Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 57: Kiếm thuận theo tâm, thấy kiếm như thấy người




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết thúc liên tiếp mười ba trận đấu, trận cuối cùng dù thắng hay thua thì Diệp Vô Tuyết đều có tư cách tiến vào Linh Khu.

Người cuối cùng cậu phải đối đầu chính là Tần Đình, người hôm đó tại chỗ ở của Bùi Lệnh suýt nữa đã phát hiện ra Bùi Lệnh bị mật rắn biến dị.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy có chút chột dạ khi đối mặt với Tần Đình, dù gì lúc đó cậu chỉ cách Tần Đình một tấm rèm giường, nếu Bùi Lệnh không xuất hiện kịp thời, e rằng cậu đã bị người ta bắt gian tại giường đã cùng Bùi Lệnh làm chuyện dâm loạn sơn môn.

Diệp Vô Tuyết có chút ấn tượng với Tần Đình, còn nhớ gã là một người cứng nhắc và nghiêm túc, hình như không hợp nhau với Bùi Lệnh.

Tuy kiếp trước Diệp Vô Tuyết cũng không hợp với Bùi Lệnh, nhưng cậu không ưa cách hành xử của Tần Đình.

Cậu còn nhớ hồi đó Tần Đình đã nói: Hầu hết tán tu ở thế tục đều là những kẻ lừa đảo bịp bợm, không biết xấu hổ.

Trong môn phái tu tiên, tranh chấp giữa tán tu và danh môn đã xảy ra từ rất lâu, đối với một người lưu lạc bên ngoài rồi nhận tổ quy tông như Bùi Lệnh, tán tu không dung nạp được hắn, danh môn cũng coi thường hắn.

Tuy nhiên, Bùi Lệnh bất luận là tu vi hay nhân cách, đều không có bất kỳ khiếm khuyết nào, khắp mọi nơi đều có bóng dáng của Diệp Vô Tình.

Còn Diệp Vô Tuyết đúng thật là một tán tu bình thường, trong khi ca ca Diệp Vô Tình của cậu lại rất vui vẻ làm một tán tu ở thế tục.

Sỉ nhục mình cậu, Diệp Vô Tuyết sẽ không để tâm, nhưng một khi liên quan đến Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tuyết sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Không lâu sau, Diệp Vô Tuyết liền đối đầu với Tần Đình trong cuộc tỷ thí Tiên Môn, Diệp Vô Tuyết đã chém rơi trâm cài tóc của Tần Đình.

Khi đó cậu còn kiêu hãnh như muốn bay lên trời, ở trước mặt Tần Đình bẽ gãy trâm cài tóc của gã, lớn tiếng tuyên bố: “Tán tu thế tục chưa chắc không bằng thế gia danh môn các ngươi.”

Khi cậu nói ra câu này, Bùi Lệnh đang đứng cạnh võ đài của cậu.

Vì vậy, lời cậu nói càng giống như đang nói với Bùi Lệnh hơn.

Thế nhưng trước khi diễn ra Đại hội tỷ thí Tiên Môn, hai người chưa từng nói với nhau câu nào.

Cũng chính trong cuộc tranh tài Tiên Môn lần đó, Diệp Vô Tuyết đã quá nổi bật, cậu kiêu căng hống hách, đến mức bị lão tổ hoang dâm vô độ của Yến gia nhìn trúng.

Sau này hình như Tần Đình đã chết trong thảm họa Mặc Tiên, kỳ thực với tài năng và tu vi của Tần Đình, lẽ ra gã không nên chết dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên, lúc đó Diệp Vô Tuyết thân mình còn lo chưa xong, đương nhiên không hơi đâu nghĩ tới nguyên nhân cái chết của Tần Đình, thời gian trôi qua cậu cũng quên mất người này.

Không ngờ quanh đi quẩn lại cậu vẫn đối đầu với Tần Đình tại tỷ thí Tiên Môn.

Sau khi Tần Đình lên võ đài đã hoài nghi nhìn Diệp Vô Tuyết hồi lâu, con chồn trong lòng gã cũng trợn tròn hai mắt.

Con chồn có khứu giác nhạy bén, chắc chắn nó đã nhận biết được mùi quen thuộc trên người Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết không yên lòng, nếu trận đấu kéo dài quá lâu, có thể Tần Đình sẽ phát hiện ra manh mối, thế là cậu cố tình để lộ sơ hở, bị kiếm của Tần Đình chém đứt vài sợi tóc.

Kiếp trước cậu chém rơi trâm cài tóc của Tần Đình, kiếp này đổi thành cậu bị gã chém đứt tóc.

Tóc mai của Diệp Vô Tuyết bay tán loạn, cậu nhanh chóng nhận thua.

Tần Đình cau chặt mày, vừa gặp mặt gã đã thấy Diệp Vô Tuyết có dung mạo quá khoa trương, hành vi cử chỉ lẳng lơ, khiến gã không thích.

Bây giờ tóc của Diệp Vô Tuyết xõa xuống hai bên mặt, trông cậu có thêm vài phần yếu nhược, điều này càng khiến gã không hài lòng.

Việc Bùi Lệnh cấu kết với xà yêu trước đó đã khiến gã đau đầu, bây giờ lại có thêm một tiểu tử da dẻ trắng nõn, đến khi tỷ thí Tiên Môn kết thúc, e rằng Yên Vân Phong của bọn họ sẽ trở thành một nơi bẩn thỉu tạp nham.

Tần Đình hừ lạnh, không chào một tiếng liền bước xuống võ đài.

Diệp Vô Tuyết không kịp sửa lại tóc mái liền chạy đến võ đài bên cạnh, đối thủ cuối cùng của Bùi Lệnh chính là Yến Đạo Không, chuyện này lại bất đồng với kiếp trước.

Kiếp trước, Bùi Lệnh và Yến Đạo Không có thể coi là bạn bè, có người từng suy đoán nếu hai người họ giao thủ, thắng thua như thế nào chưa từng có ai nhìn thấy được.

Không ngờ tại cuộc tỷ thí Tiên Môn lần này, lại có thể nhìn thấy hai vị kiếm tu kiếp trước được mệnh danh là quân tử giao đấu với nhau.

Yến Đạo Không sau khi Bùi Lệnh kết đan không lâu cũng đã thuận lợi kết đan, tư chất của anh ta không thua kém Bùi Lệnh, cộng với sự hỗ trợ của Yến gia, tu vi của anh ta đã tiến bộ nhảy vọt.

Trận đấu này cũng là trận đấu được mọi người quan tâm nhất, khi Diệp Vô Tuyết đến, khán giả dưới đài đã đứng đông nghẹt, Diệp Vô Tuyết nhìn xung quanh, Du Sơn Thủy đột nhiên ló đầu ra từ đám đông vẫy tay với Diệp Vô Tuyết: “Diệp nhị ca, ở đây, ở đây nè.”

Du Sơn Thủy đã thua ở trận thứ tám, nên đã tới làm khán giả từ sớm.

Du Sơn Thủy nói: “Ngươi đến muộn rồi, Yến sư huynh và Bùi Lệnh đã bắt đầu thi đấu rồi.”

Tinh linh hoa trên vành tai Diệp Vô Tuyết thèm thuồng những chiếc bánh trong tay Du Sơn Thủy, nó rục rịch ngóc đầu dậy.

Diệp Vô Tuyết ừ một tiếng, tập trung quan sát chiêu thức của Bùi Lệnh và Yến Đạo Không trên võ đài.

Trường kiếm màu vàng tinh khiết có sức mạnh thần kì lẫm liệt là Hành Chỉ Kiếm của Bùi Lệnh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết nhìn thấy bảo kiếm bản mạng của Bùi Lệnh ở kiếp này, trước kia ở dãy núi Lang Gia, Bùi Lệnh không có triệu hồi ra Hành Chỉ Kiếm, nên Diệp Vô Tuyết không nhận ra Bùi Lệnh.

Khi Sương của Diệp Vô Tuyết không còn nữa, nhưng Hành Chỉ Kiếm của Bùi Lệnh vẫn giống hệt như kiếp trước.

Tuy nhiên, kiếm pháp của Bùi Lệnh hiện tại rất khác so với kiếp trước, kiếm pháp của Bùi thị là một bộ kiếm pháp được tổ tiên Bùi gia lĩnh ngộ từ thư pháp, kiếm pháp sắc bén nhưng lại có xu thế thu mình, tổng thể nội liễm mà hữu lực.

Nhưng bộ kiếm pháp đó rơi vào tay Bùi Lệnh lại được thi triển hết tài năng, nó càng sắc bén hơn và không hề có xu hướng quay lại.

Hai từ “Hành Chỉ”, có nghĩa là nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.

Kiếm thuận theo tâm, thấy kiếm như thấy người.

Nhìn một hồi Diệp Vô Tuyết liền biết Yến Đạo Không sẽ thua, Yến Đạo Không hoàn toàn rơi vào thế phòng thủ, không có tính công kích, sẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Du Sơn Thủy không nhìn thấy nguyên lý, vẫn đang nắm chặt tay cổ vũ cho Yến Đạo Không, mà không biết rằng phần lớn bánh ngọt trong lòng mình đã bị tinh linh hoa đánh cắp.

Tinh linh hoa nhét đầy đồ ăn vào bụng rồi hài lòng quay lại vành tai Diệp Vô Tuyết.

Du Sơn Thủy ủ rũ liên tục nói ba lần: “Sao có thể thua được? Sao Yến sư huynh có thể thua được?”

Từ khi Yến Đạo Không nhìn thấy Bùi Lệnh kết đan, anh ta mới nhận ra đạo lý người tài giỏi chắc chắn có người tài giỏi hơn, hai năm qua anh ta cố gắng không ngừng, không dám lơ ​​là một giây phút nào.

Hôm nay có thể đấu với Bùi Lệnh một trận, cũng xem như gỡ bỏ được khúc mắc hai năm trước.

Vốn tưởng mình có một nửa cơ hội chiến thắng, nhưng trong lúc giao thủ, Yến Đạo Không mới phát hiện ra khoảng cách giữa mình và Bùi Lệnh.

Anh ta chăm chỉ, Bùi Lệnh còn chăm chỉ hơn anh ta.

Điều đáng hận nhất là người tài năng thông minh lại còn siêng năng gấp trăm lần.

Yến Đạo Không thua tâm phục khẩu phục, chút vướng mắc trong lòng hai năm trước cũng biến mất.

Yến Đạo Không thu kiếm lại, nói: “Ta thua rồi.”

Bùi Lệnh nhìn anh ta, ừ một tiếng, phản ứng vẫn giống hệt hai năm trước.

Yến Đạo Không lại nói: “Tiểu Du nói Diệp huynh và Bùi huynh cùng đến đây. Không biết Diệp huynh đâu rồi?”

Bùi Lệnh mím môi nói: “Ta không biết.”

Hắn quay người bước đi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Vô Tuyết trong đám đông.

Tóc của Diệp Vô Tuyết xõa xuống hai bên thái dương, vướng vào chiếc bông tai trên vành tai của cậu.

Không phải là chiếc khuyên tai thạch anh tím hắn đã tặng.

Diệp Vô Tuyết đi tới mấy bước, mỉm cười nhìn hắn: “Chúc mừng huynh.”

Sự u ám trong lòng Bùi Lệnh bị nụ cười của Diệp Vô Tuyết xua tan, hắn nói: “Cũng chúc mừng em.”

Sau đó ánh mắt Diệp Vô Tuyết lướt qua hắn, nhìn phía sau hắn nói: “Yến huynh, hai năm không gặp, còn chưa chúc mừng ngươi đã kết thành Kim Đan.”

Tâm trạng của Bùi Lệnh cũng thay đổi theo ánh nhìn của Diệp Vô Tuyết, hắn lạnh lùng nhìn Yến Đạo Không.

Yến Đạo Không làm như không thấy ánh mắt của Bùi Lệnh, anh ta nói: “Không ngờ chỉ trong mấy ngày Diệp huynh cũng đã kết thành Kim Đan rồi.”

Lúc này Du Sơn Thủy mới phản ứng lại, cậu ta ngạc nhiên nhìn Diệp Vô Tuyết: “Diệp nhị ca, sao ngươi làm được vậy? Chúng ta mới không gặp nhau hơn mười ngày thôi mà.”

Diệp Vô Tuyết liếc nhìn Bùi Lệnh, cũng đâu thể nói là Bùi Lệnh lấy thân làm lô đỉnh thải bổ cho cậu.

Diệp Vô Tuyết nói: “Đúng lúc… gặp được cơ duyện.”

Sao trông Bùi Lệnh lại có vẻ thất vọng như vậy, chẳng lẽ hắn còn muốn người khác biết chuyện này sao?

Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh tạm biệt Yến Đạo Không và Du Sơn Thủy, rồi đi nơi khác tìm Diệp Vô Tình.

Tuy nhiên, khi cuộc thi kết thúc, vẫn không có tin tức gì về Diệp Vô Tình, hạc giấy truyền tin được Diệp Vô Tuyết gửi đi cũng bặt vô âm tính.

Hiện nay tai họa của Mặc Tiên đã được khống chế, cái chết của Diệp Vô Tình ở kiếp trước sẽ không xảy ra.

Có lẽ Diệp Vô Tình vẫn chưa giúp được đứa bé tìm thấy người nhà, không thể thoát thân nên mới đến đây chậm trễ.

Kiếp trước Diệp Vô Tình bị giết hại, trong lòng Diệp Vô Tuyết cũng đau đớn không chịu nổi.

Hiện tại tình huống như vậy chưa xảy ra, Diệp Vô Tuyết lấy đây làm cái cớ để an ủi mình.

Dái tai của cậu đột nhiên nóng bừng, là Bùi Lệnh đang vân vê dái tai của cậu.

Diệp Vô Tuyết nhạy cảm run lên một cái, sau đó ngước nhìn Bùi Lệnh.

Dọc đường đi Bùi Lệnh cứ nhìn chằm chằm vào dái tai của cậu, giống như muốn nói gì đó.

Nhưng Diệp Vô Tuyết đang nghĩ tới Diệp Vô Tình, không có chú ý tới.

“Hôm qua em đã đồng ý.”

Bùi Lệnh xoa xoa dái tai trống rỗng của cậu, tinh linh hoa thức thời liền tự động chui vào quả cầu vàng.

Bình thường tinh linh hoa móc trên vành tai của cậu, cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi bị Bùi Lệnh vân vê như thế này, cậu lại cảm thấy dái tai mình nóng lên, như thể bị người ta chạm vào chỗ yếu hại vậy.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta không muốn đeo cho người khác xem, đó là đồ huynh tặng ta, lỡ như rơi mất trong lúc thi đấu thì phải làm sao?”

Bùi Lệnh nghĩ ngợi một chút, nếu dáng vẻ Diệp Vô Tuyết đeo khuyên tai bị người khác nhìn thấy, e là hắn cũng sẽ tức giận.

Có cách nào để chỉ có mình hắn mới có thể nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, và Diệp Vô Tuyết cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn không.

Một khi ý tưởng này nảy sinh, liền không thể kiểm soát được nữa.

Cho dù hắn biết lỡ như để Diệp Vô Tuyết biết được những suy nghĩ đen tối này hắn sẽ bị ghét bỏ, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà vọng tưởng.

Bùi Lệnh không dám biểu hiện ra chút nào, cố gắng bình tĩnh nói: “Sau này chỉ có thể đeo cho ta xem.”

—–

Ying Ying:

Chương sau kiểu:

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.