Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 8




Edit: Cò lười

Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

An Diệc Tĩnh đứng trên bãi đất trống trước dãy phòng học, đôi mắt nhìn về những đứa trẻ đang chơi và chạy trên sân thể dục, cô không khỏi im lặng suy nghĩ.

Hiệu trưởng Ngũ Tát đã tận tình khuyên bảo cô không ít.

Ông nói: "Một số những đứa trẻ ở đây là trẻ nhỏ bị bỏ rơi, còn một số ít là sống ở núi sâu cách đây vài km, hầu hết là dân tộc thiểu số, người lớn nghĩ rằng bọn trẻ đến trường hay không cũng không quan trọng, ngược lại phải ở nhà làm việc, nấu cơm chăm sóc người già và trẻ nhỏ mới quan trọng, theo thời gian trôi qua, đến độ tuổi nhất định, con trai sẽ ra ngoài làm việc mà con gái về cơ bản sẽ kết hôn, rồi con cái của họ cũng lặp lại cuộc sống như vậy.

Hơn nữa, tình trạng này không chỉ xảy ra ở khu vực miền núi, mà Vân Quý Xuyên, Quảng Tây, Tân Cương v...vv, còn rất nhiều rất nhiều nơi mà chúng ta có lẽ chưa từng nghe thấy, trên thực tế có những tình huống còn nghiêm trọng hơn như vậy, mù chữ không tính là cái gì, đối với bọn họ, họ không thể đi ra khỏi ngọn núi mà họ sống từ khi sinh ra đến khi chết đi, họ chưa bao giờ thấy thế giới bên ngoài rộng lớn như nào. Cô An, những gì cô chứng kiến chỉ là một phần nổi của tảng băng, quan trọng hơn là mọi người chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng này, còn quá nhiều nơi còn hơn như lời tôi nói."

Thầy Hiệu trưởng nói xong không khỏi thở dài, bỗng dưng nhớ tới mấy năm trước, sau đó lại thở dài nói tiếp: "Trước đây khi trường tiểu học Tha Lặc chưa thành lập, bọn trẻ mà chúng ta đang nhìn thấy bây giờ, có một số đã đi học tại trường cấp 2 trên thị trấn, bọn nhỏ, đáng nhẽ phải được học nền giáo dục chín năm nhưng không phải đứa nào cũng được đi học, cả ngày chạy nhảy trong núi, nói bọn chúng là người còn không bằng nói là những con khỉ trong núi. Sau đó, là thầy Lâm đã lãnh đạo một nhóm tình nguyện viên với sự hỗ trợ của các lãnh đạo bộ giáo dục cũng như sự đóng góp từ một số doanh nghiệp và những con người giàu tình thương trong xã hội, đã tạo thành trường tiểu học Tha Lặc như chúng ta đã thấy đây, số lượng học sinh cũng tăng từ 10 đến 20-30 và hiện tại đã gần 100 người. Đều do Lâm Nhiên và các tình nguyện viên trèo đèo vượt núi, đến từng nhà thuyết phục."

Ông còn nói: "Thầy Lâm thật ra là người ngoài lạnh trong nóng, miệng dao găm tâm đậu hủ, tuy rằng thầy ấy chưa bao giờ nói mình làm gì, nhưng từ những lời nói cử chỉ của thầy ấy thì không có khả năng là người ở đây, sau đó nghe thấy nhóm tình nguyện viên đi cùng nói rằng cậu ấy là giáo sư. Còn rất nổi tiếng trong giới học thuật, cô cũng biết loại địa phương này của chúng tôi làm sao biết được học thuật là gì với giáo sư là gì, hơn nữa còn trẻ tuổi như thầy Lâm, nên sinh ra cảm giác sùng kính từ trong lòng, càng hiếm gặp hơn nữa là thầy Lâm rất chịu khó chịu khổ, nhiều thứ trong trường là do thầy Lâm tự tay làm cùng với mọi người, có lần tôi hỏi cậu ấy sao không ở trên thành phố lớn mà lại thích tới địa phương nghèo khổ này, cô đoán xem thầy Lâm nói như nào?"

An Diệc Tĩnh không trả lời mà chỉ nhìn thầy hiệu trưởng, hóa ra Lâm Nhiên đã làm rất nhiều việc cho ngôi trường này, khó trách anh ta tức giận như vậy.

"Tôi vẫn còn nhớ lần cùng thầy Lâm đi đến thăm gia đình của một đứa trẻ, trên đường tôi hỏi cậu ấy vì sao lại đến đây dạy học? Vì sao lại đến nơi này của chúng tôi?" Hiệu trưởng Ngũ Tát dừng lại, lúc này mới nhìn An Diệc Tĩnh, đôi mắt như đèn phát sáng: "Cả đời này tôi sẽ không quên được câu nói kia, cậu ấy nói: cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá, cứu được lòng người mới có thể cứu được mạng người."

"Cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá, cứu được lòng người mới có thể cứu được mạng người......" An Diệc Tĩnh lặp lại lời của hiệu trưởng Ngũ Tát, nhàn nhạt, yên lặng.

Hiệu trưởng thấy An Diệc Tĩnh giống như đã tỉnh ngộ, vì thế tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Thầy Lâm còn nói, cậu ấy không phải người đầu tiên chọn công việc này, nhưng nếu đã quyết định làm thì phải nỗ lực hết sức, mặc kệ có thể làm được đến đâu, cho dù kết quả như thế nào, ít nhất mọi người đều đã cố gắng, sẽ không phải hối tiếc."

Thật ra An Diệc Tĩnh cũng không phải không biết gì về chuyện giảng dạy, quyên tiền, từ thiện bán đấu giá, các hoạt động công ích đều đã từng tham gia nhưng cô chưa từng tiếp xúc với bọn trẻ trên miền núi, chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống dạy học thực sự, không có kế hoạch ăn uống ngủ nghỉ với bọn trẻ và các thầy cô khác.

Thậm chí cô có phản cảm ngay từ đầu, tới chỗ này căn bản là ngoài ý muốn, mà ở lại cũng là bất đắc dĩ, nhưng khi nghe những lời này của thầy hiệu trưởng, cô cảm thấy hai chữ giảng dạy này nói thì rất dễ nhưng gánh nặng đằng sau không phải ai cũng làm được.

Hiệu trưởng Ngũ Tát nói một câu cuối cùng với An Diệc Tĩnh: "Cô giáo An, tôi biết cô là đại minh tinh, kiến thức rộng rãi, cuộc sống khác hoàn toàn với chúng tôi, nếu cô đã chọn tới nơi này để giảng dạy thì hy vọng cô có thể nghiêm túc xem xét những lời tôi vừa nói, dạy học thật sự không phải trò đùa."

Một cơn gió thổi qua, những hạt cát bị thổi bay trên mặt đất, mất mát, chìm trong suy nghĩ.

An Diệc Tĩnh dùng tay dụi mắt, góc áo bị kéo xuống, cô nhìn xuống và thấy một bàn tay nhỏ bé túm lấy góc áo của mình, chủ nhân bàn tay là một bé trai.

"Cô khóc sao?" Cậu bé khoảng tầm 9-10 tuổi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé dường như không thể nhìn thấy vẻ trẻ con đúng lứa tuổi, đặc biệt là cặp mắt kia, đen và trong veo.

"Không có." An Diệc Tĩnh lặng lẽ lau nước mắt trên khóe mắt, chớp mắt, rồi cười với cậu bé.

Cậu bé rất thận trọng gật đầu: "À, cô không có việc gì là tốt rồi."

An Diệc Tĩnh bị lời nói của cậu bé nhìn thì nhỏ mà rất lanh này làm cho buồn cười, khi nói cậu bé còn khá kiêu ngạo, cô đưa tay xoa đầu cậu bé, hỏi: "Em tên là gì?"

"Nhĩ Dã." Cậu bé nhìn An Diệc Tĩnh, giọng nói lảnh lót, giống như cậu cảm thấy tự hào về tên của mình

"Bao nhiêu tuổi?" An Diệc Tĩnh hỏi.

"Chín tuổi." Cậu bé trả lời."Sao em không vào lớp?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.

"Giờ thể dục." Cậu bé trả lời

An Diệc Tĩnh khẽ gật đầu, cong môi lên nói: "Đi chơi đi."

Nhĩ Dã nhìn rồi cười với An Diệc Tĩnh, sau đó chạy vào sân thể dục, chạy được một đoạn nghĩ tới gì đó lại quay lại.

"Có chuyện gì vậy?" An Diệc Tĩnh nhìn thấy người chạy đến trước mặt cô rồi dừng lại, không khỏi mở miệng hỏi.

"Cô chính là cô giáo đại minh tinh mà mọi người nói đến?"

"Cô giáo đại minh tinh?"

"Vâng." Nhĩ Dã nghiêm túc gật đầu, tiếp tục nói: "Họ nói có một giáo viên là đại minh tinh tới, hôm nay em nhìn thì ngoài cô và cô Tang Diệp ra thì các thầy cô khác em đều đã gặp."

An Diệc Tĩnh dù bận nhưng vẫn ung dung còn cố ý hỏi cậu: "Vì sao cô Tang Diệp không thể là cô giáo đại minh tinh?"

Nhĩ Dã không cần nghĩ trả lời luôn: "Bởi vì cô đẹp hơn cô ấy."

"Cậu bé còn rất tinh mắt." An Diệc Tĩnh cong người lại xoa tóc Nhĩ Dã nhưng lại bị đối phương tránh đi.

"Thầy Lâm nói đầu của người đàn ông không thể bị người khác chạm vào."

An Diệc Tĩnh thu tay lại, đứng dậy, hơi nghiêng đầu khẽ cười nói: "Em còn rất nghe lời."

Nhĩ Dã chớp mắt, ngẩng đầu rồi tiếp tục đặt câu hỏi: "Cô còn chưa nói cô có phải là cô giáo đại minh tinh hay không."

"Ừ, đúng vậy."

"Vậy cô chắc đã được đi rất nhiều nơi, quen biết nhiều người đúng không?" Đôi mắt Nhĩ Dã bỗng dưng sáng ngời, đáy mắt lóe lên mong đợi như ẩn như hiện.

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Có thể nói như vậy."

Nhĩ Dã đưa tay ra nắm lấy tay An Diệc Tĩnh, có chút kích động nói: "Cô có thể tìm giúp em một người được không?"

"Sao?" An Diệc Tĩnh có chút kỳ lạ nhìn Nhĩ Dã.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nhiên đi ra khỏi lớp, đứng ở trên hành lang nhìn xuống hai người ở dưới lầu cách đấy không xa, cậu bé đặt những mảnh tiền vụn trong túi nilon vào tay An Diệc Tĩnh, người phụ nữ vừa buồn cười không chấp nhận nhưng cũng không từ chối, chỉ nhìn cậu bé và nghe cậu nói.

"Làm cái gì thế?" Lông mày Lâm Nhiên cau lại thành hình chữ xuyên( 川), xoay người bước xuống cầu thang.

"Em biết số tiền này không đủ, em sẽ học tập chăm chỉ, tương lai sẽ đưa nhiều tiền cho cô, cô giúp em trước được không?"

Lâm Nhiên vừa đi đến gần liền nghe thấy thế, anh hét lên: "Nhĩ Dã."

An Diệc Tĩnh cảm thấy tay Nhĩ Dã rung lên, sau đó nhét túi nilon vào tay cô rồi chạy, chạy rất nhanh, như sợ bị người ta bắt được.

Lâm Nhiên đi đến chỗ An Diệc Tĩnh, đầu tiên là nhìn cô, sau đó dừng ở túi đồ trên tay cô, không hé răng.

"Này, anh cũng nhìn thấy, cậu bé cương quyết nhét vào tay tôi." An Diệc Tĩnh định không giải thích cái gì, nhưng khi đối mặt với Lâm Nhiên lại không kiểm soát được nói ra.

"Ừ."

Không biết tại sao, lúc nghe chuyện của hiệu trưởng Ngũ Tát nói với cô về Lâm Nhiên, cô cảm thấy anh thuận mắt hơn chút, những khó chịu lúc trước dường như đã ít khó chịu hơn, cho dù tính cách của anh có khiến người ta không chịu nổi thì, có một câu của Tang Diệp mà cô thấy đồng ý, là có thể đối tốt với trẻ con thì không phải là người xấu.

"Chuyện kia." An Diệc Tĩnh không tự giác khụ khụ, tiếp tục nói: "Chuyện lớp học kia là tôi không đúng."

Đối với lời thú nhận của An Diệc Tĩnh, Lâm Nhiên rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt, không biểu hiện trên mặt, cũng không trả lời.

"Anh là một người đàn ông mà vẫn còn tức giận sao?" Chủ động xin lỗi người ta, sống đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên An Diệc Tĩnh làm như vậy.

Một lúc lâu, Lâm Nhiên mới mở miệng, giọng nói nặng nề mà hỏi: "Cậu bé tìm cô làm gì?"

"Nhờ tôi tìm giúp một người."

"Cô đồng ý rồi?"

"Không có."

Lâm Nhiên quay lại nhìn sân thể dục, rồi đưa tay lấy túi tiền trong tay An Diệc Tĩnh, bỏ xuống một câu rồi đi đến sân thể dục.

Anh nói: "Tôi không tức giận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.