Ánh Nắng Ban Mai

Chương 27




Đến tối, An Cảnh Nghi trở về kí túc xá. Bước vào nàng nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của cô bạn cùng phòng. Đây là cô bạn đã cùng nàng bầu bạn kể từ khi Hạ Vũ rời khỏi.

"Mặt mình dính gì sao? Lạp Lạp? Sao cậu nhìn mình như thú lạ vậy?"

"An Cảnh Nghi, đứng lại đó. Không phải mặt mà cổ cậu. An Cảnh Nghi có phải cậu có người yêu mà giấu mình đúng không? Giải thích mau. Mình cho cậu 5 giây" Lúc này, An Cảnh Nghi mới nhớ lại cảnh tượng đó, mặt đỏ bừng chạy một mạch vào nhà vệ sinh.

"Tớ không có. Cậu nhìn lầm rồi"

Đứng trước gương, nàng đầy bất lực với những dấu hôn mà Hạ Vũ để lại

"Hạ Vũ đáng ghét, hại mình ra nông nỗi này. Chị đợi đó cho em"

Nửa tiếng sau, cô cũng ra khỏi phòng tắm

"Cậu đi tắm hay đi ngủ vậy? Mà khoan á à An Cảnh Nghi, chẳng phải nói tớ nhìn lầm sao? Sao cậu phải mặc áo cổ cao vậy?"

"Chỉ là tớ lạnh thôi" Nàng cố lấp liếm

"Nói cho tớ nghe đi, tớ hỏng kể ai nghe đâu"

"Không có"

"Hứ. Đúng rồi, An Cảnh Nghi cậu ra ngoài mua sắm với tớ không?"

"Đang yên đang lành cậu mua sắm làm gì? Có phải đang để ý ai không?" Nàng thừa cơ hội trêu lại Lạp Lạp

"Làm gì có chứ. Mà nếu có thì Hạ Lão Sư quá tuyệt vời. Xinh đẹp, cao ngạo, lạnh lùng. Đúng gu tớ luôn"

"Không được" Nàng phản ứng mạnh khiến Thái Lạp Lạp có hơi bất ngờ

"Sao vậy? Chẳng lẽ cậu cũng.... Bớ người ta, An Cảnh Nghi định bắt cá hai tay"

"Này, bé mồm cậu lại"

"Sao đây? Đi không?"

"Let's go"

Hai người đến trung tâm thương mại. Thấy Lạp Lạp chăm chăm vào váy dạ hội nàng thắc mắc hỏi

"Cậu nhìn nó làm gì? Cậu đi tiệc sao?"

"Này, cậu bị lú à. Cuối tuần trường chúng ta tổ chức dạ hội. Chuyện này đã được thông báo trên diễn đàn rồi mà? Cậu quên sao?"

"Đúng rồi ha. Sao tớ có thể quên được. Mà tớ cũng không có ý định đi. Ồn ào chết được"

"An Cảnh Nghi cậu có tình nghĩa xíu được không? Cậu đành lòng bỏ cô nương xinh đẹp như tớ đi một mình sao?"

Thái Lạp Lạp giở trò mè nheo câu chặt lấy cánh tay nàng.

"Này, đi đi mà. Có cả Hạ Lão Sư đi nữa đó" Nghe đến cái tên đó, mắt nàng trở nên lấp lánh

"Được được. Tớ yêu cậu lắm mới đi đó nhá"

"Đi vì tớ hay vì gái. Haizz, tớ hiểu rõ cậu quá mà"

Một màn cười đùa, tương tác qua lại với nhau đã thu hết vào tầm mắt của Hạ Vũ đang đứng đằng xa kia

"Ban sáng thì bỏ chạy, tối lại đi chơi với gái. Em được lắm"

Còn nàng sau khi nghe có Hạ Vũ thì kiếm cơ hội tránh mặt Lạp Lạp để gọi điện thoại cho ai đó

"Alo. Chị đang ở đâu vậy? Em có chuyện muốn thương lượng"

"Lo chơi với gái đi. Tôi bận rồi.... Tút tút tút" Cô đã dập máy khiến nàng có hơi rén mà nhìn về phía Thái Lạp Lạp đang đứng. Nhưng nàng quyết tâm không bỏ cuộc bèn nhấc điện thoại điện lại cho cô

"Lại có chuyện gì?"

"Chị ơi....." Nghe tiếng ồn ào, xập xình phát ra từ đầu dây bên kia nàng tiếp tục gặng hỏi

"Chị đang đi bar?"

Cô vẫn không lên tiếng

"Yahhh. Chị về ngay cho em... Tút tút tút"

Cô lại tiếp tục dập máy khiến nàng có chút tức giận.

"Lạp Lạp, gần đây có quán bar nào nổi tiếng không?"

"Sao vây? Có rất nhiều nhưng nếu nổi tiếng thì phải nhắc đến Love Bar"

"Cậu về trước đi. Tớ có chuyện phải giải quyết" Nói xong nàng bỏ chạy thật nhanh ra ngoài đón taxi rồi đi thẳng đến đó.

Bên trong Love Bar

Cô đang ngồi một góc cầm ly rượu đong đưa và đã ngà ngà say thì một cô gái bước đến ngồi sát rạt vào Hạ Vũ không chừa một milimet nào

"Chị à. Có hứng thú uống rượu cùng em không?" Ả ta nhích gần đến tai cô phả hơi vào trong đó. Hạ Vũ quay qua lấy tay nâng cầm ả ta lên kèm theo nụ cười sắc bén

"Cô cũng rất đẹp nhưng tôi không hứng thú. Cút"

Ả ta có vẻ không cam tâm tiếp tục bám dai, lấy tay choàng qua eo cô

"Em có thể không thú vị ở đây nhưng trên giường chị sẽ không thể nào rời mắt khỏi em" Ả ta giây trước còn mỉm cười đắc ý tưởng rằng đã câu được con mồi ngon nhưng giây sau đã phải rùng mình vì giọng nói phát ra từ đằng sau

"Vợ à. Tại sao chị không ngoan lại chạy đến đây rồi?" An Cảnh Nghi đi đến trực tiếp ngồi lên người, mặt đối mặt với Hạ Vũ

"Không phải em đi cùng gái à? Sao, có vui không?"

"Vợ! Chị là đang ghen sao?" Nàng không khỏi bật cười trước sự dễ thương đó. Nhưng khi đối mặt với ả ta lại dùng ánh mắt hình viên đạn

"Cô là đang câu dẫn vợ tôi sao?" Nàng nói chậm rãi từng chữ khiến ả ta bắt đầu sợ hãi

"Không phải. Chị hiểu lầm rồi. Em chỉ đang tâm sự cùng chị ấy"

"Tâm sự? Em gái biết đùa quá. Tâm sự mà bá vai, choàng cổ, ôm eo, nắm tay vợ chị là sao hả cưng?" Nàng đem ánh mắt sắc lẹm cùng khuôn mặt như tảng băng nhìn ả ta

"Cô chán sống? Hay là chê sống lâu quá? Tôi cho cô toại nguyện. Người đâu, bẻ tay cô ta cho tôi"

"Vâng tiểu thư" Hai tên vệ sĩ đi vào trực tiếp lôi ả ta ra ngoài ra tay không thương tiếc

Màn 'giết gà doạ khỉ' của nàng vừa rồi khiến cô khẽ nuốt nước bọt. Nếu sau này lỡ cô làm chuyện gì có lỗi với An Cảnh Nghi thì chắc chỉ có một con đường là xuống địa ngục thôi.

"Em đến đây làm gì?" Sợ thì sợ nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng đó để nói chuyện với nàng làm An Cảnh Nghi tức muốn ngất xĩu. Nàng không nói gì trực tiếp khoá môi cô khiến bao con mắt hướng về cả hai mà trầm trồ. Thấy nhiều ánh mắt không đàng hoàng nhìn về phía nàng. Hạ Vũ nhanh chóng nhấc bổng rồi bế nàng ra xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.