Anh Muốn Cùng Em Đi Trọn Đường Đời

Chương 6: Hai anh em ủng hộ bác Năm cưới mẹ




Được hai con ủng hộ có vẻ Hải Yến mở lòng hơn, Bảo Long thấy bác Năm qua thường xuyên hơn, nhiều lúc ông ngồi chơi đến tối muộn mới về. Thực ra nhà Bảo Long và nhà bác Năm cũng không xa nhau mấy, vườn bác Năm tiếp giáp với vườn nhà Long nhưng rộng hơn nhiều. Vườn nhà Long trồng hoa màu còn bác Năm trồng xoài và quýt, từ lúc quen bác Năm thì nhà Bảo Long chắc chắn hơn, bác kiếm đâu một ít ván mới về thay thế, bác còn mua tôn thay cho mái lá tạm bợ.

Bảo Long bỏ quyển sách vào trong cặp rồi ù té chạy ra ngoài, cậu qua lớp em gái chờ nàng về, hai anh em vừa đi vừa nàngi chuyện vui vẻ, hôm nay Long lại hẹn Uyên Nhi đi khám phá cái thế giới mà cậu và nàng còn nhiều bỡ ngỡ. Cái bờ sông vẫn vắng vẽ như ngày nào, gió vẫn thổi vi vu, trời mùa này nắng lắm, nước sông mát rười rượi, Bảo Long trải cái bao ra nền sỏi, cậu và em gái cởi đồ xuống sông tắm và đùa giỡn, tắm chán Bảo Long rủ bé Nhi: “Lên bờ anh muốn khám phá âm hộ của em.”

“Dạ.” Uyên Nhi hí hửng, Bảo Long và nàng nằm lên cái bao, hai đứa nằm nghiêng quay ngược nhau, cả hai bắt đầu tìm hiểu cặn kẽ cái nơi mà mẹ Bảo Long vẫn dạy phải vệ sinh và là của riêng tư, chính vì Hải Yến không cho hai đứa con nhìn nơi tư mật của nhau nên càng làm cả hai kích thích ghê gớm.

Cái mu âm hộ bé Nhi cao hẳn lên, vùng da căng cứng trông mu nàng như một cái núi, dần xuống phía dưới thì mềm hơn nhưng vẫn căng, chính giữa hai âm môi là cái khe rãnh và hẹp, khi Bảo Long banh hai âm môi em gái ra thì cậu thấy xuất hiện cái lỗ nhỏ là lỗ âm đạo – nơi để sinh con, phía trên cái lỗ âm đạo thì có cái lỗ nhỏ hơn nữa là lỗ niệu đạo dùng để giải phóng nước tiểu và trên cùng là một cục thịt thừa nhô ra là âm hạch, Bảo Long rờ rờ lên đầu âm hạch làm Uyên Nhi run lên vì sướng, cậu lấy ngón tay chà chà vào âm hạch khiến cô bé co rúm người lại.

“Em mắc tiểu quá.” Bé Nhi kêu khẽ.

“Vậy tiểu đi.” Long nàngi.

Bé Nhi: “Anh tránh ra.”

“Cứ tiểu đi anh coi.” Long nhất định phải xem em gái tiểu như thế nào nên cứ giục bé Nhi.

Ngay cái cục thịt dư thừa ấy bổng phồng to hơn rồi từ trong cái lỗ niệu đạo nhỏ xíu ở phía dưới cục thịt ấy bắn ra một dòng nước, nước tiểu bắn ra một dòng dài và văng tung tóe dính cả lên mặt Bảo Long, cậu nứng quá, bản năng giống đực bộc phát, Bảo Long lật ngửa em mình ra rồi nằm lên, làn da Uyên Nhi vừa mịn lại vừa mát, côn thịt Bảo Long bị hai đùi em gái kẹp chặt. Long nhấp liên tục, nhấp đến khi mệt lả thì dừng lại, nàngi là nhấp vậy chứ độ tuổi còn ngây ngô như Long làm gì biết lấy côn thịt cắm vô lỗ âm đạo, em gái của cậu chỉ biết nằm im, nàng nhìn ra ngoài sông, gió thổi vi vu.

Mấy tháng sau, Bảo Long thấy bác Năm bắt đầu ở lại nhà cậu khuya hơn, bác và mẹ cậu tâm sự gì đó rồi mẹ cũng đồng ý cho bé út qua ngủ với Bảo Long, Long biết mẹ mình đã chuẩn bị cho một bước tiến mới với bác Năm còn Bảo Long cũng có cơ hội tiến thêm một bước quan trọng với em gái. Anh em cậu chính thức chung phòng, Bảo Long có cơ hội mặc sức khám phá cái thứ mà chỉ có trên bé Nhi còn Bảo Long thì không. Ngay cái đêm đầu tiên, khi mẹ Long và bác Năm còn trò chuyện thì cậu bắt đầu khám phá cơ thể em gái mình.

Uyên Nhi ngồi học bài còn Bảo Long thì chui xuống gầm bàn vọc âm hộ cô bé, Long học khá từ bé nên chỉ cần học qua là xong, bé Nhi có vẻ kém hơn nên phải học nhiều, mà thực ra chỉ là những bài tập viết tập vẽ chứ có gì mà học. Vì vú em gái chưa phát triển nên Bảo Long sờ đâu nàng cũng nhột chỉ duy nhất chỗ âm hộ là nàng thích và Bảo Long cũng chỉ thích chỗ đó của nàng. Bảo Long hôn lên má nàng rồi nài nỉ.

“Lên giường cho anh coi nữa nghen.” Long hỏi dò.

“Em đang tập vẽ mà.” Cô bé đáp có chút càu nhàu.

“Thì anh coi chút.” Long nài nỉ.

“Dạ.” Thấy anh mình có vẻ tội tội nên nàng ưng thuận.

Uyên Nhi lên giường tự tuột cái quần vứt sang bên rồi nằm xuống, Long nói tiếp: “Còn cái áo sao em không cởi luôn!”

Nghe anh trai nói thế, bé Nhi cởi nốt cái áo ra khỏi người, giờ đây nàng đã trần trụi hoàn toàn và nằm tênh hênh dạng háng để cho Bảo Long mặc tình khám phá cơ thể non nớt và cái cục thịt trắng trắng đẹp tuyệt vời ấy của mình.

Nhìn ngắm thân thể trần trụi của Uyên Nhi càng khiến Bảo Long càng thêm rạo rực, cậu đặt tay lên âm hộ nàng, thật khoan khoái làm sao, ngón tay Bảo Long len vào cái âm đạo, cậu thấy ướt ướt, hỏi: “Em tiểu hả Nhi?”

“Đâu có.” Cô bé lấy tay sờ vào cái khe rồi nhìn Bảo Long kèm theo vẻ ngây ngô trên gương mặt: “Sao em ướt vậy anh hai?”

Long cố suy nghĩ cũng không ra câu trả lời đành nói: “Không biết.”

Những ngón tay của Long chà miết khe âm đạo với âm hạch bé Nhi thêm lần nữa làm nàng rung rung giật giật vì sướng rồi cậu cởi quần nằm lên người em gái mà nhấp nhấp như hồi chiều.

Được khoảng một tuần, anh em Bảo Long học bài rồi giăng mùng ngủ. Bảo Long ngủ được một giấc thì cậu giật mình, tò mò không biết mẹ ngủ chưa vì đèn ngoài còn sáng, Long hé cửa nhìn ra thì thấy bác Năm ôm mẹ mình và hôn mẹ ngay ngoài cửa, mẹ cậu đẩy bác ấy ra thủ thỉ: “Đừng anh, mấy đứa nhỏ thấy kỳ lắm.”

“Tụi nó ngủ hết rồi mà.” Bác Năm khẽ nói.

“Nhưng…” Lời nói của Hải Yến bị chặn lại bởi nụ hôn của bác Năm. Một tay bác Năm giữ đầu nàng, một tay ôm eo kéo nàng sát lại, lúc đầu nàng còn chống cự nhưng chỉ một lúc thì thua cuộc, tay nàng vòng qua lưng bác Năm và họ chìm trong nụ hôn say đắm. Hải Yến đẩy bác Năm ra rồi nói: “Để em xem tụi nhỏ ngủ chưa.”

“Ừa… nhanh nghen.” Bác Năm nói.

Hải Yến mỉm cười rồi gật đầu với bác.

Bảo Long nhanh chóng nhảy lên giường giả vờ ngủ say, Hải Yến mở cửa bước vào, nàng xem cái mùng rồi tấn lại cho kỹ, nàng chỉnh con gái Uyên Nhi cho ngay ngắn rồi bước ra ngoài. Bảo Long lồm cồm ngồi dậy rồi ghé mắt nhìn, mẹ cậu vừa ra thì bác Năm vồ lấy hôn ngấu nghiến, lần này Hải Yến không chống cự nữa, nàng vịn lên vai bác mặc cho bác thưởng thức cơ thể nàng.

Bác Năm ép Hải Yến vào tường, một tay luồn ra sau sờ soạng cái gì đó, một tay bác luồn vào cái áo ngủ hai dây của nàng, môi bác vẫn quyện chặt lấy môi nàng. Bác cho cả hai tay vào ngực nàng, vừa hôn bác vừa mò vú nàng rồi đột nhiên bác cho một tay vào trong quần nàng, Hải Yến giật mình chụp lại, nói: “Đừng anh…”

“Đến giờ em vẫn chưa chịu nữa sao?” Giọng dịu dàng của bác cất lên.

“Em… em sợ…” Yến ấp úng.

“Bỏ tay ra đi… cho anh là người đàn ông của em.” Bác Năm nài nỉ.

Có lẽ mẹ Bảo Long đã thua, tay bác Năm vào sâu trong háng mẹ cậu, tay mẹ cậu rời bỏ vùng kín mà vịn lên vách, bỗng Hải Yến rít lên một tiếng nho nhỏ: “Ứ… anh ơi.”

“Của em đẹp lắm, anh yêu em Yến à…” Bác Năm thì thào.

Bác hôn siết và thọc bàn tay vào háng Hải Yến mạnh hơn, nàng run rẩy như người bị bệnh, tay nàng bấu chặt vào vách. Bác rút tay ra khỏi âm hộ nàng, bác giơ lên cho nàng xem rồi mút ngón tay như người ta cầm cái đùi gà chiên ăn rồi mút dầu dính ngón tay vậy. Hải Yến thẹn thùng đánh vào vai bác, bác cười rồi tiếp tục cúi xuống, lần này bác làm đến cái ngực.

Bác vén cái áo ngủ hai dây của mẹ Bảo Long lên lộ ra hai bầu vú kích thích bác Năm vục mặt vào bú liếm, vì bác che khuất nên Bảo Long chỉ có thể thấy lấp ló vú mẹ mình. Thực ra Long vẫn hay mè nheo ôm và sờ vú mẹ, nên kích thước vú mẹ mình thế nào cậu đều biết, tuy không to căng như của dì Trang nhưng cũng có thể nói là đẹp. Bác Năm vục mặt vào đó, tay bác vẫn trong quần Hải Yến, nàng run run một tay vịn tường một tay bám vào vai áo bác.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.