Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 65




Editor: Cò lười

Beta: Lily58

Lúc Nhậm Tử Hâm đẩy cửa đi vào đã thấy Lâm Nhiên đang nhìn di động bằng vẻ mặt vô cùng lo lắng, ngay sau đó lại bấm số điện thoại, mày cau thật chặt, như thể có chuyện gì đó thật sự xảy ra.

Mà điện thoại của An Diệc Tĩnh đến bây giờ vẫn không bắt máy, tiếng nhạc chờ cứ vang lên mãi, hết lần này đến lần khác, tim Lâm Nhiên đập thình thịch liên hồi.

"Thế nào rồi?" Nhậm Tử Hâm đi tới hỏi Lâm Nhiên.

Nét mặt Lâm Nhiên nghiêm túc nhìn Nhậm Tử Hâm, không lên tiếng, vẫn không ngừng gọi điện thoại.

Nhậm Tử Hâm đứng tim khi thấy tình huống này, chẳng lẽ An Diệc Tĩnh đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Tâm thấy An Diệc Tĩnh đã lâu chưa vào, vì vậy lau tay đi về phía phòng khách, phòng khách trống không, không có người nào, cô thấy khó hiểu nhìn xung quanh một lần, lên tiếng gọi: "Tĩnh Tĩnh. . . . . . Tĩnh Tĩnh. . . . . ."

Không có ai trả lời lại, điều này làm cho Lâm Tâm cảm thấy kỳ lạ, lập tức đi tìm khắp mọi nơi.

Nhưng mà tìm hết một vòng lớn, tìm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài mấy lần cũng đều không thấy bóng dáng của An Diệc Tĩnh, cô đi ra ngoài hỏi vệ sĩ, vệ sĩ cũng không phát hiện người nào khả nghi, càng không thấy có bất kỳ ai đi từ trong nhà ra.

Lâm Tâm gật đầu, đi về nhà, tìm thêm một lần, vẫn chưa thấy bóng dáng An Diệc Tĩnh thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô tìm được điện thoại di động và nhìn thấy người gọi là Lâm Nhiên.

"An Diệc Tĩnh đâu?" Lâm Nhiên hoàn toàn không cho Lâm Tâm cơ hội nói chuyện, điện thoại vừa được kết nối đã mở miệng hỏi ngay, giọng nói căng thẳng trước giờ chưa từng thấy.

"Chị cũng đang tìm cô ấy." Lâm Tâm nói đúng sự thật.

Lâm Nhiên nghe như thế tay cầm điện thoại di động cũng âm thầm siết chặt, vẻ mặt thờ ơ một cách lạ thường, "Ý chị là sao?"

"Chị ở trong phòng bếp, Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài phòng khách, đến lúc chị ra ngoài tìm cô ấy thì đã không thấy cô ấy đâu, nhưng mà chị đã hỏi vệ sĩ, bọn họ khẳng định không có ai ra vào." Giọng Lâm Tâm mang theo sự hốt hoảng, quả thật là đã không thấy An Diệc Tĩnh đâu nữa.

"Lâm Tâm, em sẽ kêu Hứa Biệt quay về với chị, chị hãy tự cẩn thận một chút." Lâm Nhiên nói xong thì cúp điện thoại.

Mặc dù Lâm Tâm không hiểu tình hình nhưng nghe giọng Lâm Nhiên cũng đã chứng minh rằng đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, cô cảnh giác cầm điện thoại di động tiếp tục tìm kiếm An Diệc Tĩnh.

Lâm Nhiên cúp điện thoại nhìn về phía Nhậm Tử Hâm, nói với cô: "Có khả năng An Diệc Tĩnh đã bị bắt cóc rồi."

Nhậm Tử Hâm vừa nghe thì trợn to hai mắt: "Anh chắc chắn chứ?"

Lâm Nhiên lắc đầu gần như không thể nhận ra: "Không chắc, chỉ là phỏng đoán."

"Vậy bây giờ anh định làm như thế nào?" Nhậm Tử Hâm hỏi Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên không lên tiếng, chỉ bấm một số điện thoại của người khác, ngay sau đó đã được kết nối: "Có chuyện gì?"

"Trong nhà có thể đã xảy ra chuyện, anh đi về trước đi, em sẽ đến sau." Lâm Nhiên nói với Hứa Biệt.

Hứa Biệt vừa nghe thì ngồi thẳng người lên, giọng nói cũng càng trầm thấp hơn: "Cậu nói cái gì?"

Giọng nói Lâm Nhiên tỉnh táo kiềm chế, biểu cảm trên mặt cũng giống giọng nói của anh: "Em nghi ngờ rằng tên sát thủ biến thái kia đã lẻn vào trong nhà rồi, không thấy An Diệc Tĩnh đâu."

"Tôi về ngay đây." Hứa Biệt lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

"Hứa tổng?" Trợ lý Lý nhìn thấy Hứa Biệt vội vàng mở cửa suýt chút nữa đã tự đụng trúng mình nên vội vàng gọi.

Hứa Biệt đến đầu cũng không quay lại mà dặn dò trợ lý: "Hủy bỏ tất cả các cuộc họp của tôi và những việc liên quan đi."

"Nhưng mà hôm nay. . . . . ."

Trợ lý Lý còn chưa nói hết, Hứa Biệt đã biến mất ở cửa thang máy, để lại trợ lý với vẻ mặt sững sờ như thể vừa nhìn thấy ma.

Lâm Nhiên cúp điện thoại, sắc mặt rất tệ, anh nói với Nhậm Tử Hâm: "Tôi phải quay về một chuyến."

Nhậm Tử Hâm gật đầu: "Đi đi, hi vọng An Diệc Tĩnh không có việc gì, tất cả đều là sợ bóng sợ gió thôi."

"Ừ." Đôi chân dài của Lâm Nhiên bước đi tới cửa.

Lúc Hứa Biệt về đến nhà thì thấy Lâm Tâm đang ngồi trên ghế sa-lon hồn bay phách lạc, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trước mặt không nói lời nào.

"Lâm Tâm." Hứa Biệt gọi cô, đi về phía cô.

Lâm Tâm nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên thấy Hứa Biệt, cô nhanh chóng đứng lên, thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng, ôm lấy Hứa Biệt đang đi tới trước mặt mình: "Anh về rồi à?"

Hứa Biệt nhẹ giọng ‘Ừ’ một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Em không sao chứ?"

"Em không sao cả." Lâm Tâm ôm thật chặt Hứa Biệt.

Hứa Biệt buông Lâm Tâm ra, nhìn cô hỏi: "Anh nghe Lâm Nhiên nói không thấy An Diệc Tĩnh đâu nữa? Là sao?"

Lâm Tâm nhìn Hứa Biệt, kể lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó từ đầu đến cuối một lần.

Hứa Biệt nghe xong liền kêu vệ sĩ đến, nhìn kỹ một lượt rồi mới hỏi: "Hình như trong các người thiếu mất một người."

Mấy vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới phát hiện ra quả thật là đã thiếu mất một người, vì vậy một người trong đó đứng ra nói với Hứa Biệt: "Thành thật xin lỗi, quả thật chúng tôi đã thiếu mất một người."

"Là ai?"

"Là A Hoa, nhưng bình thường A Hoa luôn là người có quy củ, trung hậu đàng hoàng, hẳn là sẽ không làm chuyện gì xấu đâu."

Hứa Biệt nhìn người đội trưởng vệ sĩ nói chuyện với anh, anh nói: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, anh là đội trưởng thì mời anh liên lạc với anh ta xem sao."

"Được." Đối phương lập tức lấy điện thoại di động ra, đi đến một bên gọi điện thoại.

Lâm Nhiên hoàn toàn là lái xe như bay quay về, vừa vào đã thấy tình trạng lúc này, vệ sĩ đang gọi điện thoại, mà Lâm Tâm đang nói chuyện cùng Hứa Biệt, anh không nghe rõ hai người đang nói cái gì.

"Đã tìm được chưa?" Lâm Nhiên trực tiếp hỏi mọi người.

Lâm Tâm nhìn Lâm Nhiên lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt cô thật sự có chút tự trách.

Hứa Biệt đi về phía Lâm Nhiên rồi nói với anh: "Để vệ sĩ xác nhận lại tình huống đã, tôi cũng đã gọi lão Tứ đến, ở phương diện điện tử này cậu ta là chuyên gia, cậu đừng lo lắng."

"Có thể bắt An Diệc Tĩnh đi dưới con mắt mọi người, hơn nữa còn không bị bất kỳ người nào phát hiện, đây không phải là một chuyện dễ dàng."

"Quả thật là như vậy." Hứa Biệt tán thành.

Đúng lúc đó, đội trưởng vệ sĩ đi về phía bọn họ, vẻ mặt anh ta rất phức tạp, chỉ nghe thấy anh ta nói: "Tôi vừa nhận được tin tức, A Hoa bị đánh ngất xỉu ở nhà, cho nên A Hoa đi theo chúng tôi đến đây là kẻ giả mạo."

"Giả mạo?" Lâm Nhiên và Hứa Biệt đồng thời nói.

"Đúng, không ngờ người đàn ông này lại biết thuật dịch dung."

(*) Thuật dịch dung: Kỹ thuật thay đổi dung mạo con người.

"Cái gì?" Lâm Tâm giống như là đã nghe được tin tức quan trọng gì đó, nhìn về phía người nọ tiếp tục hỏi: “Thời đại này còn có thuật dịch dung?"

"Có." Lão Tứ Phó Tử Hiên không biết đi vào từ lúc nào, nghe một câu như vậy thì tiếp tục nói: "Thế giới rộng lớn không gì là không có, có cái gì lạ khi có thuật dịch dung hở?"

"Nhanh lên một chút." Hứa Biệt đã nói rõ ràng tình huống trước kia cho Phó Tử Hiên cho nên Phó Tử Hiên có thể lập tức bắt đầu làm việc.

"Biết rồi." Phó Tử Hiên mở laptop trong tay ra, lập tức tập trung tinh thần vào công việc.

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Nhiên vang lên.

Lâm Nhiên nhìn thấy là số điện thoại An Diệc Tĩnh, anh không ý kiến gì mà lập tức nghe máy luôn.

"Alô?" Giọng Lâm Nhiên vẫn còn lo lắng như cũ.

"Xin chào giáo sư Lâm." Quả nhiên đối phương không phải An Diệc Tĩnh, mà là tiếng nói của một người đàn ông xa lạ.

Lâm Nhiên nghe vậy cũng cảnh giác hơn không ít, anh vội vàng hỏi: "Anh là ai?"

"Ha ha." Đối phương nhẹ nhàng cười một tiếng, nói tiếp: "Không phải anh vẫn luôn tìm kiếm tôi sao?"

"Anh muốn gì?" Lâm Nhiên không muốn đánh Thái Cực Quyền với người bên kia.

Người bên kia vẫn cười, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, nói: "Tôi muốn gì à? Tôi không phải đã nói rõ trong thư gửi cho anh rồi sao? Bạn gái của anh chính là người tiếp theo."

Đối với tên biến thái này, Lâm Nhiên cũng coi như là có hiểu biết một chút, trắng trợn gọi điện thoại cho anh như thế này đúng là là lần đầu gặp, xưa nay chưa từng thấy.

"Rốt cuộc là anh muốn cái gì?" Giọng Lâm Nhiên tỉnh táo kiềm chế còn mang theo sự cảnh cáo khó nhận ra.

"Muốn cái gì?" Đối phương dừng một chút, tiếp tục nói: "Lâm Nhiên, anh còn nhớ rõ bảy năm trước không?"

". . . . . ." Lâm Nhiên không nói gì.

"Trong vụ tai nạn xe cộ bảy năm trước, bạn gái tôi và bạn gái của anh đều cần một loại máu giống nhau, lúc đó tôi rất hối hận vì đã để cho cô ấy chết. Dù sao bảy năm qua tôi chưa bao giờ có thể tìm được một người như vậy. Nhưng anh nói xem, có thú vị không khi mà nữ thần quốc dân luôn xuất hiện kiêu ngạo trước mắt chúng ta lại chính là người mà tôi cần, hơn nữa, Lâm Nhiên, cô ta là người mà anh để ý, thật quá sức tưởng tượng."

Lâm Nhiên nghe đến đó, tim cũng thắt chặt lại, nhưng anh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở về bình thường.

"Cho nên, anh muốn cái gì?"

Đối phương lại cười thật lâu, sau đó mới từ tốn mở miệng: "Con người của tôi thích khiêu chiến, năm đó tên cảnh sát kia đã thua và tôi đã lấy mạng hắn. Bây giờ tôi lại nhìn trúng anh, Lâm Nhiên, anh là thiên tài, tôi muốn so tài một lần với anh để xem xem cuối cùng chúng ta ai mới là thiên tài chân chính được ông trời lựa chọn."

"Anh thả An Diệc Tĩnh ra thì tôi so với anh." Lâm Nhiên trầm giọng nói.

"Không không không, An Diệc Tĩnh cũng là người tôi cần, sao tôi có thể thả cô ta chứ?" Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Chúng ta cùng chơi một trò chơi nào."

"Chơi như thế nào?"

"Anh chỉ có một ngày, nếu như anh tìm được tôi, tôi có thể thả An Diệc Tĩnh ra, nhưng nếu như anh không tìm được tôi, vậy thì. . . . . ."

"Vậy thì như thế nào?" Âm thanh Lâm Nhiên bỗng dưng lớn hơn.

Đối phương rõ ràng rất hưng phấn khi chọc tức được Lâm Nhiên, ngay cả giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Vậy bạn gái của anh có thể sẽ được hy sinh cho sự sáng tạo vĩ đại của tôi rồi."

"Anh dám đụng đến cô ấy thì tôi bảo đảm sẽ không để cho anh được chết toàn thây." Tay của Lâm Nhiên nắm chặt lại, chặt đến nỗi gân xanh cũng hiện lên.

"Lâm Nhiên, thể xác không quan trọng chút nào, nếu như anh nhìn thấy phát minh vĩ đại của tôi, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên và anh chắc chắn sẽ tán thành với tôi rằng sự hy sinh của những người đó chỉ là hy sinh cái tôi cho phát minh vĩ đại của mà thôi."

"Đồ điên."

"Tôi là thiên tài, Lâm Nhiên." Đối phương uốn nắn lại.

"Tôi nhất định sẽ bắt được anh."

"Tôi chờ anh, nắm bắt thời gian."

Lúc này điện thoại đã bị ngắt hoàn toàn, Phó Tử Hiên lắc đầu với mọi người: “Nguồn tín hiệu của người này rất lạ, căn bản không lần được dấu vết, vị trí không thích hợp."

"Mượn thư phòng của anh chút." Lâm Nhiên nói xong không để ý tới ai, lập tức bước vào thư phòng.

"An Diệc Tĩnh, cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại. . . . . ."

An Diệc Tĩnh mở mắt ra thì thấy vẻ mặt lo lắng của Lương Thiển, mặt mày xây xẩm, cô phát hiện tay chân của mình đang bị trói lại.

"Tôi làm sao thế này??" Đầu An Diệc Tĩnh còn có chút choáng váng.

"Cô tự nhìn đi." Lương Thiển giơ ngón tay lên chỉ.

An Diệc Tĩnh phát hiện mình bị trói trên một cái ghế, nhìn theo tay của Lương Thiển thì căn phòng này giống nơi thờ Phật hơn, cách đó không xa, ngay phía trước là bàn thờ, phía sau không phải tượng Phật.

Một chai màu đỏ nằm phía sau bàn, là. . . . .

Cô trợn to hai mắt, nếu như cô không nhìn lầm, cái đó là. . . . . Máu. . . . . .

Máu đỏ tươi. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.