Ánh Nắng Ban Mai

Chương 8




Mấy ngày về thăm gia đình cũng đã trôi qua rất nhanh nhưng đối với An Cảnh Nghi thì mấy ngày đó dài đằng đẵng bởi nàng luôn đắm chìm vào những suy nghĩ của bản thân, lúc nào cũng u sầu, muộn phiền từ sau đêm hôm ấy. Chắc có lẽ nàng vẫn chưa thể nào đối diện cũng như học cách chấp nhận vấn đề đó, không phải nàng kì thị nhưng chỉ sợ làm cho ba mẹ nàng buồn cũng như làm ảnh hưởng đến tương lai của cô. Bên này, Hạ Vũ cũng không khả quan hơn là mấy, mặt mày ủ rủ, nhăn nhúm như bà già khiến Hạ Ảnh Quân đầy bất lực.

Hôm nay là ngày mà tất cả học sinh trở lại trường. Trong lòng cả hai lúc này đều mang những nỗi niềm riêng, vui có buồn có nhưng vui chắc có lẽ vì cả hai sắp gặp lại nhau nhưng lại không biết đối diện với đối phương như thế nào.

Hiện tại, An Cảnh Nghi vẫn còn đang thập thò trước cửa lớp A bất chợt bị cánh tay của ai đó nắm lấy bả vai

"An Cảnh Nghi" Người đó hô lớn tên của nàng

"Ảnh Quân?"

"Tại sao không vào lớp mà đứng đây?" Chị nhìn nàng đầy thắc mắc nhưng thật ra cũng biết lí do tại sao nàng lại hành động như vậy

"Tớ, tớ.."

"Cậu không vào thì tớ ngồi cùng Hạ Vũ nhé" Chị cắt ngang lời nàng rồi đi thẳng một mạch vào lớp.

Thấy vậy, nàng cũng không chịu thua mà lật đật cong đầu chạy vào ngồi ngay xuống vị trí của mình. Hạ Vũ nhìn những hành động kì hoặc nàng thì đầy bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh ngoảnh mặt né tránh. Hai người ngồi cùng nhau suốt mấy tiết hoc nhưng đều làm ngơ đối phương.

"Đúng là cứng đầu như nhau mà. Phải tìm cách mới được" Ảnh Quân nghĩ thầm

Tiết học vừa kết thúc thì chị liền chạy đến chỗ cô

"Tối nay 7h, nhà hàng Rose, không gặp không về. Tớ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cậu" (Giải thích một chút về nhà hàng này. Rose chính là nhà hàng lớn nhất trong ngôi trường này. Bởi đây là trường dành cho con cháu quý tộc nên không thiếu thứ gì từ khu vui chơi, sân vận động như golf, bóng rổ, bóng đá...hay thậm chí là nhà hàng, khu resort hơn nữa là hồ bơi hay bãi biển nhân tạo nhằm tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh ở đây.)

Nói xong thì chị cũng chạy mất bỏ lại cô cùng một tiếng thở dài "Không biết lại bày trò gì nữa đây"

Tối đến, cô cũng đã nghe lời mặc ăn mặc chỉn chu để đi đến nhà hàng theo lời chị cô nói. Lúc này, có người nào đó nhìn chằm chằm cô không rời mắt một phần bởi vẻ đẹp cuốn hút của cô một phần khác là do nàng ghen với người nào đó đi chơi cùng cô gái khác. Cô bước ra khỏi phòng chỉ để lại một câu

"Tối nay tôi không về"

Câu nói đó càng làm cho nàng bùng lên ngọn lửa quyết tâm phá hoại chuyện tốt của cô.

Cô đã đến và hiện giờ đang ngồi trong phòng dành cho khách VIP nhưng chờ 15 phút mà vẫn chưa thấy chị gái mình, điện thoại cũng không ai bắt máy cô đành ngồi chờ đợi trong sự bất lực. Còn An Cảnh Nghi sau khi Hạ Vũ rời khỏi kí túc xá, nàng cũng đã tự mình trang điểm lộng lẫy không khác gì một cô công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Cô đang ngồi chờ đợi thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa thật mạnh kèm theo giọng nói của ai đó

"Trùng hợp thật đó" An Cảnh Nghi đường hoàng bước vào nhưng chỉ thấy mỗi cô ngồi trên bàn liền muốn đào mấy cái lỗ mà chui xuống

Cô thấy nàng đứng đó đầy lúng túng cố nén nụ cười mà tỏ ra lạnh lùng đi tới chỗ nàng đóng sầm cửa lại. Sau đó dùng sức ép nàng vào trong bức tường. Hai người bây giờ đang rất gần nhau đến nỗi cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Trùng hợp? Đây là phòng riêng dành cho khách VIP" Bỗng cô ghé sát tai nàng mà thì thầm. Mặt nàng trở nên đỏ ửng như ăn mười trái ớt cũng cảm thấy quê một cục. Nếu có cái quần còn dư chắc nàng cũng không ngại mà đội lên cho đỡ ê chề. An Cảnh Nghi vội vàng đẩy Hạ Vũ ra

"Thì tại tớ, tớ đi nhầm phòng" Nàng lại làm trò trẻ con trước mặt cô. Nàng đã bao nhiêu tuổi đầu mà còn đi nhầm phòng, cũng đã hai mươi nồi bánh chưng chứ còn ít ỏi gì.

"Nhầm phòng hay cố tình?"

"Mà thôi không biết Quân Quân đâu rồi. Có chuyện gì quan trọng hả ta? Tỏ tình hay cầu hôn?" Cô cố tình kêu tên thân mật của chị mình còn bồi thêm mấy câu nhằm chọc tức nàng.

Nghe đến đây, đầu An Cảnh Nghi đã suýt bốc cháy vì cơn ghen với Ảnh Quân.

Bỗng Ảnh Quân gọi điện thoại đến cô vội vàng nhấc máy

"Vũ Vũ, cậu đến khuôn viên trường học đi.Tớ đang ở đây" Hạ Vũ cố tình mở loa ngoài cho nàng nghe thấy.

Thế rồi, Hạ Vũ cũng rời khỏi Rose nhưng còn người kia vẫn lầm lì đi theo sau. Bỗng nghe thấy tiếng "aaaaa". Chính xác đó là tiếng la của nàng. Hạ Vũ quay đầu thì thấy con người kia đang ngồi rạp trên mặt đất mặt mày nhăn nhó thì vội vàng lao đến

"Có sao không? Đau lắm không?" Cô vừa xoa xoa chân nàng vừa ân cần hỏi han. Nàng đã không may bị gãy giày cao gót nên mới dẫn đến tình cảnh của hiện tại.

"Không cần. Đi mà quan tâm chăm sóc Quân Quân của mấy người đi" Nàng vừa nói vừa thút thít, mắt đã đỏ hoe. Thấy nàng khóc, Hạ Vũ càng thêm luống cuống không biết làm sao vội ôm nàng vào lòng mà vỗ về

"Không có. Tớ không đi hẹn hò cùng Ảnh Quân nữa. Cậu đừng khóc nữa có được không!!"

"Thật?"

"Tớ hứa"

Nghe được câu trả lời lòng nàng liền tươi tỉnh hẳn lên mà cười rạng rỡ, giống như ai đó vừa bị mắc mưu của nàng.

"Còn dám đi nữa là chết với bà" An Cảnh Nghi buông lời đe doạ còn không quên kèm tặng cho cô một cái đánh yêu. Đúng thật mà, anh hùng thì khó qua ải mỹ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.