(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bẩm Vương thượng, Quốc sư đã đến, đang ở đại điện đợi ngài.” Giọng nói của người hầu vang lên.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh gọi gã vào đây.”
Bùi Lệnh nói với người hầu: “Phu nhân cảm thấy không khỏe, đi mời Quốc sư lại đây.”
Cái đuôi hồ ly lủng lẳng giữa hai chân khó mà xem nhẹ, nhưng trước mắt việc tìm kiếm Mặc Tiên quan trọng hơn, nên Diệp Vô Tuyết chỉ có thể chịu đựng, may là sau khi mặc quần áo vào, phía sau cậu chỉ hơi phồng lên, không thấy có gì bất thường.
Lang Gia Vương suốt ngày giở trò đồi bại với Tuyết phu nhân, thảo nào Tuyết phu nhân lại ghét cay ghét đắng hắn ta.
Diệp Vô Tuyết nằm nghiêng trên giường, kỳ thực thân thể không khỏe cũng không phải nói dối, bởi vì chiếc vòng tay rắn bạc, linh lực của Tuyết phu nhân bị khóa chặt, thân thể suy nhược, cho dù Lang Gia Vương đã dùng máu cứu y, nhưng cũng không phải là biện pháp lâu dài.
Diệp Vô Tuyết có thể cảm nhận được, bây giờ Tuyết phu nhân đã là nỏ mạnh hết đà, toàn dựa vào chấp niệm của Lang Gia Vương cố giữ y lại.
Màn giường buông xuống, chỉ có bóng dáng mơ hồ của Diệp Vô Tuyết phản chiếu lên tấm màn.
Diệp Vô Tuyết vén rèm lên, thò mặt ra nhìn Bùi Lệnh: “Sao huynh lại thả màn xuống?”
Bùi Lệnh nói: “Ngoại trừ người hầu chăm sóc Tuyết phu nhân, không ai được phép nhìn mặt Tuyết phu nhân, đây là mệnh lệnh của Lang Gia Vương.”
Hèn chi những người trong yến tiệc lại không dám ngẩng đầu nhìn Tuyết phu nhân, thì ra là mệnh lệnh của Lang Gia Vương.
Diệp Vô Tuyết buông màn giường ra, lại nằm xuống.
Cách một tấm màn, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Bùi Lệnh.
Cậu đợi đến nhàm chán, bèn giơ tay lên phát họa bóng người của Bùi Lệnh trên tấm màn giường.
Kể từ khi quen biết Bùi Lệnh, Bùi Lệnh lúc nào cũng áp đảo cậu, cả về vóc dáng lẫn tu vi.
Sau khi tiến vào tranh, Bùi Lệnh nhập vào người Lang Gia Vương, vậy mà lại có mấy phần phong thái của kiếp trước.
Có điều Bùi Lệnh kiếp trước, sẽ không bao giờ gần gũi với cậu như vậy.
Cũng không biết Bùi Lệnh kiếp trước sẽ phản ứng như thế nào khi hay tin cậu qua đời? Vui mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi phiền phức, hay là cũng sẽ có chút ít lòng thương cảm?
Cánh cửa mở ra, hiển nhiên là Quốc sư đã đến.
Diệp Vô Tuyết chợt căng thẳng, xuyên qua màn giường, cậu mơ hồ nhìn thấy Quốc sư là một lão già đi lại tập tễnh, cái mùi già nua phả ra từ cơ thể lại rất phù hợp với độ tuổi gần đất xa trời của gã, nhưng có thể sở hữu một món pháp khí như vòng tay rắn bạc, làm sao lại có bộ dạng như sắp bước chân vào quan tài được chứ?
Bùi Lệnh diễn cũng rất tròn vai, khi nhìn thấy Quốc sư, hắn vội vàng bước lên đón, lo lắng nói: “Quốc sư, phu nhân của ta lại phát bệnh rồi.”
Quốc sư nhìn vết thương trên tay Bùi Lệnh, hiểu rõ nói: “Để ta xem tình trạng của phu nhân trước. Tuyết phu nhân, xin hãy đưa cổ tay ra.”
Theo tính tình của Tuyết phu nhân đương nhiên sẽ không hợp tác, thế là Bùi Lệnh cưỡng chế nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, kéo tay cậu ra ngoài.
Lúc Bùi Lệnh đột nhiên thò tay vào túm lấy cậu, Diệp Vô Tuyết bị dọa giật mình, còn tưởng Bùi Lệnh lại bị Lang Gia Vương áp chế.
Vậy mà trước đó cậu không nhìn ra, Bùi Lệnh đóng giả Lang Gia Vương cũng rất chi là thành thục.
Quốc sư yêu cầu Tuyết phu nhân đưa tay ra, không phải để bắt mạch, mà là để xem tình trạng của vòng tay rắn bạc.
Gã cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hiện giờ bệnh của phu nhân càng ngày càng phát tác thường xuyên. Trước kia ta đã nói với Vương thượng, cách này chỉ có thể giữ được phu nhân nhất thời. Mấy ngày nữa, vòng tay rắn bạc sẽ không thể trói buộc được phu nhân. Khi đó…”
Bùi Lệnh nói: “Rốt cuộc có cách nào mới có thể để phu nhân ở lại với ta lâu dài không?”
Quốc sư vuốt bộ râu dài trắng tinh, cười nói: “Vương thượng đừng lo, ta đã tìm được cách có thể hoàn thành tâm nguyện của Vương thượng. Ta có một món pháp bảo, tên là Linh Lung Tập Tranh, bất cứ ai nhập vào tập tranh này, vĩnh viễn không thể rời khỏi nó, ngay cả Tuyết phu nhân cũng không thể rời khỏi tập tranh.”
“Nếu Vương thượng bằng lòng, ta sẽ đưa toàn bộ cung điện vào trong tập tranh, làm vậy thì Vương thượng và phu nhân sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
Diệp Vô Tuyết ở phía sau màn giường càng nghe càng thấy kinh hãi, Linh Lung Tập Tranh được Quốc sư nhắc đến có khác gì Thư Diệp Họa Quyển mà Mặc Tiên sử dụng không?
Xem ra lúc trước Lang Gia Vương đã đồng ý với đề nghị của Quốc sư, niêm phong toàn bộ cung điện vào trong tập tranh, cũng chính là trang giấy mà họ nhặt được ở miếu hoang.
Quả nhiên, vị Quốc sư này chính là Mặc Tiên.
Diệp Vô Tuyết suýt nữa thì không kiềm chế được lòng hận thù của mình, cậu ước gì mình được sinh ra vào sáu trăm năm trước, có thể một kiếm giết chết chúng nó khi chúng xuất hiện lần đầu tiên.
Bùi Lệnh nói: “Lời này là thật sao?”
Quốc sư nói: “Tuy nhiên, chuyện này nếu muốn thành công, cần Vương thượng đích thân lên Phong Thiện Đàn. Vương thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, có thể mượn vận mệnh của thiên địa, tác thành chuyện tốt.”
(Phong Thiện Đàn: đàn tế Trời)
Diệp Vô Tuyết sửng sốt, Mặc Tiên mà cậu gặp phải kiếp trước, chưa từng nói gì đến chuyện mượn vận mệnh của thiên địa?
Hơn nữa nếu Mặc Tiên thật sự muốn cung điện này, nó có thể trực tiếp sử dụng pháp khí, trong thành đều là phàm nhân, căn bản không thể chống lại pháp khí của Mặc Tiên.
Cho dù là sợ Tuyết phu nhân, thì Tuyết phu nhân cũng đã bị vòng tay rắn bạc trói buộc, hiển nhiên không phải là đối thủ của nó, vậy thì tại sao Mặc Tiên lại chần chừ không chịu ra tay?
Bây giờ nó còn muốn Lang Gia Vương lên Phong Thiện Đàn, hình như là có ý đồ khác.
Diệp Vô Tuyết cứ cảm thấy mình đã để sót điều gì đó, nhưng nhất thời cậu không nghĩ ra được.
Sau khi tiễn Quốc sư đi, Diệp Vô Tuyết vẫn nằm trên giường suy nghĩ xem Quốc sư rốt cuộc có ý đồ gì.
Khi Bùi Lệnh vén màn lên, Diệp Vô Tuyết chống tay lên đầu, nằm nghiêng trên giường, đuôi hồ ly quấn lấy đùi cậu, trên lông đuôi không biết đang dính mồ hôi hay thứ gì khác, nó không còn bông xù mềm mại như ban đầu nữa.
Đúng là chẳng khác nào một con hồ ly tinh với chiếc đuôi dài có khuôn mặt dụ dỗ chúng sinh, nhưng cố tình trong đầu Diệp Vô Tuyết chỉ nghĩ đến Mặc Tiên.
Cậu thấy hơi ngứa khi bị đuôi hồ ly quấn quanh chân, nên nắm lấy chiếc đuôi kéo mạnh một cái, thế nhưng gậy ngọc bị nhét trong lỗ hậu không dễ lấy ra như vậy, ai ngờ nó đã bị kẹt ở bên trong.
“A……” Diệp Vô Tuyết rên thành tiếng, cậu quá tập trung suy nghĩ, nên đã quên mất thứ này vẫn còn đang nhét trong cơ thể mình.
Vừa rồi vẫn luôn không có cơ hội lấy ra, chỉ có thể ngậm thứ này ở bên trong, bất tri bất giác lỗ sau đã tiết ra rất nhiều dâm dịch, sau khi bị kéo mạnh một cái, dâm dịch liền chảy ra khỏi khe hở, chiếc đuôi xinh đẹp trắng tuyết cũng bị dính ướt nhẹp.
Yết hầu Bùi Lệnh trượt lên xuống, Lang Gia Vương muốn nhốt Tuyết phu nhân trong cung, còn hắn cũng muốn giam Diệp Vô Tuyết trên chiếc giường này.
Bùi Lệnh nói: “Ta giúp ngươi lấy ra.”
Diệp Vô Tuyết ngước mắt nhìn hắn, cậu nói: “Ta có thể tự lấy ra…”
Mặc dù thứ này là chủ ý của Lang Gia Vương, nhưng cũng là do Bùi Lệnh không giữ được bản tâm, nhét đuôi hồ ly vào người cậu, suy cho cùng vẫn là lỗi của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nhỏ giọng lầu bầu: “Tại huynh hết.”
Cậu nắm lấy đuôi hồ ly, cũng không dám dùng quá nhiều sức, mà cẩn thận từng li từng tí kéo chiếc đuôi, cố gắng lôi gậy ngọc chôn ở bên trong ra.
Thế nhưng cây gậy ngọc này lại được chế tác đặc biệt, không thể dùng vũ lực để lấy nó ra, ngược lại còn khiến nó trượt vào sâu hơn.
Theo cách nhìn của Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết không giống như đang cố gắng rút đuôi hồ ly ra, mà giống như đang cầm gậy ngọc đẩy sâu vào trong lỗ hậu của mình.
Để thuận tiện lấy ra, Diệp Vô Tuyết còn giơ một chân lên, nhưng vẫn không thể lấy chiếc đuôi ra được.
“Cái thứ này sao lại... “
Diệp Vô Tuyết cũng nhận thấy có gì đó không ổn, hiển nhiên cái thứ dâm cụ này cậu không thể tự lấy ra được, ngược lại còn bị giày vò đến đổ đầy mồ hôi, lỗ hậu cũng bị gậy ngọc đâm đến tê nhức.
Cuối cùng, Diệp Vô Tuyết đành phải bỏ cuộc, cậu vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói: “Huynh giúp ta đi.”
Bùi Lệnh siết chặt nắm tay rồi từ từ thả lỏng, hắn nói: “Bây giờ ta không muốn giúp ngươi nữa.”
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bùi Lệnh, cậu bất chấp lý lẽ: “Là huynh nói muốn giúp ta. Với lại thứ này là do huynh nhét vào, huynh phải lấy nó ra cho ta.”
Bùi Lệnh cắn môi, giống như không thể chịu nổi hành vi la lối khóc lóc của Diệp Vô Tuyết, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”
Bùi Lệnh giữ chặt đùi Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết theo bản năng muốn tránh ra, sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Lệnh: “Dạng chân ra chút nữa.”
Ngón tay của Bùi Lệnh lần theo khe hở đút vào lỗ, Diệp Vô Tuyết quỳ gối trên giường run rẩy hai chân, khi cậu sắp ngã xuống lại bị Bùi Lệnh đỡ lấy mông cưỡng ép nhổng người lên.
Vốn dĩ lỗ hậu đang cắm một cây gậy ngọc, lại nhét vào hai ngón tay thì rất miễn cưỡng.
Gậy ngọc bị đẩy vào một chút, cơ thể Diệp Vô Tuyết cũng vô thức ưỡn về phía trước.
Tức thì, giọng nói của Bùi Lệnh lại truyền vào tai cậu: “Đừng cử động.”
Sau khi Bùi Lệnh chạm vào gậy ngọc, hắn ấn vào đâu đó, gậy ngọc đang cắm trong lỗ lập tức biến đổi hình dạng, dễ dàng được lấy ra.
Bùi Lệnh không nhìn vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết nữa, hắn ném đuôi hồ ly sang một bên rồi vội vàng đứng dậy.
Hiện tại thần trí của hắn tỉnh táo, không thể bị Lang Gia Vương ảnh hưởng, nên hắn không thể làm thêm gì nữa.
Hắn không muốn bị Diệp Vô Tuyết ghét bỏ giống như Lang Gia Vương bị Tuyết phu nhân ghét bỏ.
Sau khi lấy ra đuôi hồ ly, Diệp Vô Tuyết thấy hơi khó chịu, cứ cảm thấy lỗ sau có chút trống rỗng.
Bộ dáng dâm đãng của cậu đã bị Bùi Lệnh nhìn thấy hết, nhưng Bùi Lệnh vẫn bất động không làm gì, vẫn một bộ nghiêm túc lạnh lùng.
Có thể thấy, sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của Lang Gia Vương, Bùi Lệnh ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào cậu.
Lang Gia Vương có số mệnh cực thịnh, nếu hắn ta chuyên tâm vào việc nước, chắc chắn sẽ là một vị minh quân.
Nhưng hắn ta lại sẵn sàng từ bỏ ngôi vị, chỉ để giữ lại Tuyết phu nhân.
Bùi Lệnh thì trái ngược hoàn toàn, hắn là kiếm tu trời sinh, đạo tâm vững chắc, chưa bao giờ dao động, cũng sẽ không bị thất tình lục nhục quấy nhiễu.
Số mệnh…
Diệp Vô Tuyết đột nhiên hiểu tại sao Mặc Tiên lại nhất quyết muốn Lang Gia Vương lên Phong Thiện Đàn.
Ngay cả Phật Tuyết Chân Nhân cũng tham luyến số mệnh cực thịnh của Lang Gia Vương, mà thứ Mặc Tiên muốn cũng chính là số mệnh cực thịnh này.
Ngày Lang Gia Vương bước lên Phong Thiện Đàn, cũng là ngày Mặc Tiên chiếm đoạt số mệnh của Lang Gia Vương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");