Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 19: Em còn chưa chịu tỉnh lại sao? Diệp Vô Tuyết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Vô Tuyết xoa nhẹ lồng ngực, cậu bình tĩnh đặt dây buộc tóc xuống.

Đáng nhẽ cậu nên sớm hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra trong mộng cảnh đều không phải sự thật, bây giờ Mộng Yểm đã không còn, vậy mà cậu vẫn còn ngẩn ngơ vì những gì đã xảy ra trong mộng.

Vẻ mặt Diệp Vô Tuyết như thường lệ, cậu luyện kiếm xong liền nói với Diệp Vô Tình rằng mình và Vương Trường Vi sẽ đi xa nhà một chuyến.

Diệp Vô Tình hỏi: “Tước Hảo Thôn? Ta cũng từng tới nơi đó, nhưng đâu có nghe nói nơi đó có bảo bối gì.”

Diệp Vô Tuyết nghe Diệp Vô Tình nói đã từng tới liền khẩn trương: “Ca ca đi lúc nào vậy?”

Diệp Vô Tình không phải là người chịu ngồi yên, thỉnh thoảng y sẽ nhận ủy thác từ phàm nhân, đi đến những thôn trang lân cận thu phục yêu thú gây rối loạn, Tước Hảo Thôn là nơi y đã đi ngang qua khi truy đuổi yêu thú.

Diệp Vô Tình nói: “Nơi đó dân cư thưa thớt, lại hẻo lánh, không thấy có hiện tượng gì kỳ lạ, có lẽ không có bảo vật gì đâu. Nếu đệ muốn đi, chi bằng đến Tích Hương Cốc ở gần đây đi, ở đó có rất nhiều quặng tinh thạch, dùng để luyện khí cũng được lắm.”

Diệp Vô Tình dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Bùi Lệnh nói: “Lúc trước Tiểu Bùi cũng nói muốn đi tìm một ít tinh thạch, các đệ cũng có thể đi cùng nhau.”

Diệp Vô Tuyết lập tức đáp: “Không được.”

Bùi Lệnh đang ngồi bên cạnh lặng lẽ lau kiếm ngước mắt lên, hắn nhìn bóng lưng của Diệp Vô Tuyết mà không nói gì.

Diệp Vô Tình cau mày, y nhận ra mối quan hệ giữa Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh hơi kỳ lạ.

Chỉ là y luôn hy vọng Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh có thể sống hòa hợp với nhau, vốn đã ở chung một phòng, lại trạc tuổi nhau, chẳng phải nên thân thiết như huynh đệ sao? Cũng không biết tại sao hai người cứ luôn mâu thuẫn với nhau, bình thường cũng chẳng thấy trò chuyện gì.

Có lẽ lần này để hai người ra ngoài rèn luyện một chuyến sẽ cải thiện được mối quan hệ.

Diệp Vô Tình trầm giọng nói: “Tiểu Bùi sẽ đi cùng đệ.”

Diệp Vô Tuyết liếc nhìn Bùi Lệnh qua dư quang khóe mắt.

Nếu Diệp Vô Tình đã lên tiếng, đương nhiên Bùi Lệnh sẽ vui vẻ đồng ý.

Ở trước mặt Diệp Vô Tình, hắn giả vờ một cách hoàn hảo, không để lộ bất kỳ ý nghĩ bẩn thỉu nào đối với Diệp Vô Tình, trông hắn còn giống đệ đệ của Diệp Vô Tình hơn cả Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh nói: “Ta nghe lời Diệp đại ca.”

Diệp Vô Tuyết nghĩ đến sợi dây buộc tóc kia, trong lòng cậu buồn bực khó tả, chỉ có thể căm giận quay mặt đi.

Cậu lại không thể nói thẳng cho Diệp Vô Tình biết Bùi Lệnh ôm suy nghĩ xấu xa với y, chắc chắn sẽ phải nhắc đến chuyện giữa cậu và Bùi Lệnh.

Huống hồ Bùi Lệnh chưa từng bộc lộ chút xíu tâm tư nào, nếu nói ra chắc chắn Diệp Vô Tình sẽ không tin.

Diệp Vô Tuyết phớt lờ Bùi Lệnh, cậu một mình thu dọn hành lý, sau đó truyền tin cho Vương Trường Vi hẹn gặp nhau ở cổng thành.

Chẳng biết Bùi Lệnh đã đi đâu, Diệp Vô Tuyết không thèm đợi hắn liền đi thẳng đến cổng thành.

Diệp Vô Tuyết ngồi trong quán trà ngoài thành đợi nửa ngày trời lại không đợi được Vương Trường Vi, chỉ nhận được chuyển lời từ quản gia nhà họ Vương.

Cái tên đó nhận được tin nhắn của Diệp Vô Tuyết liền phấn khích muốn lao tới đây, ai ngờ trên đường có một con chó hoang tông vào Vương Trường Vi, Vương Trường Vi trực tiếp ngã xuống đất, sau gáy rách một đường đầy máu.

“Thiếu gia của bọn ta nói đây là đồ của cậu, bảo ta đưa cho cậu.” Quản gia đưa chiếc gương làm từ mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính cho Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết nhận lấy chiếc gương bỏ vào túi Càn Khôn, cậu vốn muốn mắng cái tên Vương Trường Vi này đúng là vô tích sự, nhưng trước mặt quản gia nhà người ta không tiện nói ra, cậu nói vài câu bảo Vương Trường Vi nghỉ ngơi cho tốt, rồi định một mình lên đường tới Tước Hảo Thôn.

Hai người mà Vương Trường Vi tìm được đã tình cờ phát hiện tung tích của một con yêu thú, muốn đi thu phục nó trước rồi đến họp mặt ở Tước Hảo Thôn sau.

Diệp Vô Tuyết không khỏi cảm thấy hai sự việc này quá trùng hợp, cơ mà mùa xuân sắp tới, yêu thú rục rịch ngóc đầu dậy, việc chúng xuất hiện bên ngoài thành cũng là chuyện thường tình.

Diệp Vô Tuyết trả tiền trà rồi đứng dậy đi dắt ngựa.

Hiện tại bọn họ vẫn còn ở thế giới trần tục, có thể không cần sử dụng pháp lực liền cố gắng không thể hiện trước mặt người khác, để tránh gây ra những rắc rối không đáng có.

Lúc này có người dắt ngựa đi tới.

Trong nhà Diệp Vô Tuyết có hai con ngựa, một con tên Cầu Vồng, một con tên Mây.

Diệp Vô Tuyết đang dắt Cầu Vồng, là một cặp với Mây, Cầu Vồng nhìn thấy Mây liền hí lên một tiếng, trông cực kỳ phấn khích.

Mây còn chưa kịp đi tới phía trước, Cầu Vồng đã nôn nóng cúi đầu dụi vào Mây hai cái.

Diệp Vô Tuyết nắm chặt dây cương, người đang dắt Mây không phải ai khác, chính là Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh hỏi: “Đang đợi ta à.” Giọng điệu chắc chắn lắm.

Diệp Vô Tuyết nói: “Người được chờ không có tới.”

Nói xong cậu quay người lại, nắm dây cương cố gắng kéo đầu Cầu Vồng lại.

Cầu Vồng quyến luyến quay lại nhìn Mây mấy lần, Diệp Vô Tuyết xoay người lên ngựa, Cầu Vồng nhận được lệnh chạy nhanh về phía trước.

Mây đang theo sát phía sau, mặc dù Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh không nói chuyện với nhau nữa, nhưng hai người lại có chút ăn ý hiếm thấy.

Phải mất hai ngày cưỡi ngựa đến Tước Hảo Thôn, nên họ tìm một quán trọ để nghỉ một đêm.

Diệp Vô Tuyết đi một ngày đường đã đói bụng, tiểu nhị bưng lên một ấm trà, đồ ăn sẽ lên sau.

Trà thơm ngát mùi hoa, Diệp Vô Tuyết uống một chén, không nhịn được lại rót thêm một chén.

Kể từ khi vào thành, cậu phát hiện thành này tràn ngập một mùi hương ngọt ngào.

Mùi vị quá nồng, thậm chí có chút say người, Diệp Vô Tuyết lập tức cảnh giác, cậu cho rằng có yêu tà đang tác quái.

Tuy nhiên, sau một hồi tìm kiếm, cậu không tìm thấy khí tức của yêu tà, mà lại thấy nhà nào cũng trồng hoa cỏ đủ màu sắc, thành trấn tràn ngập màu sắc tươi đẹp không sao tả xiết, nghĩ lại có lẽ mùi thơm này là mùi của hoa cỏ.

Ở một nơi như thế này, mệt nhọc cũng tiêu tan mấy phần, nhưng bên cạnh lại có người thở dài: “Gần đây chim ăn cướp càng ngày càng nhiều, mấy ruộng hoa mẫu đơn trồng trong sân nhà ta đều bị lũ chim ăn sạch. Ngay cả đài san hô mà ta dày công chăm sóc cũng suýt bị bọn chúng tha đi mất.”

Một người khác tiếp lời: “Chim ăn cướp thích ăn hoa, chúng cũng không sợ con người. Rất nhiều nhà trồng mẫu đơn đều bị phá hủy hết.”

“Ta vốn định đem đài san hô đi đoạt giải vô địch, nhưng nó đã bị phá hoại rồi!”

“Lão huynh tin ta đi, cho dù đài san hô của ngươi còn cũng chưa chắc có thể đoạt được giải vô địch. Ngươi đã bao giờ nhìn thấy đóa hoa Côn Sơn phát sáng của nhà Tiểu Hồng ở thành Đông chưa? Người đứng đầu năm nay chắc chắn là cô ta.”

Người đàn ông vẫn có chút hậm hực, nhưng nghĩ đến đóa hoa Côn Sơn phát sáng, gã lại ngậm miệng.

Diệp Vô Tuyết để ý quan sát kỹ hơn, người đàn ông trong nhà trồng hoa mẫu đơn bị chim ăn hết có mặt mũi dữ tợn, trông gã không giống một người yêu hoa chút nào.

Mà cổ tay của gã đang quấn băng vải, máu rỉ ra ngoài, nhưng gã đàn ông lại không hề thấy đau đớn, điều này thực sự quái lạ.

Diệp Vô Tuyết lại rót trà, nhưng ấm trà đã trống không, trong lúc vô tình Diệp Vô Tuyết đã uống hết một ấm trà.

Tiểu nhị mỉm cười đổi một ấm khác cho cậu rồi nói: “Chắc khách quan lần đầu đến chỗ của chúng ta, trà của chúng ta nổi tiếng khắp nơi đó.”

Mùi thơm của hoa sơn trà vương vấn quanh mũi, Diệp Vô Tuyết không uống nữa.

Cậu không để ý đến bụng đói mà lại uống nhiều trà như vậy, cậu hoài nghi trong trà đã bỏ thêm thứ gì mà cậu không phát giác ra được.

Nếu Vương Trường Vi ở đây thì hay rồi, Vương Trường Vi suốt ngày quanh quẩn ở trong các tửu lâu trà điếm, chắc chắn gã sẽ nếm ra được.

Lại nhìn Bùi Lệnh ngồi ở đối diện, hắn chỉ uống một chén.

Khi Diệp Vô Tuyết nhìn sang, Bùi Lệnh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt họ chạm nhau, Diệp Vô Tuyết nhìn đi chỗ khác trước.

Cậu thực sự rất ghét bộ dạng ăn mặc bảnh bao của Bùi Lệnh, ngoài mặt đoan chính, tự chủ nhưng trong lòng luôn nghĩ về ca ca cậu.

Sau khi trở về phòng, Diệp Vô Tuyết lấy ra chiếc gương Vương Trường Vi đưa tới, cẩn thận xem xét.

Cậu chưa có dịp quan sát kỹ chiếc gương này, vì nó là một mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, nên nó nhất định có điểm đặc biệt, chỉ là cậu chưa phát hiện ra thôi.

Trên gương có một luồng pháp lực yếu ớt, giống như đang cố ý che giấu gì đó.

Diệp Vô Tuyết lật gương lại, ngón tay chậm rãi sờ lên hoa văn, một chỗ nhô ra lập tức thu hút sự chú ý của cậu.

Mặt sau của gương đã bị người ta phong ấn, nếu không cố ý tìm tòi, người khác sẽ cho rằng chỉ dùng được một mặt gương.

Phong ấn phía sau mặt gương hơi phức tạp, đối với tu sĩ chưa kết đan mà nói thì rất nan giải.

Kiếp trước vào khoảng thời gian mà Diệp Vô Tuyết ở Bùi gia, vị Thiên Sư kia lúc buồn chán sẽ ở bên tai cậu nhắc đến một vài trận pháp phù chú, cái phong ấn này đối với Diệp Vô Tuyết không đáng kể.

Sau khi giải trừ phong ấn, những cánh hoa sen khắc trên mặt sau của tấm gương bắt đầu điêu tàn, để lộ ra mặt còn lại của tấm gương.

Mặt sau của tấm gương cực kỳ mơ hồ, cho dù Diệp Vô Tuyết có dùng sức lau cỡ nào cũng không lau sạch, ngay cả nét mặt của người phản chiếu trong gương cũng không thể thấy rõ ràng.

Diệp Vô Tuyết thử rót vào một ít pháp lực, giống như bỏ muối xuống biển vậy.

Diệp Vô Tuyết cất gương đi, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, cậu nằm xuống ngủ thiếp đi.

Sau khi Diệp Vô Tuyết ngủ được một nén nhang, có một bóng đen chảy vào khe cửa sổ phòng cậu.

Thật sự là chảy vào, bóng đen đó tựa như nước, bám vào bức tường từ từ chảy về phía giường Diệp Vô Tuyết, giống như một cái bóng dưới gầm giường.

Một bàn tay từ trong bóng tối thò ra, lặng lẽ chạm vào túi Càn Khôn trên thắt lưng Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết ngủ quá nhanh, túi Càn Khôn còn chưa kịp thắt lại, bị bàn tay trong bóng tối kéo ra.

Bàn tay đó mò mẫm trong túi Càn Khôn hồi lâu, khi tìm được thứ mình muốn, nó nhanh chóng lùi lại, sau đó bóng đen giống như dòng nước lập tức chạy trốn qua khe cửa sổ nơi nó xuất hiện.

Bóng đen cho rằng mình đã thành công, nó đắc ý vô cùng, đột nhiên nó đập đầu vào cửa sổ, xung quanh hiện lên một kết giới bao vây nó, Diệp Vô Tuyết vốn đã ngủ say đang ngồi trên giường, ngón tay đan vào nhau ấn xuống, kết giới đang nhốt bóng đen lập tức thu nhỏ lại, buộc bóng đen phải hiện nguyên hình.

Diệp Vô Tuyết nhận ra người này, chính là cô ả Kim Vũ ở Ngọc Hương Lâu thiếu chút nữa đã hại cậu bị nhốt trong mộng cảnh.

Kim Vũ cầm chiếc gương mới trộm được, không thể tin nổi nói: “Sao ngươi tỉnh lại được?”

Rõ ràng ả đã hạ thuốc vào trà của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết uống hết một bình trà, lúc này hẳn phải ngủ say rồi mới đúng.

Diệp Vô Tuyết nói: “Người đi theo ta lúc rời thành hóa ra là ngươi.”

Diệp Vô Tuyết đã phát hiện có người theo dõi mình từ lâu, sau khi uống ấm trà đó, cậu liền xác định Kim Vũ đang theo dõi mình, mùi trà giống hệt mùi trên người Kim Vũ.

Diệp Vô Tuyết cố tình gài bẫy để dụ Kim Vũ ra.

Kim Vũ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ta tới lấy gương.”

Diệp Vô Tuyết nói: “Cái gương này ngươi từ đâu có được?”

Kim Vũ khá là tự đắc: “Là Cung chủ đưa cho ta! Các ngươi đã đến địa bàn của Cung chủ. Ta khuyên ngươi nên lập tức thả ta đi, ta còn có thể xin Cung chủ tha cho ngươi.”

Diệp Vô Tuyết không có ấn tượng gì với Cung chủ trong miệng Kim Vũ.

Cậu không nhớ kiếp trước có một nhân vật như vậy, nhưng vẻ mặt của Kim Vũ dường như không phải giả bộ.

Diệp Vô Tuyết chỉ lo vị Cung chủ này có quan hệ với Mặc Tiên.

Diệp Vô Tuyết cố ý lừa gạt ả, cậu nói: “Ta chưa bao giờ nghe nói đến Cung chủ của ngươi, Cung chủ của ngươi là ai, không biết là vô danh tiểu tốt ở đâu, ngươi đừng hòng gạt ta.”

Kim Vũ trợn to hai mắt: “Vậy mà ngươi dám bất kính với Cung chủ như thế. Nếu không phải Cung chủ bế quan nhiều năm, thì sao có thể để cho Nhân tộc các ngươi sinh sôi nảy nở ở đây.”

Diệp Vô Tuyết cũng đoán ra được, bây giờ xem như đã xác nhận được thân phận của Kim Vũ, Kim Vũ thực sự không phải Nhân tộc.

Ắt hẳn Kim Vũ là hoa yêu, có lẽ Cung chủ trong miệng cô ả cũng là hoa yêu.

Người dân trong thành si mê trồng hoa, chắc chắn có liên quan đến vị Cung chủ này.

Trong lúc Diệp Vô Tuyết suy tư, Kim Vũ đã cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên mặt sau của gương.

Sắc mặt Kim Vũ nghiêm nghị, Cung chủ đã cảnh cáo ả, sức mạnh đằng sau tấm gương không phải là thứ ả có thể chịu đựng được, nhưng với tình huống hiện tại, ả buộc phải sử dụng sức mạnh phía sau tấm gương.

Mặt sau của gương dần trở nên rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt của ả, Kim Vũ chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo chiếc gương đã biến mất khỏi tay ả.

Diệp Vô Tuyết đã hạ chú lên chiếc gương, chiếc gương chưa nhận chủ nên rất dễ dàng lấy lại từ tay Kim Vũ.

Sắc mặt Kim Vũ đại biến, ả kinh hãi nhìn vào chiếc gương trong tay Diệp Vô Tuyết, hét lớn lên: “Mau! Ném nó đi! Mau!”

Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn gương, khuôn mặt của cậu phản chiếu ở mặt sau chiếc gương, nhưng cậu ở trong gương, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, đúng là bộ dạng cậu lúc sắp chết.

Diệp Vô Tuyết buông lỏng ngón tay, thả chiếc gương xuống đất.

Mặt Kim Vũ không còn chút máu, ả còn chưa kịp niệm chú xong đã bị cắt ngang, không ai có thể điều khiển sức mạnh phía sau tấm gương, e rằng ngay cả ả cũng sẽ bị tiêu diệt.

So với sự hoảng loạn muốn bỏ chạy thật xa của Kim Vũ, chiếc gương lại có sức hấp dẫn kỳ lạ với Diệp Vô Tuyết.

Cậu cầm gương lên, khi lần nữa nhìn vào mặt sau của gương, người cậu nhìn thấy không phải cậu, mà là Bùi Lệnh.

Nói đúng hơn thì người này, là Bùi Lệnh của kiếp trước.

Sau khi trở thành gia chủ, cả người Bùi Lệnh tràn ngập sát khí khiến mọi người nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.

Nếu hắn thu lại vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng của mình, thì hắn sẽ hòa nhã dễ gần như Diệp Vô Tình.

Bùi Lệnh ngồi ở bên giường cúi người xuống, nói nhỏ vào tai cậu: “Em còn chưa chịu tỉnh lại sao? Diệp Vô Tuyết.”

—–

Tác giả:

– Là Đại Bùi!

—–

Ying Ying:

– Vâng, chính xác là Bùi Lệnh kiếp trước đó bà con:))))

– Nghe nói anh ấy là phản diện số 1:)))))

– Truyện này có nhiều cú plot twist khét lẹt lắm, bà con nhớ đội nón cối mặc áo chống đạn nha:)))))

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.