòng cùng tức giận của Diệp Vô Tuyết.
dương v*t đang cắm sâu trong lỗ *** non mềm đột nhiên tăng tốc độ đâm rút, Diệp Vô Tuyết khó chịu cau mày lại, khóe mắt đã rơm rớm nước mắt, đôi gò má phấn hồng lay động, mềm mại và yếu ớt, khiến Bùi Lệnh chỉ muốn ** nát *** cậu.
Diệp Vô Tuyết theo từng cú thúc *** mạnh bạo phát ra vài tiếng rên ư ử ngắt quãng, kéo dài triền miên, thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu chửi bới.
“Thừa nước đục thả câu, không phải hành vi của quân tử…”
“Cho dù huynh, huynh có… ta cũng không nhận thua đâu…”
Bùi Lệnh bị tiếng rên rỉ như mèo kêu của Diệp Vô Tuyết làm bứt rứt cả người, hắn lạnh giọng nói: “Không được rên.”
Một bộ chính khí lẫm liệt, thiếu thiều muốn dọa chết Diệp Vô Tuyết.
Thế nhưng Diệp Vô Tuyết sẽ không bao giờ chịu thua, cậu biết rõ Bùi Lệnh chán ghét mình, trong đầu lóe lên ý tưởng, cậu vừa nãy còn tỏ ra quật cường không khuất phục, lại đột nhiên cụp mắt xuống, bắt đầu làm bộ làm tịch.
“Cho dù, cho dù huynh có thích ta, thì cũng không nên, làm như vậy…”
Quả nhiên, Bùi Lệnh vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của hắn lập tức trở nên phức tạp vô cùng, thậm chí còn ngừng cả cử động.
Diệp Vô Tuyết tiếp tục nói: “Ta biết huynh muốn gần gũi với ta, nhưng mà huynh ôm ta như vậy làm ta đau lắm. Huynh còn như vậy nữa, ta sẽ không thích huynh đâu…”
Một hơi nói xong những lời này, Diệp Vô Tuyết cũng thấy ớn lạnh trong lòng.
Sau khi nghe thấy mấy câu này, chắc chắn Bùi Lệnh sẽ muốn khăn gói bỏ chạy ngay lập tức.
“Nhảm nhí!”
Bùi Lệnh tức đến đỏ cả mắt, cái thứ gần như muốn đâm lệch nội tạng của Diệp Vô Tuyết rốt cuộc cũng chịu rút ra khỏi lỗ của cậu, vài tia d*m thủy bị kéo ra ngoài, cậu đột nhiên cảm thấy man mát phía dưới.
Diệp Vô Tuyết tưởng Bùi Lệnh đã bị những lời buồn nôn của mình làm cho mất hết ham muốn, cuối cùng cũng chịu thả cậu đi.
Lỗ *** phía dưới bị nong rộng đâm chọc một cách thô bạo, miệng *** đã sung huyết sưng tấy, khiến cậu trong lúc nhất thời không thể khép chân lại, hai chân vẫn bị đè dưới gối Bùi Lệnh, đã tê dại cả rồi.
Diệp Vô Tuyết thò tay nắm lấy rèm treo đầu giường, muốn vịn vào nó đứng dậy, nhưng hai đầu gối mềm nhũn khiến cậu quỳ rạp xuống giường.
Khoảnh khắc tiếp theo, Bùi Lệnh chợt ôm lấy thắt lưng của cậu, kéo cậu lùi lại, rồi trực tiếp đâm vào từ phía sau, lỗ *** ướt át mềm mại lập tức bị xỏ xuyên, cái lỗ dâm đãng vừa tham lam vừa nhiệt tình càng lưu luyến dương v*t xâm nhập vào lần nữa, nó co rút từng trận, như thể đang chủ động mời gọi Bùi Lệnh tiến vào.
Bùi Lệnh cắn mạnh vào bả vai Diệp Vô Tuyết, đẩy cậu sụp xuống, còn cay nghiệt thì thầm vào tai Diệp Vô Tuyết: “Ta không thích ngươi.”
Hắn căm ghét nghiến chặt răng, bóp lấy gáy Diệp Vô Tuyết, ấn đầu cậu xuống giường.
Thực ra tư thế quỳ hai chân này dễ làm tình hơn rất nhiều, trên bờ mông trắng nõn đã lưu lại mấy dấu tay, cái lỗ dưới rãnh mông có màu sắc dâm đãng quyến rũ cực kỳ, trông thì chặt khít, nhưng lại có thể nuốt chửng cả một con ***, còn không biết xấu hổ phun ra d*m thủy.
Với mỗi cú giã ***, cơ thể của Diệp Vô Tuyết sẽ bị thúc về phía trước, mái tóc dài của cậu rơi lả tả, đuôi tóc còn dính đầy d*m thủy nhỏ giọt.
Diệp Vô Tuyết không trốn được đi đâu, vòng eo mảnh khảnh của cậu rung lên, hai bầu ngực bị đè ép cọ xát vào sàn giường, hai núm vú đỏ bừng sưng tấy.
Tuy nhiên, sau khi bị chịch một lúc, dường như Diệp Vô Tuyết đã thích ứng hoàn toàn với kiểu làm tình này, tay chân của cậu mềm nhũn, da thịt mướt rượt, khi bị ** đến chỗ sâu, cậu còn phát ra một tiếng rên rỉ dâm dật.
“Đừng… Đừng ** nữa…”
Diệp Vô Tuyết áp trán vào nệm giường, hai tay không còn sức chống đỡ cơ thể nữa, dương v*t phía sau càng ngày càng ** vào sâu hơn, thỉnh thoảng lại chọc vào điểm n*ng của cậu.
Cảm giác tê dại và kích thích lập tức xông lên đỉnh đầu, ngay cả hai bầu vú cũng căng tức trướng lên, cậu phải kề sát đầu v* vào giường chà tới chà lui để giảm bớt cơn n*ng của mình.
Bấy giờ cơ thể của cậu đã bị Bùi Lệnh khống chế hoàn toàn, dường như Bùi Lệnh cũng đã biết phải ** vào đâu mới khiến Diệp Vô Tuyết sướng đến chết đi sống lại.
Hắn ôm eo Diệp Vô Tuyết lên, liên tiếp nắc *** vào điểm n*ng của cậu hàng chục cái.
Tư thế như dã thú giao hợp này khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy nhục nhã.
Mỗi lần cậu cố gắng chạy trốn đều sẽ bị Bùi Lệnh tàn nhẫn kéo lại, tiếp theo sẽ bị hắn chịch càng sâu càng mạnh hơn.
Cậu biết Bùi Lệnh mượn tư thế này để làm nhục cậu, nhưng cơ thể nhạy cảm chết tiệt này đã buộc cậu phải đầu hàng.
Cơ thể cậu dâm đãng như thế, cho dù bị Bùi Lệnh nện một cách thô bạo đến mấy thì vẫn khiến cậu nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Cả người ngứa ngáy vào tận xương tủy, bản chất là một thằng điếm dâm đãng trời sinh, dù biết rõ Bùi Lệnh muốn nhìn bộ dạng sa đọa xấu xí của mình, nhưng vẫn không thể cưỡng lại.
Bùi Lệnh vòng hai tay ôm lấy cậu, ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy núm vú ngứa ngáy trên ngực cậu.
Diệp Vô Tuyết vô thức ưỡn ngực lên, bàn tay chai sạn của Bùi Lệnh sẽ nắn bóp ngực cậu, Bùi Lệnh còn dùng răng cắn vào đầu v* của cậu, rồi dùng lưỡi liếm mút nó.
Diệp Vô Tuyết muốn Bùi Lệnh bóp nhéo ngực mình mạnh hơn, bởi vì cặp vú này quá nhạy cảm quá dâm đãng.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên dữ dội, lỗ *** trào ra một đống d*m thủy, không ngờ cậu đã bị ** đến lên đỉnh.
Hai mắt Diệp Vô Tuyết trống rỗng, cậu quả thật đã đánh giá thấp cơ thể dâm loạn của mình.
Rõ ràng cậu rất ghét Bùi Lệnh, nhưng cơ thể lại khao khát sự gần gũi với Bùi Lệnh.
Một phần d*m thủy rỉ ra ngoài miệng ***, nhưng đa phần đã bị dương v*t đẩy lại vào trong lỗ.
Mặt Bùi Lệnh còn đỏ hơn cả mặt Diệp Vô Tuyết, hắn thở hổn hển, sự chán ghét Diệp Vô Tuyết vẫn in rõ trên gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Bùi Lệnh nói: “Ta sẽ không thích một thằng… điếm dâm đãng như ngươi.”
Sau khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại, dường như trên mông vẫn còn cảm giác đau nhức do bị Bùi Lệnh dùng sức nắm bóp.
Giữa hai chân cậu dính dính nhớp nhớp, không ngờ cậu cũng phun ra d*m thủy giống như trong mơ, chỉ là lỗ *** không bị ** đến sưng tấy như trong mơ thôi.
Thế nhưng ngực của cậu lại có chút ngứa ngáy, đầu núm vú cứ nhoi nhói, Diệp Vô Tuyết hơi nghi hoặc, cậu cởi áo ra nhìn, phát hiện hai bầu vú của mình có vài vết xước.
Lẽ nào cậu đã vô tình làm xước nó trong lúc ngủ.
Diệp Vô Tuyết thay quần áo, Bùi Lệnh sớm đã không còn trong phòng, chăn nệm được gấp gọn gàng chỉnh tề đặt ở bên cạnh giường, sạch sẽ như chưa từng có người ngủ trên đó.
Có lẽ giờ này Bùi Lệnh đang luyện kiếm, cơ mà sau một đêm mộng xuân mà hắn vẫn có thể luyện kiếm không hề bị phân tâm, đúng là khiến Diệp Vô Tuyết kính nể.
Diệp Vô Tuyết cầm kiếm ra ngoài, từ xa cậu đã nghe thấy tiếng trường kiếm xé gió ở hậu viện.
Khi cậu đến hậu viện, mới phát hiện Diệp Vô Tình cũng ở đó, chắc y đã luyện xong một bộ kiếm pháp, đang nghỉ ngơi ở một bên.
Bùi Lệnh vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc múa một bộ kiếm pháp của Bùi thị trước mặt Diệp Vô Tình, sau đó ôm quyền cực kỳ cung kính xin Diệp Vô Tình chỉ giáo.
“Ta chưa từng học kiếm pháp của Bùi thị, nên chỉ có thể nói cho đệ biết một vài điều thôi.”
Diệp Vô Tình cũng không từ chối.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ che giấu làm của riêng hoặc khách sáo vài câu, nhưng trước giờ Diệp Vô Tình đối với mọi người vẫn luôn thành thật thẳng thắn, nếu đã nó chỉ điểm cho Bùi Lệnh thì y sẽ đưa ra những lời khuyên chân thành.
Y kẹp đầu kiếm của Bùi Lệnh vào giữa hai ngón tay rồi ấn nó xuống, động tác của Bùi Lệnh liền lộ ra sơ hở, Diệp Vô Tình dùng kiếm gỗ sượt qua vai Bùi Lệnh, cười sang sảng nói: “Chiêu này còn thiếu sót, đệ nên luyện tập nhiều hơn.”
Bùi Lệnh gật đầu, Diệp Vô Tình không nói gì nữa, bước sang một bên để Bùi Lệnh có thời gian lĩnh ngộ.
Thế nhưng khi Diệp Vô Tình quay người đi, ánh mắt của Bùi Lệnh vẫn dừng lại trên lưng Diệp Vô Tình.
Ánh mắt đó như một cái móc câu, làm sao cũng không rời bỏ được.
Diệp Vô Tình không biết Bùi Lệnh đang nhìn lén mình, y tháo thắt lưng, định cởi y phục.
“Ca ca.” Diệp Vô Tuyết đột nhiên gọi y.
Diệp Vô Tình hiếm lắm mới thấy Diệp Vô Tuyết dậy sớm như vậy, y mặt mày vui vẻ nửa ngạc nhiên nửa đùa giỡn nói: “Dạo này đệ đổi tính rồi.”
Diệp Vô Tuyết lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Vô Tình, chặn lại tầm tắm của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ca ca, đệ vẫn chưa hiểu một số chỗ trong bộ kiếm pháp mà ca đã dạy cho đệ, muốn hỏi ca vào điều.”
Ngay cả khi quay lưng về phía Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa của hắn.
Tối qua mới lăn lộn với cậu một đêm trong mộng, hôm nay đã tà tâm không dứt ngấp nghé mỹ sắc của ca ca.
Vậy mà Bùi Lệnh còn dám nói cậu là thằng điếm dâm đãng, ở trước mặt ca ca, Bùi Lệnh thiếu điều muốn vẫy đuôi làm một con chó vâng lời, còn chẳng có khí phách bằng cậu.
Diệp Vô Tuyết kéo lấy cánh tay của Diệp Vô Tình, khăng khăng đòi y dạy kiếm cho mình.
Diệp Vô Tình vô cùng ngạc nhiên khi thấy Diệp Vô Tuyết ham học như vậy, sau khi dặn dò Bùi Lệnh vài câu, y liền tập trung xem Diệp Vô Tuyết luyện kiếm.
Tuy Diệp Vô Tuyết lười biếng, nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã sống hết một kiếp, bộ kiếm pháp Thanh La này chỉ là kiếm pháp cơ bản, nhắm mắt lại cậu cũng có thể sử dụng.
Tóc của Diệp Vô Tuyết chỉ được buộc bằng một sợi dây buộc tóc, để lộ ra cái ót sạch sẽ.
Thiếu niên vóc dáng nhỏ bé, khi cầm kiếm thiếu sức mạnh nhưng lại thừa khéo léo.
Huống hồ trong lòng Diệp Vô Tuyết có lửa giận, bực tức Bùi Lệnh vẫn còn mơ ước ca ca của mình, nên khi cậu xuất kiếm mang theo một chút sắc lạnh, kiếm khí tung hoành, phong thái lả lướt.
Sau khi kiếm pháp kết thúc, Diệp Vô Tình kinh ngạc nói: “Xem ra mấy ngày nay đệ rất chăm chỉ, luyện tập bộ kiếm pháp này tốt đến vậy.”
Diệp Vô Tuyết hếch cằm lên, giống như một con báo nhỏ đắc ý khoe khoang, nghiêng người tới gần Diệp Vô Tình, cậu chớp chớp mắt, cười nói: “Nếu đệ đã luyện tập tốt, vậy ca ca cũng nên khen thưởng cho đệ phải không?”
Diệp Vô Tình nói: “Đệ luyện kiếm là cho bản thân đệ, sao mà nói cứ như luyện vì ta vậy?”
Diệp Vô Tuyết ai oán: Đương nhiên là vì ca rồi, trước kia bởi vì ta quá yếu nên không bảo vệ được ca ca, đời này ta tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa.
Cậu liếc nhìn Bùi Lệnh, Bùi Lệnh đang chuyên tâm nghiên cứu kiếm pháp của mình, chẳng thèm để mắt tới cậu.
Diệp Vô Tuyết nghịch tua kiếm treo trên đầu kiếm của mình, trong lòng mắng mỏ Bùi Lệnh vô số lần.
Nếu không phải không thể đắc tội với Bùi gia, cũng không muốn mất đi chỗ dựa tương lai như Bùi Lệnh, thì cậu thật sự rất muốn cho Bùi Lệnh một trận.
—–
Tuyết: Tại sao cái tên này còn nhớ thương ca ca của ta, đáng ghét đáng ghét đáng ghét.
Bùi: Sao tên đó lại dựa sát vào Diệp đại ca như vậy? Khó chịu, khó chịu chết đi được.
Tình: Thời tiết hôm nay đẹp thật.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");