Ánh Nắng Ban Mai

Chương 15




Tối đến cô đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ trong phòng thì chuông điện thoại vang lên

"Alo, tớ nghe"

"Tớ đã cho người phục hồi lại USB nhưng phải chờ thêm một thời gian nữa do vụ nổ quá lớn nên USB bị tác động không hề nhẹ"

"Được, tớ biết rồi. Mọi chuyện trông cậy vào cậu, Nhã Ly"

"Này cậu đang nói chuyện với ai đó?" Cô đang nói chuyện cùng Âu Dương Nhã Ly nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Do không nhận được phản hồi nên An Cảnh Nghi đành bước vào phòng.

"À không. Chỉ là Nhã Ly gọi điện hỏi thăm tớ" Cô vội lấp liếm

"Thật?" Nàng bán tính bán nghi gặng hỏi

"Aaaa tớ đau chỗ này quá" Thấy An Cảnh Nghi có vẻ nghi ngờ nên cô bèn lấy vết thương ra làm bia đỡ đạn

"Này cậu không sao chứ? Tớ gọi bác sĩ ngay" Vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng vội rời đi nhưng vừa đứng dậy thì đã bị Hạ Vũ nắm lấy tay kéo lại. Do lực kéo quá mạnh nên nàng cùng cô đã ngã lên nệm. Tư thế lúc bấy giờ là cả hai đang mặt đối mặt với nhau, cô nằm dưới còn nàng nằm trên và tay co thì ôm eo nàng.

"Này, làm gì vậy chứ" Nàng ngại ngùng tiếng to tiếng nhỏ khiến cô bật cười thành tiếng

"Ỏ bảo bối của tớ ngại rồi sao" Cô lên tiếng chọc yêu nàng

"Này không được chọc tớ đâu" Má nàng phiếm hồng, mang cả khuôn mặt vùi vào người của Hạ Vũ. Cô không kiềm được trước sự đáng yêu đó liền đem nàng lật lại dưới thân khiến nàng bất ngờ, đầu óc trống rỗng

"Hạ.. Hạ Vũ, cậu..."

"Tớ thì làm sao? Tớ chỉ muốn..." Cô lên tiếng chọc ghẹo nàng

"Muốn gì chứ?"

"Cậu nghĩ xem giữa người yêu với người yêu thì nên làm gì?"

Câu hỏi đó khiến cho nàng hoá đá, mặt mày thì đỏ ửng

"Này, không được!! Tớ vẫn chưa sẵn... "

Nàng đang luyên thuyên thì bỗng cảm nhận được hơi ấm trên vành môi. Đúng vậy, Hạ Vũ đã đặt lên môi cô một nụ hôn sau đó rời ra

"Mong muốn của tớ đã thực hiện xong. Giờ thì đi ngủ thôi"

"Hảaa????"

"Chứ không phải cậu muốn.."

"Nè không phải cậu đang nghĩ bậy đó chứ"

"Yahh cái tên chết bầm nhà cậu. Đi ngủ" Đang lãng mạng tự dưng nàng lại nổi giận đùng đùng bỏ về phòng để lại con nai vàng ngơ ngác ngồi một cục.

Thấm thoát thời gian cũng đã trôi qua. Nàng và cô cũng đã quen nhau hơn 2 tháng, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, tình cảm cả hai ngày càng tiến triển. Nhưng cuộc đời nào đâu dễ dàng đến thế, sóng to gió lớn sắp ập đến với cả hai. Rốt cuộc cô và nàng phải đối mặt ra sao?

Vào một buổi sáng

"Alo, con nghe nè ba"

"Con mau về nhà. Ta có chuyện cần nói"

"Nhưng ba à. Con đang học ở trường mà?"

"Cũng còn vài ngày nữa là nghỉ đông, ta đã xin phép nhà trường cho con nghỉ sớm. Con mau về đi"

"Dạ, con sẽ sắp xếp"

Nàng tắt máy ngồi nhìn lên trần nhà mà thở dài nhưng rồi cũng nhanh chóng chuẩn bị hành lý và nói lời tạm biệt với mọi người, đặc biệt là Hạ Vũ.

"Về đến nhà nhớ nhắn cho tớ biết nhá" Hạ Vũ trong lòng có chút không nỡ để nàng rời đi

"Được, tớ biết rồi. Khi nào rảnh tớ sẽ đi chơi cùng cậu được chứ?" Thấy người yêu như thế, nàng cũng tiến lại ôm cô vào lòng mà an ủi. Hai người mè nheo mãi một lúc lâu thì nàng mới rời đi.

Nhà của nàng

Khi vừa về tới nhà, An Cảnh Ngôn và Diệp An Lạc đã ngồi sẵn ở đó chờ nàng về

"Con về rồi sao?"

"Vâng. Có chuyện gì mà ba gọi con về gấp như vậy?"

Ông không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ đập một sấp hình lên bàn. An Cảnh Nghi cầm sấp hình lên xem. Những bức hình khiến cô không thốt nên lời. Trên đó chính là những khoảnh khắc nàng và cô thân mật, cười đùa với nhau

"Con giải thích ta nghe xem. Thế này là thế nào?"

"Conn..." Nàng chỉ biết im lặng

"Con vì cái đứa không ra gì như nó mà từ bỏ đứa con trai tốt như Nhật Nam, từ bỏ cả tương lai của con, làm ta mất hết cả thể diện. Ta thật thất vọng về con" Ông lớn tiếng giáo huấn nàng

"Ba à! Tên đó không tốt như ba nghĩ đâu. Có thể Hạ Vũ không giàu bằng hắn nhưng cậu ấy rất yêu con, quan tâm, tôn trọng con không bỉ ổi, hạ lưu như hắn!" Nàng sau khi nghe ba mình buông lời xúc phạm đến cô liền lên tiếng cãi lại

"Con? Thật làm ta tức chết. Mai Nhật Nam sẽ qua nhà ta ăn cơm. Con hãy chuẩn bị đi"

"Ba muốn ăn thì ba tự mà đi ăn với hắn đi. Con không ăn"

"Con? Được nếu con không làm theo lời ta thì đừng trách ta ra tay với con bé kia. Con nên biết với thế lực của ta thì có thể làm được chuyện gì"

"Baa!"

Nàng tức đến nỗi rưng rưng đi một mạch lên phòng nhốt mình trong đó. Nàng như vỡ oà, ba nàng rốt cuộc làm sao thế, tại sao mọi chuyện lại như vậy? Ngay lúc này đây nàng thật sự rất nhớ cô, chỉ muốn được cô ôm vào lòng. Tâm trạng đang nặng nề thì màn hình điện thoại sáng lên và cái tên trên đó khiến An Cảnh Nghi phải vội lau đi nước mắt

"Hế lô. Mặt trời nhỏ của tớ đã ngủ chưa ta" Thấy nàng không đáp lại cô tiếp tục hỏi

"Nghi Nghi cậu làm sao đấy? Ai ăn hiếp cậu à. Tớ sẽ giải quyết người đó giúp cậu" Lời nói của cô là thật, ai dám làm bảo bối của cô buồn, nhất định cô sẽ không tha nhưng lọt vào tai của nàng lại như lời an ủi. Nàng lại bật khóc vì bất lực nhưng cô không cách nào nhìn thấy bởi trong phòng quá tối

"Tớ không sao. Tớ buồn ngủ rồi. Cậu ngủ ngon nhé, người yêu của tớ"

"Cậu ngủ ngon"

Cả hai nói xong cũng tắt máy nhưng nàng không cách nào ngủ được mà nằm trăn trở về chuyện đó mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.