(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta không biết vì sao cha mẹ lại bỏ rơi ta, cũng không biết ta đã được đưa đến thôn này thế nào.
Chỉ biết được khi đó ta còn quá nhỏ, thân cô thế cô, cho dù không chếc đói, chếc rét, thì cũng làm mồi cho dã thú.
Nhưng chính những đồng bào thôn xóm đã vươn tay ra cưu mang ta, nuôi nấng ta. Họ cho ta ăn, cho ta mặc, dù chẳng có chút quan hệ huyết thống với ta.
Vì vậy, ta càng không thể bỏ rơi Bùi Tịch đang lúc khốn cùng như thế này được.
Ta mượn xe bò, đưa Bùi Tịch vào thị trấn ngay trong đêm đó.
Dọc đường, ta đếm đi đếm lại số tiền ít ỏi trong túi, đau khổ nói: “Khi nào huynh tỉnh dậy, nhất định phải trả cho ta số tiền này đấy! Đây là số tiền mà ta tích cóp được dùng để mua hạt giống cho mùa xuân tới”.
“Nếu huynh không trả lại cho ta, dù có chếc đói, ta cũng sẽ trở thành một con ma đói, ngày nào cũng ám huynh, dọa chếc huynh, khiến lương tâm huynh bất an suốt đời đó hic.”
“Yên tâm đi, ta đã đếm rồi, tổng cộng ba trăm hai mươi đồng.”
Ta vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Huynh trả tiền cho ta đi, từ nay về sau chúng ta coi như không liên quan.”
Đáp lại ta chỉ có đôi mắt phượng lấp lánh ánh nước, mở to ngơ ngác.
Nhìn ánh mắt thơ ngây của chàng lúc đó, ta chỉ biết thốt lên, quả này toi rồi.
Chàng lại tiếp tục ngơ ngẩn: “Cô là ai, đây là đâu?”
“Ta… là ai?”
Thôi xong, hết cứu.
Đại phu chỉ có thể giải thích chàng bị mất trí nhớ tạm thời.
Ta hỏi ông ấy bao giờ chàng có thể hồi phục.
Đại phu chỉ nói một câu “xem ý trời”, rồi nhanh nhẹn cầm ba trăm hai mươi đồng của ta đi mất hút.
Ngày ta đưa chàng trở về thôn, dì Lý đang mắng Trần trưởng thôn mù ở cuối làng. Vừa thấy Bùi Tịch, mắt dì ấy đã sáng lên.
Dì ấy lao đến nắm tay Bùi Tịch, cảm động nói: “Đây là chàng trai cháu mang về hôm nọ đúng không? Trông đẹp trai phết đấy!”
“Chàng trai à, cháu tên là gì? Nhà ở đâu? Cháu đã thành thân chưa?”
Chàng lắc đầu: “Ta cũng không nhớ nữa.”
Ta kéo lấy tay áo dì Lý, thì thầm: “Dì, hắn mất trí nhớ rồi.”
Đôi mắt dì Lý ngược lại còn sáng hơn ngọn đuốc trong đêm.
“Thế chẳng phải càng tốt sao, Uyển Uyển à! Ta xem xét qua rồi, trông cậu ấy cũng đẹp trai ấy, hơn con trai nhà Triệu Nhị mười phần. Chỉ là nhìn cái dáng vẻ này,”
Dì Lý vừa nói vừa không ngừng vỗ miệng mình, “trông có vẻ không được khỏe lắm nhỉ.”
“Nhưng mà không sao, dù sao cháu cũng giỏi giang, tháo vát như vậy. Hắn có làm giỏi hay không thì cũng không ảnh hưởng mấy, như gấm thêu trên hoa thôi.”
“Không ấy, đưa về làm phu quân luôn đi!”
“Dì Lý!”
Ta biết dì Lý nghĩ cho ta. Vốn ta và Triệu Ngạn tâm đầu ý hợp, nhưng gia đình bên đó lại chê ta là một đứa mồ côi nên không muốn rước ta về.
Sau bao sóng gió, nhà bên đó cũng cưới cho Triệu Ngạn một nàng dâu khác.
Dì Lý tức giùm ta nên chặn cửa, đ.á.n.h mắng Triệu Ngạn suốt ba ngày.
Giờ lại xuất hiện một mỹ nam trắng trẻo như thế này, dì ấy muốn ta nhanh tay chộp lấy cũng không có gì lạ.
Nhưng đến khi liếc nhìn vào đôi mắt trong trẻo, ngây thơ như con nai rừng ngơ ngác của Bùi Tịch, mặt ta cũng đỏ bừng lên, hai tai như bị thiêu đốt. Ta cúi gằm xuống, kéo tay dì Lý khuyên bảo dì đừng nghĩ linh tinh nữa thì lại nghe Trần trưởng thôn nghiêm khắc nói: “Se nhầm uyên ương, kết cục sẽ không tốt lành gì đâu!”
Ông vừa nói, vừa chỉ tay lên trời.
“Nhân duyên là do trời định! Bà làm như vậy nhất định sẽ bị trời phạt, để ta bói một quẻ cho Uyển nha đầu đi đã!”
Dì Lý cáu gắt mắng ông: “Ông cút đi! Mấy cái quẻ bói xui xẻo của ông bao giờ mới ứng nghiệm được hả? Năm đó ông còn nói ta sẽ…”
“....”
Dì Lý còn muốn nói gì đó nhưng chỉ đành ngậm chặt miệng lại, tức giận ôm chậu quần áo rời đi.
Đứng dưới chùm tia nắng, Trần trưởng thôn chỉ có thể thở dài.
7.
Đương nhiên, ta cũng không dám để Trần trưởng thôn bói quẻ cho ta.
Dù sao thì chuyện có một người chồng đẹp trai giống như trong thoại bản hay viết, có vẻ cũng không khó nhỉ.
Ta kéo Bùi Tịch tiến lên hỏi: “Trần thúc, thúc có biết Bùi Tịch viết như thế nào không?”
Bùi Tịch, đó là hai chữ duy nhất mà chàng nhớ được từ sau khi tỉnh dậy.
Tiếc là ta không biết chữ, chàng cũng không dạy nổi cho ta hiểu.
Muốn biết, chỉ có thể đến hỏi Trần trưởng thôn thôi.
Trần thúc ngẫm nghĩ một lúc, rồi cầm một nhánh cây khô viết lên mặt đất hai chữ Bùi Tịch, cũng là cái tên chàng dừng ba năm sau đó.
Nhưng phải đến sau này ta mới biết được, cái chàng muốn nói đến không phải là tên thật của chàng, mà là tên tự.
Thậm chí nó còn chẳng phải là Bùi Tịch, mà là Bái Tế. (裴寂 (Péi Jì) và 霈济 (Pèi Jì).
Có nghĩa là ơn trạch đế vương, cũng có nghĩa là cứu giúp thiên hạ.
Nhìn hai chữ đó khiến lòng ta vui vẻ, trong lòng suy nghĩ tới ngày mai sẽ thông báo cho mọi người trong trấn xem, có nhà ai lạc mất một vị công tử tên Bùi Tịch hay không.
Mặc dù bây giờ trông chàng ơi rách rưới, nghèo nàn giống ta. Nhưng nhìn cũng biết chàng xuất thân phú quý, chỉ cần chàng tìm lại gia đình của mình, nhất định sẽ trả lại được số tiền nợ ta.
Bùi Tịch nhìn mặt mày vui như nở hoa của ta, không còn ngơ ngác như ban nãy, hỏi ta: “Uyển cô nương, phu quân là sao vậy?”
Tôi không nghĩ ra được từ ngữ hùng hồn nào để đáp lại, đành phải cắn vai chàng thề nói: “Bùi Tịch, nếu chàng dám phụ ta, khinh ta, dối ta.”
"Thì đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ đường ai nấy đi!"
8.
Tất nhiên, mấy chuyện thế này ta sẽ không kể với Phùng Tri Uẩn.
Đối với một người là nương tử chính danh như nàng ta, chuyện này có chút tàn nhẫn.
Còn đối với ta mà nói, những kí ức từng tươi đẹp nhất ấy, bây giờ lại chẳng khác nào đang xát muối vào trái tim rỉ máu của ta.
Đối mặt với câu hỏi vì sao ta gặp chàng của nàng ta, ta chỉ bình tĩnh đáp: “Trùng hợp thôi ạ.”
Phùng Tri Uẩn là người tinh ý, thấy ta không muốn nói đến vấn đề đó, nàng ta cũng không hỏi tiếp, chỉ đứng dậy chào hỏi rồi rời đi.
Đang tiễn người, thì một người nữa lại tìm đến. Mùi son phấn nồng nặc xộc vào mũi khiến ta xém phát ngộp.
Nhìn về phía cửa, ta thấy một người phụ nữ xinh đẹpl có nước da trắng ngần, hàng mày duyên dáng, đang yểu điệu bước về phía ta.
Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng âm thanh nàng ta phát ra thì chói tai y chang tiếng bát đĩa vỡ vậy, inh tai nhức óc.
“Ai yo ~, hôm nay chắc ta gặp may rồi, cửa điện của Trịnh lương viện cũng mở được cơ à.”
“Đâu để ta xem người trong đó là thiên tiên mỹ nữ từ đâu đến nào. ~”
Ánh mắt sắc lẹm của nàng ta soi mói cơ thể ta, sau đó nhếch môi cười khẩy: “Hóa ra là cái dạng này, cũng chỉ được đến thế. ~~~”
Phùng Tri Uẩn cau mày, nghiêm khắc nói: “Phương Nguyệt, nàng là Trịnh lương viện.”
Triệu Phương Nguyệt giờ mới chợt nhớ ra Phùng Tri Uẩn vẫn ở đây, khẽ cúi đầu: “Thái tử phi cát tường.”
Lúc nàng ta đứng dậy, vẫn không quên liếc qua chiếc bụng đang căng phồng của ta. Đôi mắt vốn chứa đầy sự khinh miệt, giờ lại tràn ngập sự hung ác. Tựa như một con sói khát máu, sẵn sàng vồ lấy con mồi trước mắt mình.
Dù đã cố mỉm cười lấy lệ, nhưng nàng vẫn không giấu được tia ghen tỵ nồng đầm trong đáy mắt. Nàng ta nhìn chằm chằm vào phần bụng đang gồ lên của ta, nói: “Mấy tháng rồi?”
Ta vô thức hoảng sợ ôm chặt bụng, đáp lời nàng ta: “Đã sáu tháng rồi ạ.”
“Sáu tháng rồi cơ à…”
“Trịnh lương viện, xem ra tiền đồ của ngươi cũng rộng mở rồi ~”
Dù có ngu ngốc đến mấy, ta cũng hiểu mấy lời Triệu Phương Nguyệt vừa nói, rõ ràng có ý kích đểu Phùng Tri Uẩn.
Nhưng ta cũng không lên tiếng nói giúp câu nào.
Dù sao ở nơi này, nào có thể tin được ai chứ.
Ta đáp trả thẳng với nàng ta: “Còn chưa biết trai hay gái, Triệu lương viện chớ nói mấy lời gây hiểu lầm.”
Nàng ta đỏng đảnh nở nụ cười hung ác, khóe miệng còn lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, chực chờ bổ nhào vào cắn xé con mồi cho đã khát, khiến ai nấy nhìn vào cũng phải rợn sống lưng.
“Nhìn bụng tròn gọn thế này, khả năng cao là con trai đấy ~”
“Thái tử phi à, đây sẽ là đứa bé trai đầu tiên của Đông cung!”
“Từ xưa đến nay,” nàng ta lại khẽ vuốt ve đóa mẫu đơn trên đầu, “chẳng phải vẫn luôn lập đích tử lên ngôi đấy sao?”
“Tương lai của ngươi cũng sáng rỡ lắm đấy, Trịnh lương viện à!”
Phùng Tri Uẩn cũng tiếp lời ngay:“Nam nữ cũng đều là con trưởng của Điện hạ. Trai hay gái gì cũng đều là bảo bối trong lòng Điện hạ. Còn hơn trong bụng không có cái gì để hy vọng.”
“Ngươi—-”
“Triệu lương viện, thân thể ta từ trước đến nay đều không khỏe, dù dùng thuốc nhiều năm vẫn chưa có kết quả. Trái lại, ngươi thân thể khỏe mạnh, nên tranh thủ mà kiếm một đứa con, trai hay gái gì cũng được.”
Phùng Tri Uẩn lại lên giọng mỉa mai: “Tránh để như ta, bị người đời chê trách không làm tròn bổn phận!”
Ta khẽ nhíu mày.
Phùng Tri Uẩn khó có con sao?
Triệu Phương Nguyệt chỉ biết câm nín vì đuối lí, mặt mũi hết xanh lại trắng, căm tức vùng vằng bỏ về.
“Trịnh lương viện, ngươi có bị hoảng sợ không?”
Phùng Tri Uẩn lo lắng, trên mặt đầy vẻ bất lực.
“Ngươi đừng chấp nàng ta. Từ nhỏ, nàng ta đã thân thiết với Điện hạ, lại thêm gia tộc cao quý nên rất kiêu ngạo, ương ngạnh. Sau này, nếu nàng ta đến tìm ngươi gây rối thì cứ sai người đến báo cho ta biết.”
Ta đảo mắt, kiểu này là muốn ra oai phủ đầu với ta đây mà. Nhưng ta cũng chẳng ham hố mấy trò tranh giành tình ái ở chỗ này, chỉ cúi đầu đáp: “Cảm ơn Thái tử phi đã quan tâm, thần thiếp sẽ an phận, không gây rắc rối cho người đâu ạ.”
Phùng Tri Uẩn tất nhiên hiểu ý của ta, nàng cũng không buồn bực, chỉ mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Đêm hôm đó, khắp Đông cung vang tiếng la hét của phụ nữ, tiếng đập đồ vỡ nát như rúng động của nơi đây.
Tỳ nữ Hạm Diệp hầu hạ ta lên tiếng bất mãn: “Triệu lương viện kia lại phát điên cái gì không biết nữa!”
Ta thờ ơ nói: “Đừng khó chịu làm gì, ngày sau có khi còn mệt hơn bây giờ đấy.”
Lời ta nói thế mà lại thành lời tiên tri luôn rồi. Mấy ngày tiếp đó ta đều đóng kín cửa điện không tiếp khách, Triệu Phương Nguyệt đi qua cũng không nhịn được đả kích một hai câu.
Mới đầu, Phùng Tri Uẩn tuy biết nhưng cũng không có thái độ gì. Về sau tần suất ngày càng nhiều, nàng ta mới vì chức trách Thái tử phi, đến khuyên can một vài lần.
Nhưng Triệu Phương Nguyệt lại không biết rằng, so với mấy câu kích đểu của nàng ta, những lời khác ta nghe được còn kinh khủng hơn gấp bội.
Xem như gió thoảng bên tai thôi.
Những tưởng ta sẽ cứ thế mà sống bình yên thôi, ai ngờ vào một đêm mưa, gió bão lại ập đến.
9.
Khi Triệu Phương Nguyệt đưa cho ta chiếc trâm bạc của dì Lý, trái tim vốn luôn bất an của ta đã rơi xuống đáy vực.
Ta không thể phớt lờ được nữa.
Cầm chiếc trâm bạc trên tay, ta run rẩy: “Triệu Phương Nguyệt, ngươi muốn cái gì?”
Triệu Phương Nguyệt cười nhạo ta: “Ta thì muốn cái gì từ ngươi được chứ. Chỉ là ta có lòng tốt qua đây báo tin cho ngươi biết mà thôi. Trấn Tây nam có thôn dân bạo loạn, cha ta đã phụng chỉ đến đó trấn áp mấy trăm bạo dân, nay đã áp giải chúng vào kinh, đợi mấy ngày nữa sẽ xử trảm.”
“Ta tình cờ nhận ra trong đó lại có người quen của Trịnh lương viện, nên thuận tiện đến báo cho ngươi đỡ bỡ ngỡ thôi ~.”
"Không thể nào! Dì Lý và thôn dân làm sao mà bạo loạn cho được!” Ta phản bác lại nàng ta.
“Sao lại không?” Triệu Phương Nguyệt càng cười càng thoải mái, "Cha ta nói như nào thì chính là như thế."
"Triệu Phương Nguyệt!"
Ta hung dữ trợn mắt nhìn nàng ta.
Nhưng nhìn thái độ của nàng ta, ta biết không phải ai cao giọng hơn thì người đó thắng.
Vì thế, ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin nàng ta.
“Ngươi muốn cái gì, ta có thể…”
“Ta chẳng muốn gì hết, ta chỉ muốn ngươi phải sống trong đau khổ! Tại sao một kẻ thấp hèn như ngươi lại có thể mang thai đứa con của Điện hạ, còn ta thì dù cố gắng suốt bao nhiêu năm cũng không thể chứ!”
“Chính ngươi cũng biết chuyện này không phải tại ta! Nhưng thay vì tỉnh táo suy xét, ngươi lại lừa mình dối người, một mực cho rằng ta quyến rũ Tạ Dung! Đem mọi bất hạnh của ngươi đổ lên đầu ta! Vì sao lại làm tổn thương những người vô tội như thế!”
Triệu Phương Nguyệt nghe xong thì khụy gối xuống, đôi mắt như không còn ánh sáng: “Bởi vì ta quá yêu chàng, nên ta chẳng thể trách chàng.”
“Chỉ cần ngươi không còn ở đây nữa, thì chàng mới chú ý đến ta.” Nàng ta vừa nói vừa đạp chân vào b.ụ.n.g ta.
“Ta muốn ngươi sẽ phải đau đớn như ta!”
Ta bật khóc, nỗi oan ức trào dâng trong lòng: “Tại sao ngươi cứ phải làm khó ta?”
“Ta làm khó ngươi?”
“Là tại ta sao? Sao chàng ấy dám ở sau lưng ta có con với ả đàn bà khác?”
“Lòng đố kị của ngươi đi mà tìm Tạ Dung giải quyết đi chứ! Tại sao lại nhắm vào một kẻ cũng đau khổ không khác gì ngươi mà chà đạp?”
“Bọn ta,” trên mặt nàng ta nở một nụ cười vô hồn, “đã sớm không thể trở lại như trước nữa rồi.”
Nói xong, nàng ta điên loạn đẩy ta ngã xuống đất.
Nàng ta quắc mắt xuống nhìn ta như nhìn một con kiến nhỏ bé mặc người ta chà đạp.
Giọng nói nàng ta càng lúc càng xa, nhưng lời nói ra vẫn sắc như dao: “Trịnh Uyển, ngươi sai rồi.”
“Sai ở chỗ ngươi không nên cứu chàng, càng không nên để chàng yêu ngươi.”
“Lương viện!” Hạm Diệp hốt hoảng chạy đến đỡ ta lên, hô to gọi người tìm Thái y.
“Hạm Diệp!” Ta nắm chặt bàn tay cô ấy, mồ hôi đổ ròng ròng trên trán.
Nhịn đau đớn, ta thều thào nói: “Đừng để ai biết, đừng gọi Thái y! Đưa ta đi gặp Tạ Dung!”
“Lương viện……….”
Hạm Diệp nhìn bộ váy đã ướt đẫm, có chút sững sờ.
"Đưa ta đến chỗ Thái tử!"
"Hạm Diệp!!!"
Tôi quát to.
Hạm Diệp như bừng tỉnh, vội vàng kêu người đi chuẩn bị kiệu.
Suốt dọc đường bụng dưới của ta cũng đau càng lúc càng dữ dội.
Kiệu dừng, ngay khi nhìn thấy Bùi Tịch, ta đã quỳ xuống bất chấp cơn đau như chếc đi sống lại.
Ta dập đầu thật sâu xuống.
Ta cầu xin chàng hãy cứu dì Lý và những người khác, cầu xin chàng nể tình trước đây sống cùng họ.
Ta sẽ nghe theo bất cứ điều gì chàng muốn.
Nhưng Bùi Tịch vẫn bất động, sau đó thở dại đỡ ta dậy.
“A Uyển, chuyện gì cũng phải phân nặng nhẹ, nàng hãy nghĩ cho ta.”
Ta không thể hiểu nổi, rõ ràng là án oan, bị kết án sai vẫn có cơ hội cứu vãn mà.
Chỉ vì họ Triệu là kẻ dưới trướng chàng, nên chàng mặc kệ sống chết của hơn trăm người trong thôn sao?
“Bùi Tịch, chàng nghiêm túc đấy à? Chàng không có lương tâm sao?”
Ta hất tay chàng ra, đau đớn ngã xuống đất.
“A Uyển!”
Nhìn vết máu trên quần áo ta, Bùi Tịch lập tức lo lắng ôm ta.
Trước mắt toàn là sương mù, hình như còn có vài giọt nước nhỏ trên mặt ta.
Bùi Tịch nói với ta: “A Uyển, bọn họ chết không vô ích đâu. Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ khiến nhà họ Triệu phải nợ máu trả máu!”
Ta vẫn còn chút tỉnh táo, môi khẽ nhếch, nhưng không nói nên lời.
Ta chẳng thể tin chàng nữa rồi!
(Còn tiếp)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");