Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 52




Editor: Cò lười

Beta: Lily58

Lâm Nhiên vừa đến cục cảnh sát đã cảm giác rõ bầu không khí tế nhị, không thấy bóng dáng của Nhậm Tử Hâm, mà nhóm cấp dưới của cô còn tụ lại một chỗ thì thầm với nhau, hoàn toàn không để ý rằng Lâm Nhiên sớm đã ở phía sau bọn họ.

"Lão đại của các người đâu?" Lâm Nhiên tiến tới hỏi.

"Ôi chao, giáo sư Lâm, không nên dọa người như vậy." Một người cảnh sát trẻ tuổi trong đó vỗ ngực, nói với Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên liếc mắt nhìn đối phương, vẻ mặt lạnh nhạt giọng điệu bình thường nói: "Rốt cuộc làm sao?"

Lão Trần thở dài một cái, lúc này mới nói sự thật: "Giáo sư Lâm giáo có thể cậu không biết, sáng sớm nay cục cảnh sát trung tâm nhận được điện thoại báo phát hiện một thi thể phụ nữ ở phía Nam ngoại ô, vốn dĩ vụ án này do chúng tôi tiếp nhận, nhưng hiện tại trong tay đang xử lý một vụ án mất tích, cấp trên nói đội một chúng tôi không lo được, cho nên chuyển thi thể người phụ nữ cho đội hai, mà đội trưởng đội hai cùng với đội trưởng chúng tôi vốn bất hòa với nhau, đội trưởng vừa nghe chuyện này liền trực tiếp đi tìm cục trưởng nói chuyện."

"Thì ra là như vậy."

Lâm Nhiên xem như đã hiểu, anh hiểu tính cách của Nhậm Tử Hâm, cô gái này chính là một tam nương liều mạng, tính cách lại bướng bỉnh, sinh ra làm phụ nữ là một sai lầm, e rằng làm đàn ông mới khiến cô vui hơn, mà cô lại thích thử thách ở độ khó cao, lần này bị một vụ án tưởng chừng như đơn giản nhưng lại làm cho sứt đầu mẻ trán, cuối cùng còn phải mời anh tới giúp một tay.

Vụ án xác chết nữ này, không cần nói nhiều Lâm Nhiên cũng hiểu Nhậm Tử Hâm tuyệt đối không cam lòng nhường cho tổ khác, dự tính tìm cục trưởng để nói chuyện.

Chỉ là, tính cách của cục trưởng không nhiều thì ít anh cũng hiểu rõ một chút, sợ rằng lần này Nhậm Tử Hâm thất bại trở về.

Lúc Nhậm Tử Hâm đi vào, tất cả mọi người đồng loạt vây quanh lại, Lâm Nhiên vừa nhìn dáng vẻ của cô cũng biết không thể đùa.

"Thế nào rồi lão đại, sao lại âm thầm trở về ?"

"Lão đại ra tay, một đỉnh hai, có thể không được sao?"

"Đội trưởng, rốt cuộc như thế nào, cục trưởng nói thế nào?"

". . . . . ."

Mọi người ồn ào nhốn nháo anh một câu tôi một câu, Nhậm Tử Hâm bị làm ầm ĩ, ngoài dự đoán không có tức giận, ngược lại bình tĩnh nói với mọi người: "Vụ án mất tích không cần làm à? Làm việc."

"Vâng." Tất cả đồng thanh.

Là cộng sự nhiều năm, những người anh em này ít nhiều cũng có thể nhìn ra tính khí của Nhậm Tử Hâm, lúc cô tức giận mắng chửi người còn tốt hơn một chút, nói rõ còn có thể bàn bạc, ngược lại đột nhiên vẻ mặt cô không rõ, bình tĩnh lạ thường là lúc đáng sợ nhất, loại yên tĩnh trước cơn bão này lợi hại hơn bất cứ gì, nói rõ hơn một tia hi vọng cũng không có, lúc này đây ngàn vạn lần đừng có người tới xét hỏi Nhậm Tử Hâm, có thể sẽ nhận đến cái chết tương đối thảm.

Cho nên, sau khi Nhậm Tử Hâm nói xong, mọi người vô cùng ăn ý chuyện của mình thì mình làm, tiếp tục điều tra vụ án mất tích.

Lâm Nhiên không thể nhìn nữa lắc đầu một cái, đi theo Nhậm Tử Hâm vào phòng làm việc, sau đó thuận tay đóng cửa phòng làm việc.

"Cô không phải là người thích tranh giành, làm sao lần này lại kích động như vậy?" Lâm Nhiên đi tới ngồi xuống nhàn nhạt mở miệng.

Nhậm Tử Hâm thuận tay từ trong ngăn kéo lấy ra một lon cà phê đưa cho Lâm Nhiên, thấy Lâm Nhiên không nhận, liền tự mình mở ra uống, vừa uống vừa nói: "Vụ án này không phải giết người vứt xác bình thường, cho dù là thủ đoạn hay động cơ gây án rất giống với những vụ án giết người hàng loạt cách đây nhiều năm trước, năm đó thầy không thể bắt được hung thủ ngược lại còn bị sát hại, bây giờ hắn lại ra ngoài gây án, tôi nhất định muốn tự tay bắt hắn, đây không phải là vì bản thân tôi, mà còn vì thầy, tôi tin rằng đây là điều mà thầy muốn tôi làm nhất."

Lâm Nhiên nghe Nhậm Tử Hâm nói như vậy lập tức hiểu, mấy năm nay Nhậm Tử Hâm không nói chuyện yêu đương không xã giao, coi cục như là nhà, mỗi một vụ án đều dồn hết sức vào, có mấy lần phải vào bệnh viện truyền dịch, cục trưởng và thầy của cô là bạn bè lâu năm, thường nói với cô, thế nhưng cô gái này chính là một con lừa lì lợm, bất cứ ai nói gì cũng không ngăn cản được, không ai có cách nào thay đổi cô.

"Cục trưởng cũng vì muốn tốt cho cô, sắp xếp cho đội khác đi điều tra." Lâm Nhiên kiên nhẫn nói với Nhậm Tử Hâm.

Nhậm Tử Hâm lắc đầu một cái, vẻ mặt kiên định: "Không, tôi đã đánh cược với cục trưởng, trong vòng năm ngày sẽ phá được vụ án mất tích, vụ án giết người hàng loạt sẽ giao cho tôi."

"Năm ngày?" Lâm Nhiên rất rõ bên trong vụ án mất tích chính xác là những gì có liên quan, năm ngày phá án? Ý nghĩ này có phải quá viển vông không?

"Không sai." Nhậm Tử Hâm gật đầu, dừng lại chút rồi tiếp tục: "Cả hai vụ án tôi bắt buộc phải làm, xem ra anh phải vất vả rồi giáo sư Lâm, à, đúng rồi, còn có vị minh tinh kia nữa."

Lâm Nhiên nhìn Nhậm Tử Hâm, cô nhìn giống như đang nói đùa, thật ra anh biết cô rất nghiêm túc, hết cách rồi, ai bảo anh đã đồng ý giúp một tay? Hiện tại đây không làm cũng không được, còn phải để ý chăm sóc cho An Diệc Tĩnh, dù sao trong lúc này An Diệc Tĩnh cũng không biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào, nhưng anh biết rõ.

"Được rồi, cố gắng giúp cô." Lâm Nhiên không thể từ chối được đành phải đồng ý, "Nhưng tôi nói trước, đầu tiên phải một lòng điều tra vụ án mất tích đã."

Nhậm Tử Hâm nhíu mày: "Tất nhiên."

Lâm Nhiên nói xong cũng đứng dậy, Nhậm Tử Hâm lắc lắc lon cà phê trong tay, hỏi: "Thật không muốn một chút sao? Chịu đựng được không?"

"Uống ít chất bảo quản thôi." Giọng nói Lâm Nhiên bình ổn, có chút ý dạy dỗ.

"Tôi không phải là học sinh của anh, không được xen vào."

Lâm Nhiên nhìn dáng vẻ Nhậm Tử Hâm, bất đắc dĩ cười, nói với cô: "Chờ An Diệc Tĩnh họp rồi tới đây, thời gian năm ngày của cô có hạn."

"Đợi cô ấy làm gì?" Nhậm Tử Hâm từ đầu đến cuối cũng không thể nào hiểu được một nữ minh tinh ở chỗ của cô lúc ẩn lúc hiện làm gì.

". . . . . ." Lâm Nhiên không lên tiếng cứ như vậy nhìn cô.

Nhậm Tử Hâm đầu hàng: "Thật xin lỗi, quên mất cô ấy là người của anh."

Lúc An Diệc Tĩnh tới không nhìn thấy Lâm Nhiên, cũng không nhìn thấy Nhậm Tử Hâm, những cảnh sát khác ở vị trí của mình bận rộn lật xem tài liệu, ở phòng làm việc lớn đi tới đi lui, tóm lại tất cả mọi người ai cũng bận việc riêng, tình hình có vẻ hơi nghiêm túc.

Cô nhìn thấy lão Trần đi tới, hỏi ôn: "Có cần tôi làm gì không?"

Ngày hôm qua cục trưởng cũng có dặn dò, trừ Nhậm Tử Hâm, An Diệc Tĩnh có việc gì thì đi tìm lão Trần, xem như là một phần công việc để làm thì tốt rồi, như vậy tin chắc rằng hiệu ứng của vai diễn sẽ rất tốt.

Lão Trần ngẩng đầu lên nhìn An Diệc Tĩnh một chút, sau đó đưa cho cô một xấp tài liệu, nói với cô: "Thông tin của những người mất tích, trước tiên cô tìm hiểu qua một chút."

"Được." An Diệc Tĩnh nhận lấy, một bên lật tùy ý, một bên vang lên tiếng Lương Thiển, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, lão Trần, ông có biết vào bảy năm trước ở phía ngoài Cao ốc Tây Lâm đã xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn hay không?"

Lão Trần gật đầu một cái, không cần nhớ lại buột miệng nói ra: "Biết."

An Diệc Tĩnh vừa nghe thầm vui mừng, tiếp tục hỏi: "Vậy ông có thông tin về người chết trong vụ tại nạn xe đó không?"

"Cô muốn cái đó để làm gì?" Lão Trần cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi.

"Thật ra trong vụ tai nạn xe đó tôi cũng có măt ở đấy, mà một trong số người chết có ân nhân cứu mạng của tôi, tôi chỉ muốn đền đáp cho cô ấy." Lời nói này của An Diệc Tĩnh nửa thật nửa giả.

Lão Trần cũng là cảnh sát mấy chục năm, có khướu giác và xúc giác mà một cảnh sát cần có, nghe An Diệc Tĩnh nói như thế đã cảm thấy ở đâu đó không đúng, ông nhìn về phía An Diệc Tĩnh hỏi cô: "Nhưng vụ án này đã qua bảy năm, An tiểu thư tại sao lúc này cô lại nhớ tới muốn xem tài liệu của người khác, muốn đền đáp chẳng lẽ lại chờ đến bảy năm sau mới đền đáp sao?"

An Diệc Tĩnh vừa nghe xem ra không lừa được lão Trần, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua: "Không có gì, tôi cũng chỉ muốn hỏi một chút."

Trong lúc lão Trần còn đang hoài nghi, Lâm Nhiên từ phòng làm việc đi ra, vừa nhìn thấy An Diệc Tĩnh đang bên cạnh lão Trần giống như đang nói cái gì đó, bình tĩnh đi về phía bên kia, muốn nghe một chút đang nói cái gì, kết quả An Diệc Tĩnh liền ôm một đống tài liệu xoay người ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lâm Nhiên.

Cô âm thầm hướng về Lâm Nhiên cười một tiếng, bất đắc dĩ giơ tài liệu trong tay, nhún vai một cái.

Lâm Nhiên cũng hướng An Diệc Tĩnh gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho cô có máy thu hình, thấy biểu cảm của An Diệc Tĩnh tất cả bình thường, lúc này mới nháy mắt đầy ẩn ý cho An Diệc Tĩnh.

"Vào trong phòng họp." Nhậm Tử Hâm mở cửa vẫy tay gọi tất cả mọi người đang ngồi, tiếp tục: "Mang theo tài liệu liên quan."

Nhậm Tử Hâm nói xong cũng đi về phía phòng họp, mọi người bắt đầu lấy những thứ cần thiết đi vào phòng họp.

An Diệc Tĩnh là người cuối cùng đi vào, Nhậm Tử Hâm thấy An Diệc Tĩnh đi vào, bất đầu chủ đề cuộc họp hôm nay: "Tin rằng mọi người đều biết sáng nay phía Nam ngoại ô phát hiện một thi thể phụ nữ, vụ án này chúng ta tạm thời gác lại, nhưng không có nghĩa nó sẽ không trở lại tay chúng ta trước khi vụ án được giải quyết, được rồi, trở lại chuyện chính, hiện tại chúng ta có nhiệm vụ hàng đầu là vụ án người mất tích, mọi người đều rất rõ không chỉ người dân rất chú ý vụ án này, ngay cả các phương tiện truyền thông lớn còn có các minh tinh đều rất quan tâm, cho nên tôi đã cùng cục trưởng phát lệnh xuất quân, trong năm ngày phá được án."

Lời này vừa nói ra, trong phòng họp yên lặng như tờ, mọi người hai mắt nhìn nhau trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Lão đại có phải cô có manh mối gì không?" Sau khi yên lặng rốt cuộc cũng có người mở miệng hỏi.

"Không có."

"Hả?"

Nhậm Tử Hâm nhìn Lâm Nhiên một chút nói với mọi người: "Nếu chúng ta mời được giáo sư Lâm, phải có lòng tin đối với anh ấy, có phải hay không giáo sư Lâm?"

Lâm Nhiên nhìn dáng vẻ Nhậm Tử Hâm hận không thể đá cô một cái, hiện tại người kia cầm củ khoai nóng bỏng tay ném qua cho anh, hơn nữa lời cô vừa nói ra hình như mọi người cũng mang theo vẻ mặt tò mò nhìn anh, anh không thể làm gì khác hơn là nói: "Tóm lại, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ mọi người, hi vọng thật sự giống như đội trưởng mọi người nói, năm ngày phá được án."

Trong suốt quá trình An Diệc Tĩnh cũng không nói chuyện, mà kiên nhẫn lắng nghe mọi người nói liên tục, cuối cùng Nhậm Tử Hâm đột nhiên chào hỏi An Diệc Tĩnh: "Đúng rồi, cô An cô có đề xuất gì không?"

Đột nhiên bị gọi tên, An Diệc Tĩnh đáp lại ánh mắt của Nhậm Tử Hâm, hình như có thể nhìn thấy được biểu cảm đầy màu sắc trong mắt của cô.

Cô lắc đầu một cái, nhìn Nhậm Tử Hâm nói: "Không có ý kiến. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.