Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 12




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Lily58

Giữa những ánh mắt sáng ngời lại mang theo nghi hoặc của bọn nhỏ, An Diệc Tĩnh chống đỡ đến hết một tiết, tiếng chuông tan học vang lên, cô dọn dẹp sách vở chuẩn bị rời đi, Nhĩ Dã đã chạy đến trước mặt chặn đường cô.

"Cô giáo An."

An Diệc Tĩnh cúi đầu nhìn Nhĩ Dã. Nhàn nhạt cười một tiếng, hỏi cậu: "Sao vậy?"

Nhĩ Dã ngẩng đầu lên, con ngươi khẽ động nhìn An Diệc Tĩnh, nói: "Lúc nãy trên lớp cô không thoải mái ạ?"

"Không có!" An Diệc Tĩnh thấy đứa nhỏ này biết quan tâm cô, dường như trong nháy mắt tất cả phiền não đều tan thành mây khói, quả nhiên mỗi đứa trẻ đều là một thiên sứ, sưởi ấm lòng người.

"À." Nhĩ Dã cắn cắn môi, muốn nói lại thôi.

An Diệc Tĩnh thấy Nhĩ Dã hình như còn có lời muốn nói, vì vậy mới ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Sao thế? Còn chuyện gì à?"

Nhĩ Dã nhìn An Diệc Tĩnh, rất nghiêm túc nhìn cô, hồi lâu mới nói nhỏ: "Cô giáo An, chuyện lần trước em nói với cô, cô đã suy nghĩ chưa?"

"Chuyện gì?" Gần đây dung lượng não của An Diệc Tĩnh không đủ dùng, cộng thêm mỗi ngày đều có không ít đứa trẻ nói chuyện với cô, cho nên trong chốc lát cô vẫn chưa nhớ ra là chuyện gì.

Đột nhiên Nhĩ Dã gục mặt xuống, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Em biết cô cũng giống như thầy Lâm mà, sẽ không giúp em."

An Diệc Tĩnh thấy bộ dạng Nhĩ Dã lúc này, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, chuyện Nhĩ Giáp mà Lâm Nhiên đã kể cho cô nghe, nhưng cô lại không có cách nào nói với Nhĩ Dã. Cô nghĩ nghĩ, nhìn Nhĩ Dã nói: "Em muốn cô giúp em tìm anh trai đúng không?"

Nhĩ Dã vừa nghe thấy, hai mắt đã tỏa sáng, liên tục gật đầu: "Sao cô biết em muốn tìm anh trai?"

"Đương nhiên là thầy Lâm nói cho cô biết."

"Đúng như vậy ạ."

An Diệc Tĩnh thấy khát vọng trong mắt Nhĩ Dã, chẳng biết tại sao trong lòng lại như bị siết chặt rất khó chịu, chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại, liều mạng dùng mọi cách tìm một người đã rời xa thế gian này, đối với một đứa bé mà nói là có bao nhiêu thống khổ.

Mà đứa bé Nhĩ Dã này lại quật cường, chỉ cần trong lòng cậu bé còn ôm kỳ vọng, cô biết cậu bé vĩnh viễn sẽ không ngừng tìm kiếm, bất chấp những sức mạnh mà con người không thể nào chống lại.

"Nhĩ Dã. Em có thương anh trai của mình không?"

Nhĩ Dã gật đầu một cái: "Em rất rất thương anh trai."

"Vậy anh trai em có thương em không?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.

Nhĩ Dã tiếp tục gật đầu: "Tất nhiên ạ, anh trai rất thương em."

An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng vuốt tóc Nhĩ Dã, nở nụ cười rực rỡ: "Cho nên, em phải tin tưởng anh trai của mình, cậu ấy thương em như vậy, nhất định sẽ trở lại tìm em, mà việc bây giờ em cần phải làm là học tập thật tốt,d.đ[email protected]đ chờ khi anh trai em trở về thấy em đã học được rất nhiều kiến thức nhất định sẽ rất vui vẻ, em thấy có đúng không?"

"Đúng vậy, cô giáo An cô nói đúng, em nhất định sẽ học tập thật tốt, em tin tưởng anh trai em nhất định sẽ trở lại tìm em." Trên mặt Nhĩ Dã tràn đầy ý cười.

"Ừ, đi chơi đi."

An Diệc Tĩnh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Nhĩ Dã đang đùa giỡn với bạn bè, nhìn đến vô cùng nghiêm túc, cô nhìn theo bóng dáng bọn nhỏ chạy nhảy, bỗng dưng lại thoáng thấy một bóng dáng đứng dưới gốc cây đại thụ, là bé trai lần trước, lúc này, ánh mắt cậu bé toàn bộ đều rơi trên người Nhĩ Dã.

Giống như lần trước, lần này An Diệc Tĩnh muốn tìm hiểu đến cùng, đáng tiếc nơi đó đã sớm không còn tung tích của đứa bé kia, nhìn xung quanh, vẫn không có ai, cũng không biết tại sao, cô lại cảm thấy từng đợt ớn lạnh không ngừng.

Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, cô giật mình, xoay người, thở dài một hơi.

"Chị Tĩnh, chị đang nghĩ gì vậy? Em gọi mãi mà chị cũng không nghe." Tang Diệp nhìn An Diệc Tĩnh, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

An Diệc Tĩnh thấy Tang Diệp dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, cũng không nói gì, mà hỏi ngược lại: "Đã tìm xong hết chưa?"

Tang Diệp gật đầu một cái: "Tìm xong rồi, nhưng Chị Tĩnh, rốt cuộc chị cần mấy thứ đó làm gì?"

"Không có gì."

An Diệc Tĩnh trả lời qua loa rồi ôm sách vở xoay người rời đi, Tang Diệp đi theo phía sau, càng nhìn càng thấy khó hiểu, từ khi bọn họ tới nơi này, cô luôn cảm thấy chị Tĩnh có rất nhiều bí mật, còn thầy Lâm nữa, cả hai người đều rất lạ, nhưng lạ ở điểm nào, trong chốc lát cô lại không thể nói ra được.

Buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, núi lớn tĩnh mịch bởi vì tiếng đàn ghi-ta phát ra từ nơi nào đó trong trường mà dồi dào sức sống hẳn lên.

Ở phía cuối phòng học Tang Diệp cầm máy quay phim hướng về phía người đang đánh ghi-ta trên bục giảng, nghe rất nghiêm túc, nghe rất say mê, vẻ mặt tươi cười.

"Hoa nở mùa xuân, gió mùa thu

Cùng với hoàng hôn mùa đông

Thời niên thiếu u buồn của tôi

Đã từng vô tri nghĩ như thế

Chong chóng tuần hoàn theo bốn mùa trong lời bài hát

Mỗi ngày nó đều xoay vòng

Trong câu thơ Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Bản thân ta đã trưởng thành từng ngày

Dòng chảy mang theo câu chuyện của thời gian

Đã thay đổi một người

Trong sự đa sầu đa cảm như lúc ban đầu

Vẫn chờ đợi thanh xuân

......"

(Câu chuyện thời gian - La Đại Hựu)

Trong phòng học, đầu bọn nhỏ đong đưa theo nhịp, đứa bé nào cũng chăm chú nhìn vào vật lạ giống quả hồ lô khổng lồ trên tay cô giáo An, tò mò không hiểu tại sao nó lại có thể phát ra âm thanh dễ nghe như vậy.

Hát xong một khúc, An Diệc Tĩnh dời tay khỏi dây đàn ghi-ta, tiếng vỗ tay chợt vang lên liên tục, An Diệc Tĩnh nở nụ cười nhàn nhạt, lúc này nụ cười của cô rất tinh khiết, sưởi ấm lòng người.

"Cô giáo An, hát một bài nữa đi ạ." Đột nhiên một đứa trẻ lên tiếng.

"Cô giáo An, hát một bài nữa đi ạ." Những đứa trẻ khác bắt đầu phụ họa.

Ngón tay nhỏ nhắn của An Diệc Tĩnh lướt nhẹ qua dây đàn ghi-ta, nhìn bọn nhỏ, hỏi: "Các con muốn nghe bài nào?"

Lập tức bọn nhỏ mỗi người một câu, rất náo nhiệt, Tang Diệp hiếm khi thấy bọn nhỏ hưng phấn như vậy, khúc khích nở nụ cười, sau đó lại nhìn sang An Diệc Tĩnh đang nhìn bọn nhỏ mỉm cười, chị Tĩnh của cô thật sự không gì là không làm được, đàn ghi-ta cũng chỉ là món đồ chơi, tiện tay là có thể đánh được, cô hâm mộ nhất là giọng hát An Diệc Tĩnh, rất ít khi có thể nghe được thanh âm trong trẻo lại nhu hòa trong giới ca sĩ ngày nay, rất đặc sắc, nếu An Diệc Tĩnh muốn bước chân vào giới ca sĩ, chắc chắn trong nháy mắt có thể đánh gục rất nhiều ca sĩ nổi tiếng hiện nay, đáng tiếc, người ta chỉ xem âm nhạc là giải trí mà thôi.

Dây đàn ghi-ta được gảy lên, trong phòng học lập tức yên tĩnh lại, An Diệc Tĩnh tùy tiện ngồi trên ghế, mở miệng nói: "Bây giờ, chúng ta cùng hát bài Ngôi sao nhỏ lấp lánh, có được không?”

Đây là một bài nhạc thiếu nhi mà bọn nhỏ đều biết, An Diệc Tĩnh đệm đàn ghi-ta, bọn nhỏ vui vẻ đồng thanh hát vang, hai tay vỗ nhịp.

Ngoài cửa sổ, có người đứng yên thật lâu, không muốn quấy rầy hình ảnh vui vẻ mà ấm áp bên trong.

Lâm Nhiên nhìn người phụ nữ trên bục giảng qua cửa sổ, tóc dài được buộc lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, vẫn là áo T-shirt đơn giản, phối cùng váy dài, ngồi bắt chéo chân trên ghế,dieen..đàn>lê(quý@đôn bởi vì động tác đánh đàn ghi-ta, làn váy lơ đãng sượt qua mặt đất, lại lên trên, một lát lại sượt qua mặt đất, bộ dáng nhàn nhã thật sự rất vui tai vui mắt.

Đối mặt với những đứa trẻ, nụ cười của cô rất tinh khiết, không chút tâm tư dư thừa nào, nụ cười ôn hòa như vậy rất dễ chịu lại rất xinh đẹp, mà giọng hát của cô, rất êm tai, du dương.

Không quần áo lộng lẫy, không đồ trang sức đắt tiền, không trang điểm tinh xảo, không hào quang minh tinh khiến người khác hâm mộ, tựa như một người bình thường, có một trái tim thiện lương, đơn thuần dễ hiểu, nhã nhặn hào phóng, An Diệc Tĩnh như vậy, ngược lại càng động lòng người.

"Xem ra cô giáo An đã từ từ làm tốt vai trò giáo viên rồi." Hiệu trưởng Ngũ Tát đứng bên cạnh cũng nhìn đến xuất thần, cảm thán môt câu.

"Lúc không làm bậy cũng xem như có tý trách nhiệm." Lâm Nhiên nhếch miệng nở nụ cười nhạt, con ngươi thâm trầm nhìn lên bục giảng, hiện lên chút bất đắc dĩ.

Hiệu trưởng Ngũ Tát lắc đầu cười nhạt: "Là người thì đừng nên yêu cầu quá cao, người ta dù sao cũng là ngôi sao lớn, có thể nhanh chóng thích ứng như vậy tôi đã thấy rất bất ngờ rồi."

Lâm Nhiên chuyển qua nhìn Hiệu trưởng Ngũ Tát, giống như trưng cầu ý kiến: "Yêu cầu của tôi rất cao ư?"

"Hôm nay Mặt trời mọc ở hướng Tây à?"

"......" Lâm Nhiên nhìn Hiệu trưởng Ngũ Tát cũng không lên tiếng.

"Rốt cuộc cậu cũng biết à?" Hiệu trưởng Ngũ Tát cười ha ha, nói tiếp: "Cậu còn nhớ cô giáo Doanh Doanh năm ngoái không?"

Lâm Nhiên không hiểu: "Có liên quan gì đến cô ấy?"

"Đương nhiên là có." Hiệu trưởng Ngũ Tát trợn to hai mắt, nhìn Lâm Nhiên: "Tất cả mọi người đều nhìn ra cô gái đó thích cậu, vậy mà cậu lại hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho người ta, cuối cùng đành rơi nước mắt rời đi."

"Bởi vì cô ấy không hề có có ý muốn đến đây để dạy học."

Hiệu trưởng Ngũ Tát nhìn An Diệc Tĩnh lúc này đang dạy bọn nhỏ đánh đàn ghi-ta trong phòng học, chép miệng nói: "Vậy nhìn cô giáo An giống như có ý muốn đến đây dạy học à?"

"......"

"Nhưng thái độ của cậu đối với cô giáo Doanh Doanh và cô giáo An lại không giống nhau."

"Nào có?" Lâm Nhiên phản bác.

"Nói thế nào nhỉ?" Hiệu trưởng Ngũ Tát suy nghĩ, dừng một lúc, sau đấy mới lên tiếng: "Cậu đối với cô giáo Doanh Doanh là miệng mềm nhưng lòng dạ sắt đá, còn đối với cô giáo An thì lại miệng cứng lòng mềm."

Lâm Nhiên nghe xong, nụ cười trên môi cũng rơi xuống, anh nhìn An Diệc Tĩnh trong phòng học, lại quay sang Hiệu trưởng Ngũ Tát, nói: "Tôi còn có tiết, đi trước đây."

Hiệu trưởng Ngũ Tát nở nụ cười, nhìn cô giáo An trong phòng học một chút, lại nhìn thầy Lâm sắp biến mất ở cuối hành lang một hồi, không khí có chút vi diệu.

Tiếng chuông của tiết học cuối cùng vang lên, phần lớn bọn nhỏ hôm nay sẽ về nhà vì ngày mai là cuối tuần, chúng rối rít mang cặp sách chuẩn bị rời trường, trường học nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

An Diệc Tĩnh vẫn còn trong phòng học, trên bàn giáo viên bày đầy giấy, Tang Diệp giúp cô sắp xếp lại, cô mở ra từng tờ từng tờ, chữ bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, lại vẽ rất lộn xộn, nhưng lại khiến cô xem rất nghiêm túc.

"Thì ra mai là ngày nhà giáo."

Nhìn trên mỗi tờ giấy đều viết mấy chữ ‘Cô giáo An, ngày nhà giáo vui vẻ!’, cô thật sự rất vui, không hiểu sao còn vui hơn so với lúc nhận cúp Ảnh hậu nữa.

Tang Diệp vừa sắp xếp lại vừa chụp hình, trả lời: "Đúng vậy, ngày mai là ngày 10 tháng 9, ngày nhà giáo."

Đột nhiên An Diệc Tĩnh nghĩ đến một chuyện, lập tức cầm toàn bộ ‘thiệp’ chạy ra ngoài.

"Ôi, ôi, chị Tĩnh." Tang Diệp gọi xong thì đã không thấy người đâu, bất đắc dĩ âm thầm nỉ non: "Em còn chưa chụp xong mà?"

Lâm Nhiên tiễn bọn nhỏ xong, đúng lúc trở lại cửa ký túc xá thì nhìn thấy An Diệc Tĩnh đến, trên tay cô cầm rất nhiều giấy, ánh mắt mang theo … khiêu khích.

Lâm Nhiên đột nhiên nhớ đến lời Hiệu trưởng Ngũ Tát nói, che miệng ho nhẹ một tiếng, cầm chìa khóa mở cửa cũng không nhìn đối phương, hỏi: "Có chuyện gì à?"

An Diệc Tĩnh nhìn lướt qua vẻ mặt Lâm Nhiên, nói: "Ngày mai là ngày nhà giáo."

"......" Lâm Nhiên cười nhạt, chỉ xem như cô đang nói chuyện thừa.

"Những thứ này chính là quà tặng bọn nhỏ tặng cho tôi nhân ngày nhà giáo." Hiển nhiên lời này có chút khoe khoang.

Lúc này, Lâm Nhiên đã mở cửa ra, lại không vội đi vào, mà đưa tay chỉ vào bên trong.

Nhìn theo ngón tay Lâm Nhiên, nụ cười trên mặt cô dần dần thu lại, trên bàn trong phòng bày đầy giấy, tạo hình đại khái cũng không khác những thứ trên tay cô lắm, chỉ là, số lượng...... Không chỉ là một ít.

"A, không có gì, tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, mỹ thuật của những đứa nhỏ này cần phải bồi dưỡng thêm."

An Diệc Tĩnh nói xong, xoay người đi về phòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.