(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lông mày Bùi Tịch cong lên, mị hoặc nói: “Nàng theo ta về kinh thành đi, ta nhất định sẽ phong nàng làm một chức vị tốt. Khi ta lên ngôi, nàng sẽ trở thành phi tần, thậm chí là còn cao quý hơn thế, vị trí chỉ dưới Tri Uẩn.”
“Một vị trí phi tần, sống trong nhung lụa sung sướng còn hơn làm một người vợ dân dã bình thường.”
“Hơn nữa, nàng nghĩ mà xem, bây giờ nàng và ta không còn quan hệ, sẽ chỉ còn một mình nàng sống cô độc. Những ngày sắp tới sẽ cô đơn biết bao.”
“A Uyển, nàng bảo ta làm sao nhẫn tâm làm thế được?”
Tiếc thật đấy, mấy lời chàng xem là tử tế, như là chuyện đương nhiên ấy chỉ khiến ta thấy thực nực cười.
Ta giật phắt tay lại.
Ta không phải một mỹ nhân thục nữ đến từ kinh thành, nơi ta sinh ra có cánh đồng thơm mát, có bóng cây gần gũi, lấy lao động làm vui.
Vậy nên sức lực của ta so với chàng cũng không hề kém cạnh.
Bùi Tịch bất ngờ bị ta hất tay ra nên loạng choạng, chàng cố đứng vững sau khi nghe ta nói: “Sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế?”
“Bùi Tịch, lúc chàng liên lạc với kinh thành để xác nhận thân phận của mình, chàng có nghĩ đến việc ta sẽ phải mất đi phu quân của mình hay không?”
“Ta có thể hiểu được lí do chàng làm vậy. Thân phận chàng tôn quý, ở lại một nơi thôn dã như thế này sẽ không phù hợp,nên nếu chàng muốn rời đi ta sẽ không trách, cũng không cản. Thế nhưng ta không muốn rời khỏi đây, ta chỉ muốn sống một đời an ổn tại nơi này.”
“Chàng bắt ta phải cùng chàng đến kinh thành, bị vây quanh bởi một đám người, oanh oanh yến yến. Nhưng ta chỉ muốn làm một dân nữ thôn dã bình thường! Tại sao chàng cứ phải bắt ép ta làm điều ta không muốn!”
“Chẳng nhẽ vì chàng không thể sống thiếu ta sao? Nực cười thật đấy, Bùi Tịch à! Chàng tỉnh ra đi!”
“Không ai trên đời này không thể sống được nếu thiếu ai đó ở bên cạnh cả! Trước khi chàng đến, ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, mọi việc trong nhà một mình ta vẫn có thể làm tốt! Ta biết dệt vải, làm ruộng, câu cá. Đúng như lời chàng nói đấy, đời này ta sẽ không có người đàn ông nào dám lấy Trịnh Uyển ta nữa! Và bản thân ta cũng không cần gả cho ai, không cần dựa dẫm vào ai hết!”
“Bùi Tịch,” ta hất cằm lên, “ta không chếc đói được đâu, chàng cũng không cần cảm thấy áy náy, không có chàng, ta vẫn có thể sống tốt!”
Ta nói xong mở cửa bước đi.
Gió chiều thổi qua đồng nội tạt vào mặt, thổi mát một cõi lòng ta.
Ta kìm nén tiếng nức nở, nói: “Là do chàng chọn trở thành Tạ Dung, cũng chính chàng là người đã buông tay ta trước.”
“Trịnh Uyển ta, từ đây và mãi về sau, mãi mãi chỉ là thê tử của Bùi Tịch.”
Bùi Tịch nhìn thái độ cương quyết của ta, biết rõ không thể khiến ta đổi ý.
Chàng chọn cách im lặng, bước về phía trước.
Ánh trăng sáng ngời, từng mảng sáng chiếu rọi dọc theo bàn tay chàng xuống dưới dụng ta.
Bùi Tịch cụp mắt xuống mỉm cười, một lòng muốn chiến thắng.
“Vậy nó thì sao? A Uyển, nàng muốn con sinh ra không có cha sao?”
3.
Chắc hẳn, điều Bùi Tịch muốn thấy nhất chính là thái độ ta cứng họng do dự, sau đó là không còn lựa chọn nào khác chỉ đành thỏa hiệp với chàng thì mới vừa lòng.
Nhưng chàng không hiểu ta rồi.
Dù chàng có là Thái tử, thậm chí là Vua một nước đi chăng nữa, thì không phải cái gì chàng muốn thì người khác bắt buộc phải phục tùng chàng.
Không sai, ta là thần dân của chàng.
Thế nhưng, nếu chàng ấy bất chấp muốn chơi một ván cờ, ta cũng chắc chắn không bao giờ để bản thân biến thành con tốt thí trên bàn cờ của chàng.
Ta nhìn thái độ đắc ý của chàng, cười khẩy: “Bùi Tịch, chàng tính toán cũng hay đấy.”
“Không tồi,” mắt ta rưng rưng, cuối cùng quyết định vạch trần ý định của chàng, “Là một người mẹ, dù cho ta có muôn vàn oán hận với chàng, nhưng vì con ta cũng phải cùng chàng hòa hoãn nhỉ.”
“Ý chàng là vậy phải không, thưa Thái tử điện hạ?”
Bùi Tịch buông mắt bình tĩnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng chắc hẳn chàng cũng thiêu đốt hết kiên nhẫn còn sót lại cho ta rồi. Một dân nữ quê mùa như ta, lại dám vạch trần mọi suy tính của chàng một cách không che giấu như thế.
Câu nào câu nấy đều trực diện tấn công vào từng tính toán chàng dành cho ta.
Lời nói ra đến đâu là đau lòng đến đấy, câu sau hơn câu trước.
Bùi Tịch chỉ trích ta: “A Uyển, rốt cuộc ta đã làm gì mà khiến nàng phải đối xử với ta như vậy chứ?”
“Ta chưa từng bỏ rơi nàng, ta chỉ muốn cho nàng và đứa bé một cuộc sống tốt hơn!”
“Nàng có gì bất mãn chứ? Sao cứ nhất quyết phải chấm dứt tất cả với ta?!”
“Còn có,” trong mắt chàng hằn lên sự khinh thường, “nàng nhắm đến vị trí Thái tử phi, nàng vẫn luôn nghĩ về nó.”
Ta bật cười chua chát.
Ánh mắt cụp xuống, giấu đi tia sáng lóe lên trong đáy mắt.
Ta cười khổ đáp: “Bùi Tịch ơi Bùi Tịch, lời chàng nói làm ta đau lòng lắm đấy!”
Ta cũng không nói gì nữa.
Ta biết, dù cho ta có giải thích ngàn vạn lần rằng ta không thèm cái vị trí Thái tử phi đó, thì chàng vẫn sẽ chọn không tin ta.
Trong mắt Thái tử Tạ Dung bây giờ, ta chỉ là một ả đàn bà quê mùa đang cố gắng bấu víu vào quý nhân cành vàng lá ngọc là chàng, bấu víu muốn có được vinh hoa phú quý từ chàng.
Nhưng chàng đã quên mất một chuyện.
Chàng đã quên mất một thiếu niên tay trắng, mình mẩy đầy những vết thương, chỉ còn một hơi thở yếu ớt, thì ai là người đã cõng chàng từ vách đá trở về.
Ta không ngại sớm hôm, thậm chí còn dùng hết tiền tiết kiệm dành dụm được đưa chàng đến y quán trong thị trấn, dập đầu cầu xin họ cứu lấy chàng khỏi lưỡi hái tử thần.
Chàng cũng quên mất bản thân từng nói muốn cưới ta làm thê tử.
Nhưng ta cũng không muốn kể lể lại với chàng mấy chuyện này.
Hiện tại, ta chỉ muốn tránh xa chàng càng xa càng tốt.
Chỉ cầu xin chàng đừng tổn thương trái tim ta một lần nào nữa!
Ta nói với Bùi Tịch: “Được rồi, ta sẽ suy nghĩ.”
Ta phải nghĩ cách thoát khỏi chàng.
Cũng không mất nhiều thời gian đắn đo, đêm hôm đó ta quyết định rời khỏi nhà.
Ta đến nhà dì Lý mượn một chiếc xe bò.
Dì Lý biết sáng nay có rất nhiều quý nhân quần là áo lượt đến nhà ta, nhưng tuyệt nhiên dì ấy không hỏi ta một câu thừa thãi nào.
Dì chạy ra chạy vào, cuối cùng vứt hai chiếc túi to lên xe bò cho ta.
“Uyển Uyển.” Dì Lý đứng trong màn đêm đen đặc, nên ta cũng không nhìn rõ được sắc mặt dì ấy.
Dì vẫy tay chào tôi rồi nói: “Hẹn sớm gặp lại cháu nhé.”
Ta cay cay sống mũi, muốn ngoảnh lại vẫy tay chào từ biệt dì, nhưng ta đã không làm thế.
Ta nhanh chóng đánh xe đi qua con đường ta đã đi cả nghìn lần.
Nơi thôn quê hoang dã, ban đêm không một ánh đèn, ta chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu rọi, soi đường cho ta.
Rõ ràng hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng có rất ít sao, nhưng tiếng gió thổi xào xạc không hiểu sao khiến ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Thâm tâm cảm giác có chút hoảng hốt.
Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành ôm bụng tiến về phía trước.
Đứa bé mới được ba tháng, dì Lý có nói nó chỉ mới bé như hạt đậu nành mà thôi.
Màn đêm đã trở thành trợ thủ đắc lực trên con đường bỏ chạy của ta.
Tiếp thêm cho ta dũng khí rời khỏi những điều tối tăm kia.
Nhìn xuống bụng của mình, ta chợt nhớ đến lời của Bùi Tịch nói.
Bàn tay lại vô thức siết chặt lại.
Dù biết đứa trẻ chưa thể nghe, cũng chưa thể hiểu được những lời ta nói, nhưng ta vẫn kìm lòng không đặng mà thốt lên: “Con à, dù con có muốn trách ta thì ta vẫn sẽ làm như thế.”
“Mẫu thân cũng không muốn con sinh ra mà không có cha bên cạnh.”
“Chỉ là…” Ta mím chặt môi đến trắng bệch, mắt không khỏi ánh lên niềm cay đắng, “Nếu bắt mẫu thân phải sống cả đời trong cái lồng son ấy và mất đi tự do, thì ta sẽ không thể chịu nổi.”
“Con cũng vậy.”
“Khi con khôn lớn và trưởng thành, nếu con có hứng thú với những điều xa hoa, phú quý kia, thì mẫu thân cũng sẽ không ngăn cản con tìm về cha mình.”
Nói ra được hết nỗi lòng thực thoải mái làm sao, ta giơ roi quất muốn xe chạy nhanh hơn một chút.
Nhưng lúc vừa ngước lên, đồng tử ta liền co rút.
Giữa đồng quê thôn dã vốn luôn yên tĩnh lại như được đám đuốc lửa kia làm sôi sục cả lên, chiếu sáng một vùng rõ như ban ngày.
Bùi Tịch đang đứng trước đó.
Ngọn lửa không đốt cháy được sự tà ác trong mắt chàng, mà thay vào đó là đốt đi toàn bộ hi vọng trong mắt ta.
Nụ cười Bùi Tịch mang đầy cảm giác đáng sợ: “A Uyển à, nàng đi đâu vậy?”
(Còn tiếp)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");