Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 56




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

Lương Thiển nhìn An Diệc Tĩnh, mà An Diệc Tĩnh ngược lại có chút im lặng, thì ra bây giờ cô đã biến thành người dẫn đường của Quỷ Hồn rồi à?

"Vậy đi thôi." Mặc dù An Diệc Tĩnh cảm thấy mọi chuyện nghe có chút hoang đường, nhưng cô lại lo lắng cho Lâm Nhiên,dien.dan-lê!quý(đôn bảo cô không biết chuyện gì mà chờ đợi ở chỗ này, còn không bằng mang theo những Quỷ Hồn đáng thương này đi báo thù cho sảng khoái.

Lương Thiển gật đầu, phất tay với những người khác, An Diệc Tĩnh xuống xe dẫn đầu đi về phía trước, rõ ràng là đội ngũ trùng trùng điệp điệp, đáng tiếc người ta lại không thể nhìn ra chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ chiến đấu anh dũng.

Bên kia, Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm đã mai phục trong nhà tang lễ, vào lúc này, bên trong còn tĩnh mịch hơn so với lúc nãy bọn họ vào, yên lặng đến rợn cả tóc gáy.

Bọn họ trốn ở một góc rẽ, đánh giá chung quanh.

Ánh mắt Nhậm Tử Hâm như mắt mèo, khôn khéo sáng ngời, giọng cô đè rất thấp: "Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm phá án của tôi, nơi này rất có vấn đề."

Lâm Nhiên cũng đồng ý cách nói của Nhậm Tử Hâm, quả thật cảm thấy nơi này rất kì quái, chẳng lẽ lúc nãy bọn họ giả trang thành khách hàng đã bị nhìn ra? Hay là nói?

Nghĩ đến đây, Lâm Nhiên bỗng dưng nhìn Nhậm Tử Hâm: "Không đúng, bọn chúng chạy."

Vừa dứt lời, bọn họ liền nhìn thấy một chiếc xe phóng như điên ra bên ngoài, Nhậm Tử Hâm lanh tay lẹ mắt vọt tới, lại không thể ngăn cản, chỉ có thể nhanh chóng nổ hai phát súng, lại vẫn không cách nào dừng xe lại được.

An Diệc Tĩnh vừa đi đến đã nghe thấy tiếng súng, trong lòng cô bỗng dưng cả kinh, ngay sau đó nhìn Lương Thiển bên cạnh: "Sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ?"

Lương Thiển nhìn An Diệc Tĩnh, nói với cô: "Nhanh đi xem một chút."

Đang lúc bọn họ dốc hết sức đi đến nhà tang lễ, một chiếc xe vọt ra, An Diệc Tĩnh tinh mắt, liếc mắt vào khe hở đã thấy chính là ông chủ nhà tang lễ, cô vội vàng mở miệng nói: "Là bọn chúng."

Lương Thiển nhìn sang, xe lái rất nhanh, bọn Quỷ Hồn không có cách nào khiến xe ngừng lại được, nhưng An Diệc Tĩnh không giống, cô là người, cô có thể làm được.

"An Diệc Tĩnh." Lương Thiển hô một tiếng.

"Hả?" Lúc này An Diệc Tĩnh cũng có chút không biết làm sao.

"Chặn xe."

"Cô điên à, bảo tôi đi chặn xe?" An Diệc Tĩnh kinh ngạc nhìn Lương Thiển.

"Tôi không nói đùa, cô yên tâm, sẽ không có chuyện gì." Mặc dù trong lòng Lương Thiển có chút không dám chắn, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể cược một lần.

Mắt thấy chiếc xe càng tiến tới, nếu không xông ra sẽ không còn cơ hội, Lương Thiển lớn tiếng rống một tiếng với An Diệc Tĩnh: "Nhanh lên một chút, đây là cơ hội duy nhất."

An Diệc Tĩnh bị Lương Thiển nói như vậy, trong đầu trống rỗng, thật sự theo lời Lương Thiển nói vươn hai tay xông ra ngăn cản xe.

Người lái xe nhìn thấy cách đó không xa đột nhiên có người lao ra, sợ đến mức chậm lại tốc độ: "Làm sao đây? Có người chặn xe."

Một người khác lại nói: "Chạy qua, chạy qua."

"Không tốt đâu." Trong lòng lái xe có chút hồi hộp.

"Cô ta không chết chúng ta sẽ chết, mày muốn người nào chết?"

Người đàn ông lái xe vừa nghe thấy, giống như lập tức mở được then chốt, gia tăng chân ga dưới chân, tất nhiên muốn đụng An Diệc Tĩnh.

Trong thời điểm chỉ mảnh treo chuông, người trong xe nhìn thấy chặn xe không phải là một người, mà là rất nhiều người, hơn nữa những người này toàn thân đều chảy máu không giống người,d?đ+l#[email protected]đ ba người trong xe bị dọa đến kêu lên, trường hợp này đổi lại là bất kỳ ai đoán chừng cũng không có cách nào bình tĩnh.

Lái xe lập tức chuyển tay lái, cuối cùng vững vàng đâm vào một cây cổ thụ, dường như mọi thứ lúc này đều trở nên yên tĩnh.

Dưới chân An Diệc Tĩnh mềm nhũn, trực tiếp ngồi bẹp xuống đất, ánh mắt cũng trống rỗng.

Lúc Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm chạy tới, đã nhìn thấy một màn như vậy, An Diệc Tĩnh ngã ngồi dưới đất không nhúc nhích linh hồn giống như đã thoát ra ngoài, còn bên cạnh chính là chiếc xe bọn họ đang truy đuổi, lúc này đã đâm vào cổ thụ, mà bốn người trong xe chỉ bị thương nhẹ nhưng lại giống như trúng tà, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ngoài cửa xe, còn đang đưa tay làm động tác ngăn cản trong không trung, hình như dáng vẻ đang rất sợ hãi.

"Không bị thương chứ?" Lâm Nhiên chạy nhanh đến trước mặt An Diệc Tĩnh, ngồi xổm xuống nhìn cô.

Lúc này An Diệc Tĩnh mới chậm rãi ngước mắt nhìn Lâm Nhiên, khôi phục trạng thái, sau đó lắc đầu một cái nói: "Không có việc gì, em không sao."

"Sao cô lại ở đây?" Nhậm Tử Hâm dùng súng chỉa về phía chiếc xe, hỏi An Diệc Tĩnh.

"Tôi đi tìm các người." An Diệc Tĩnh trả lời.

Lâm Nhiên vừa nghe đã hơi nhíu nhíu mày: "Không phải bảo em ngoan ngoãn đợi ở trong xe, đừng có chạy lung tung sao?"

An Diệc Tĩnh theo cánh tay Lâm Nhiên đứng lên, lúc này mới nhìn về chiếc xe bên kia, nói: "Em dẫn bọn họ đến báo thù."

"Bọn họ?" Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm trăm miệng một lời.

An Diệc Tĩnh gật đầu, sau đó đưa tay cầm tay Lâm Nhiên, lại giữ tay Nhậm Tử Hâm, ra hiệu bọn họ nhìn chiếc xe: "Hai người nhìn."

Ngay một khắc này, khi An Diệc Tĩnh kéo tay của bọn họ, một màn trước mắt khiến nhịp tim Lâm Nhiên và Nhậm Tử Hâm bỗng dưng rớt mất nửa nhịp.

Xung quanh xe hơi vây đầy Quỷ Hồn, trên người bọn họ đều chảy máu tươi không ngừng vỗ cửa sổ xe, cửa xe, mặc dù căn bản là chạm không được, nhưng vẫn không từ bỏ ý định muốn dùng chấp niệm của mình thử một lần, không biết đã bao nhiêu lần, mà người trong xe tuyệt nhiên không dám mở cửa, cuộn rúc trong xe giống như là bị hoảng sợ cực độ.

"Đó là?" Không biết đã trải qua bao lâu Nhậm Tử Hâm mới mở miệng hỏi.

"Đó là những người bị bọn chúng sát hại, bây giờ trở về tìm bọn chúng." An Diệc Tĩnh vào lúc này đã thật bình tĩnh rồi, con người thời điểm đối mặt với con người sẽ cáo mượn oai hùng, sẽ vô cùng tàn bạo, nhưng thời điểm đối mặt với Quỷ Hồn, người có lợi hại đến đâu cũng sẽ không chịu nổi một kích.

"Cho nên bây giờ chúng ta nhìn thấy chính là . . . . . Quỷ?" Nhậm Tử Hâm trợn to hai mắt nhìn An Diệc Tĩnh, dừng một chút mới tiếp tục hỏi: "Cho nên, cô có thể nhìn thấy quỷ?"

Hiển nhiên An Diệc Tĩnh có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Nhậm Tử Hâm dở khóc dở cười, tình huống trước mắt có chút giống như thời điểm trước đây cô bị buộc xem một bộ phim về zombie, mà lúc này lại đang hiện ra trước mắt, một đám quỷ đang vây mấy người mang tội giết người, mà bọn họ còn đứng xem náo nhiệt.

Lâm Nhiên lại nói với Nhậm Tử Hâm: "Đây cũng là một bí mật."

"Đã nhìn ra."

Vào lúc này, điện thoại Nhậm Tử Hâm vang lên, cô đi đến một bên nghe điện thoại.

An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, hỏi anh: "Anh có bị thương không? Lúc nãy em nghe thấy có tiếng súng."

"Nhậm Tử Hâm nổ súng đuổi theo bọn chúng, chuyện gì anh cũng không làm." Lâm Nhiên cho An Diệc Tĩnh một ánh mắt an tâm.

"Vậy thì tốt." An Diệc Tĩnh gật đầu.

Nhậm Tử Hâm nhanh chóng tiếp điện thoại xong rồi đi tới, nói với hai người: "Bọn họ đang tới, tình huống bây giờ xử lý như thế nào? Ý của tôi là những thứ này. . . . . . Quỷ."

An Diệc Tĩnh nhìn Nhậm Tử Hâm, lại nhìn Lâm Nhiên lúc này mới buông tay của hai người ra, đi tới với nói bọn họ: "Bọn chúng sẽ phải chịu chế tài của luật pháp, tro cốt của các ngươi có lẽ cũng ở nhà tang lễ, trước khi rời đi thì về thăm người nhà một chút đi."

Sau khi An Diệc Tĩnh nói xong, những Quỷ Hồn này không còn chảy máu nữa, biến lại thành dáng vẻ lúc còn sống, sau đó từ từ biến mất.

Hồng Hồng cũng trở lại bộ dạng bé gái đáng yêu, đi đến bái An Diệc Tĩnh một cái thật sâu, nói với cô: "Cám ơn chị, em không còn đau nữa."

An Diệc Tĩnh đưa tay kéo tay Hồng Hồng, dịu dàng cười nói: "Đi đầu thai thật tốt, kiếp sau em nhất định sẽ hạnh phúc."

"Dạ." Hồng Hồng gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Lâm Nhiên cũng khom người thật sâu chào cám ơn anh, cuối cùng biến mất.

Tiếng xe cảnh sát càng ngày càng gần, trong bóng đêm dày đặc này, rốt cuộc cũng bắt được bốn người thần trí đã không còn rõ ràng phạm tội giết người về quy án.

Đồng thời, cảnh sát cũng tìm được rất nhiều tro cốt trong nhà tang lễ.

Cuối cùng, mấy người cũng thừa nhận tội giết người, tội bán nội tạng người, năm ngày phá án Nhậm Tử Hâm đến ngày thứ tư đã kết thúc mỹ mãn, lúc đi ra từ trong phòng thẩm vấn, trên mặt khó giấu được nụ cười.

Vì vậy vụ án chấm dứt, quảng cáo công ích của An Diệc Tĩnh cũng tốt đẹp, cuối cùng là một buổi quay chụp người giả người thân người bị hại người đến cảm tạ cô, diễn trò rất chân thực ngược lại khiến An Diệc Tĩnh có chút không biết làm sao.

Nhậm Tử Hâm đi ra từ văn phòng Cục trưởng, cả người đều nhẹ nhàng như uống rượu, trở lại văn phòng mở miệng nói một câu: "Buổi tối ăn cơm, tôi mời."

"Cảm tạ lão đại." Một đám thủ hạ cúi đầu khom lưng.

Lâm Nhiên vừa mới đi tới đã nhìn thấy màn này, không khỏi cười một tiếng, hỏi Nhậm Tử Hâm: "Án giết người liên hoàn đã lấy về được?"

"Dĩ nhiên." Nhậm Tử Hâm nhíu mày cười một tiếng.

"Chúc mừng."

"Buổi tối ăn cơm, kêu cả cô An đến luôn."

Lâm Nhiên nói: "E là không được."

Nhậm Tử Hâm không rõ: "Tại sao?"

"Thân phận của cô ấy." Lâm Nhiên nhìn Nhậm Tử Hâm, nhắc nhở.

Nhậm Tử Hâm vỗ ót một cái: "Ai nha, ở chung một chỗ mấy ngày, tôi cũng quên mất người ta là Đại minh tinh."

"Ừ."

"Vậy anh phải tới."

Lâm Nhiên lắc đầu: "Không được."

Nhậm Tử Hâm liếc Lâm Nhiên: "Anh cũng chẳng phải Đại minh tinh, sợ gì?"

"Có chuyện quan trọng hơn?" Lâm Nhiên nói.

"Chuyện gì?" Nhậm Tử Hâm hỏi.

"Muốn đưa cô ấy đi ra mắt người nhà tôi."

Nhậm Tử Hâm rõ ràng kinh ngạc, mắt cũng mở to: "Người ta đồng ý rồi à? Anh là một bên tình nguyện."

Lâm Nhiên cười nhạt: "Trải qua lần này, tôi cảm thấy có một số việc không thể kéo dài, nếu không thể không có cô ấy, vậy thì cho cô ấy một mái nhà."

"Lâm Nhiên." Nhậm Tử Hâm nhìn Lâm Nhiên, nói tiếp: "Tôi đột nhiên có chút hâm mộ hai người."

"Là chuyện tốt." Lâm Nhiên nói.

An Diệc Tĩnh hoàn thành buổi quay chụp hình, bên cạnh Thẩm Thanh có thêm một người, Tần Tử Việt.

An Diệc Tĩnh xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi, thấy hai người đi vào cũng không có phản ứng, tự nhiên chơi điện thoại.

"Tĩnh Tĩnh, anh đã đặt chỗ, lên xe anh đưa em về nhà thay quần áo ăn cơm." Tần Tử Việt nhìn An Diệc Tĩnh, cũng không kiêng kị gì, nhưng mà chuyện này cũng chẳng phải bí mật của giới Giải Trí, Tần Tiên sinh theo đuổi An nữ thần, theo đuổi rất nhiều năm vẫn chưa thành công.

"Không cần." An Diệc Tĩnh cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc.

Tần Tử Việt vẫn không chán nản mà tiếp tục: "Dù thế nào cũng phải ăn cơm, đi thôi."

Lúc này An Diệc Tĩnh mới liếc mắt nhìn sang Tần Tử Việt, từng chữ từng câu nói rõ ràng: "Tôi nói, không cần."

"Em xem bộ dáng của em đi, anh sắp xếp công việc cho em em lại không cần, lại muốn tới ăn những đau khổ này, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?" Tần Tử Việt bị tính tình tệ hại của An Diệc Tĩnh chọc giận khiến bản thân cáu lên.

"Tần Tử Việt, quản tốt chuyện của anh đi, chuyện của tôi không cần anh quản." An Diệc Tĩnh nói xong đứng dậy muốn đi.

Sau lưng Tần Tử Việt lại đột nhiên lên tiếng: "Là vì người đàn ông kia?"

An Diệc Tĩnh ngừng bước chân, xoay người, nhìn Tần Tử Việt, trên mặt treo nụ cười lạnh nhạt: "Vì ai cũng không quan hệ với anh."

Thẩm Thanh thấy hai người lại muốn cấu véo nhau, vì vậy lên tiếng hoà giải: "Làm gì có người đàn ông nào, Tần Tiên sinh anh suy nghĩ nhiều rồi."

"Anh ta nói không sai." An Diệc Tĩnh cũng không muốn lừa gạt nữa, cô mệt mỏi, không biết vì sao đột nhiên lại mệt mỏi, cô nhìn Thẩm Thanh, nói: "Chính là vì một người đàn ông."

Thẩm Thanh nghe đến choáng váng, ngốc một hồi thì vẻ mặt trở nên nặng nề: "Em đang nói cái gì vậy, những lời này không được tùy tiện nói như vậy, bị Cẩu Tử tung tin thì làm sao bây giờ?"

"Không có làm sao bây giờ, đây chính là sự thật, Thẩm Thanh, mặc dù em là nghệ sĩ nhưng cũng là con người, em cũng có quyền nói yêu thương, có quyền thích người khác, nếu thật sự có ngày hôm đó, fan không thể chấp nhận, vậy em cũng chẳng còn lời nào để nói." An Diệc Tĩnh rất nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh.

"Dù là mất đi tất cả mọi thứ của bây giờ cũng cam tâm tình nguyện?" Vẻ mặt Thẩm Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

An Diệc Tĩnh gật đầu, lời nói đầy tự hào: "Anh ấy vẫn muốn em rời khỏi giới Giải Trí, anh ấy nói anh ấy sẽ nuôi em."

"Anh ta là ai?" Thẩm Thanh hỏi.

"Yên tâm, em sẽ nói cho chị sau, đi nha." An Diệc Tĩnh nói xong cũng quay người đi.

Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Lâm Nhiên, cô nở nụ cười, đi tới nói với anh: "Ừ, có thể anh phải thật sự cố gắng kiếm tiền nuôi em rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.