"Mạnh Linh, hay là chúng ta đến khu vui chơi để giải trí đi."
Tô Kim Ảnh nằm dài trên chiếc sô pha tạo kiểu trong studio Di Hồn Ảnh, hắn nhàm chán nhìn cậu ngồi gõ lọc cọc trước máy tính, vừa rồi có cặp đôi đến chụp ảnh sau đó nhờ cậu chỉnh sửa sao cho đẹp mắt. Hắn không biết là cậu có thể dùng các phần mềm PTS thành thạo như vậy, cứ tưởng cậu chỉ là thằng nhóc cổ lỗ sỉ thôi.
"Cũng được."
Viên Mạnh Linh vẫn dán mắt vào màn hình mà không hề chú ý đến người nọ, Tô Kim Ảnh không hài lòng ngồi bật dậy, hắn lần nữa tìm chủ đề nói với cậu.
"Cậu nói xem vì sao ân oán hai nhà Mạc Tô lại được hóa giải vậy? Từ lúc trở về đến nay cậu vẫn chưa kể cho tôi nghe."
Những ngón tay linh hoạt của cậu chợt dừng lại, cậu nghiêng đầu ra khỏi màn hình mà nhìn hắn: "Anh muốn biết?"
"Chứ sao?"
"Anh đúng là người tò mò, thật ra chuyện cũng không quá khó hiểu. Anh biết Tử Nguyền là loại tà thuật tàn ác gì rồi đấy, nhưng có một điểm mà ít người có thể nhận ra, đó chính là hậu quả mà kẻ gieo Tử Nguyền phải gánh chịu. Phàm là những việc lấy mạng người khác luôn phải trả một cái giá rất đắt."
Tô Kim Ảnh chăm chú lắng nghe đến không tài nào rời mắt khỏi cậu được, Viên Mạnh Linh tiếp tục nói: "Tô gia đã dùng Tử Nguyền để hại chết nhiều sinh mệnh của Mạc gia như vậy lẽ nào không bị ảnh hưởng gì? Chẳng qua bao năm nay Tô gia vì danh dự nên đã giấu nhẹm chuyện đó đi, dù cho người ngoài có biết chuyện nhưng tâm cao khí ngạo của họ lại quá cao nên vẫn bày ra vẻ tốt đẹp, thực tế lại không phải vậy. Mạc gia mất đi một người, Tô gia cũng sẽ mất đi một thành viên trong gia đình, chỉ cần đứa trẻ đó sinh ra nếu không chết yểu thì cũng dị tật, may mắn lắm mới có vài người sống bình thường được cho đến tận bây giờ."
"Là Tô Vạn Kim và Tô Vạn Tiền?"
Cậu gật đầu: "Ừm, Tô gia chỉ có hai anh em họ có thể lớn lên như người bình thường."
"Những đứa trẻ còn lại đều..."
"Chết yểu, sau đó âm thầm đem đi chôn cất, không ma chay không cúng kiếng. Hơn ba mươi năm qua cũng lên đến vài chục người."
Tô Kim Ản gật gù, hóa ra mọi ân oán nhìn vào chỉ thấy một mình Mạc gia gánh chịu tai ương lại không phải toàn cảnh sự thật, Tô gia bao năm qua cũng đã trả đủ rồi...
Vậy thì lý do mà Tô Thâm thoát ly khỏi Tô gia cũng là vì nguyên nhân này sao?
Hắn đột nhiên bật cười, loại người như Tô Thâm sao có thể dễ dàng để mấy chuyện này ảnh hưởng chứ? Ông ta có thể dùng mọi cách để được sống trong quyền lực và tiền tài.
"Sếp Tô, anh có từng trở về nhà chưa?"
"Hả? Sao tự nhiên lại hỏi tôi câu này?"
Tô Kim Ảnh không biết nên trả lời thế nào, càng chẳng ngờ đến cậu sẽ quan tâm đến chuyện này. Viên Mạnh Linh có rất nhiều khúc mắt về hắn còn bỏ ngỏ ở trong lòng, chẳng qua là chưa có dịp để hỏi rõ.
Thấy hắn muốn lảng tránh, cậu nghĩ rằng mình không nên tiếp tục xoáy sâu vào việc này: "Tôi lại nhớ đến khu chung cư mà tôi từng ở cùng ông bà."
"Vậy hả? Có muốn quay lại đó không?"
"Chắc là... Nơi đó đã được quy hoạch lại rồi..."
Cậu nói nhưng giọng có chút buồn, có chút hồi tưởng lại một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, đủ để cậu thu lại bằng cuốn phim ký ức rồi thật trân quý cất vào một góc.
"Anh ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ?"
"Hả?"
Hắn không nghe rõ lắm lời thầm thì vừa nãy, chỉ có thể loáng thoáng biết được cậu đang nhắc đến một ai đó.
Anh ấy? Anh ấy là anh nào? Trong đầu cậu rốt cuộc là đang nghĩ về tên đàn ông nào nữa vậy?
Quanh chóp mũi hắn nồng nặc mùi chua chua, chắc là bình dấm bị đạp đổ.
Qua hơn nửa buổi, Tô Kim Ảnh đã rơi vào mộng đẹp từ lúc nào không hay, kể từ khi bị đình chỉ công tác cho đến nay cũng đã hơn hai tuần trôi qua, hắn chưa bao giờ rơi vào cảm giác nhàm chán như lần này. Hắn muốn được phá án rong ruổi đi khắp nơi, hắn muốn vận động tay chân bắt mấy tên tội phạm.
Nhưng cũng may là còn có cậu, nếu không hắn sẽ vì chán mà chết mất.
Viên Mạnh Linh duỗi hai tay vươn vai đến cho cột sống không còn bị tê nhức, cuối cùng cậu cũng làm xong công việc, giờ thì có thể nghỉ ngơi được rồi, ngày mai khách sẽ đến nhận ảnh và cậu lại kiếm thêm được một mớ tiền.
Từ lúc chuyển qua làm bên đội trọng án hình sự, cậu hầu như đã bỏ bê tiệm ảnh này vì không còn chút thời gian trống nào, lần này xin nghỉ phép cậu có thể tận dụng chút thời gian để chăm sóc dọn dẹp lại.
Cậu thở dài, cách này chỉ có thể áp dụng trong tạm thời thôi, sau này đi làm lại thì thế nào đây? Trong đầu cậu lúc này đã nghĩ đến việc có nên đóng cửa studio không? Phần không nỡ vì nơi đây là thứ duy nhất mà ông cậu để lại, cũng là nơi chứa rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Khò!
Chợt tiếng ngáy như còi xe lửa vang lên đánh bay những kế hoạch mà cậu đang vạch ra, Viên Mạnh Linh giật giật đuôi mắt liếc nhìn đến người đang nằm dài trên ghế.
Cái tên này không chỉ tự nhiên như ở nhà mà còn bừa bộn nữa, chỉ mới ở chỗ cậu nửa ngày thôi mà Tô Kim Ảnh đã bày phòng chụp thành cái dạng gì rồi?
Vớ vứt lung tung, áo khoác nằm ngổn ngang trên bàn, gạt tàn thuốc nghi ngút khói nồng nặc mùi, quần áo trên người hắn thì xộc xệch như mới vừa đánh nhau ở đâu về.
Cậu thở dài, lẳng lặng dọn dẹp lại cho gọn gàng.
Khi vừa bước gần đến chỗ hắn, cậu liền nhìn thấy trên tóc hắn có vài mảnh gào trắng bóc, vốn định đưa tay tháo xuống nhưng ai mà có ngờ người nọ lại rục rịch túm lấy cổ tay cậu kéo mạnh xuống.
Viên Mạnh Linh mất thăng bằng chúi người lên ngực hắn, toàn cơ thể đều bị hắn ôm chặt, giọng nói hắn lè nhè vang trên đỉnh đầu cậu: "Cậu muốn sàm sỡ tôi đúng không?"
Cậu vừa nghe thế liền xù lông ngồi dậy, còn đánh lên ngực hắn bịch bịch khiến Tô Kim Ảnh ho khù khụ.
"Trời ạ... Cậu ra tay thật là nham hiểm..."
"Còn chẳng phải vì anh nói xằng nói bậy sao? Ai mà thèm sàm sỡ người như anh đâu chứ?"
Viên Mạnh Linh tức giận đùng đùng, hai bên tai cũng đã đỏ ửng lên, hắn mở toang mắt để nhìn thật rõ biểu tình lúc này của cậu, trong lòng thầm nhủ lúc dỗi cậu xù lông y hệt mèo con vậy, đáng yêu chết đi được.
"Là tôi mồm thối, cậu đừng giận nữa."
"Hừ! Lần này bỏ qua cho anh, nếu có lần sau thì..."
Viên Mạnh Linh nói đoạn rồi ngập ngừng, Tô Kim Ảnh ngồi dậy nhướn mày quan sát cậu: "Hửm? Thì thế nào?"
Cái ánh nhìn của hắn khiến cậu cảm thấy bắt đầu lúng túng, giống như có rất rất nhiều tia dò sét xuyên qua người cậu.
"Được rồi, không chọc cậu nữa. Hôm nay công viên giải trí Phong Hòa khai trương đấy, có khá nhiều chương trình giảm giá đặc biệt hấp dẫn, cậu có muốn đi xem thử không?"
Tô Kim Ảnh rất nhanh chuyển chủ đề, hơn nữa nói đến công viên giải trí thì hai mắt hắn bỗng dưng sáng lấp lánh như hoa hướng dương, trông có khác gì trẻ con đòi mẹ đi chơi không cơ chứ?
Viên Mạnh Linh bật cười: "Thấy anh hứng khởi như vậy, tôi không nỡ từ chối."
Tô Kim Ảnh cười toe toét ngay lập tức mang vớ khoác áo vào, hắn choàng vai rồi liên tục vò đậu cậu: "Thằng nhóc này lại bày đặt ra dáng người lớn nữa chứ."
"Nhưng tôi lớn rồi mà..."
"Không! Nhìn cậu như trẻ con vậy."
"Anh mới là trẻ con, lớn từng này tuổi còn đòi đi chơi công viên giải trí... A! Rối tóc...A!"
Dọc đường ra chỗ đỗ xe, hai người liên tục ầm ĩ đùa giỡn với nhau khiến người dân xung quanh chú ý thêm nhiều phần, bọn họ biết Viên Mạnh Linh là một đứa nhỏ một mình đơn độc, nay lại có thêm một người xa lạ chỉ khiến họ tò mò hơn thôi.
---------------------------------------------
4 giờ 30 phút chiều, Công viên giải trí Phong Hòa, đường Kinh Giới trung tâm thành phố Phú Hoa
Đường xe tấp nập đông nghẹt người, trẻ nhỏ và rất nhiều bạn trẻ đều tụ tập tại nơi này để tham dự lễ khai mạc công viên giải trí lớn nhất thành phố. Vùng đất rộng khoảng vài trăm hecta, từng khu giải trí, hàng bán thức uống thức ăn, trưng bày vật lưu niệm và đồ chơi trải dọc khắp đường đi.
Đâu đâu cũng khoác lên một màu sắc tươi tắn và đáng yêu cực kỳ, bọn trẻ con không chỉ thích thú mà còn vô cùng háo hức chạy nhảy khắp nơi, hơn nữa ở giữa công viên còn có một khu riêng biệt dành cho những cặp đôi đến để chụp choẹt sống áo, những trò chỉ dành riêng cho người yêu nhau,...
Nơi này lập tức trở thành tâm điểm nóng mà người dân thành phố bàn ra tán vào, ngay cả cánh báo chí cũng sẵn sàng lên bài để khen ngợi.
Tô Kim Ảnh hai tay bỏ trong túi, hắn đứng trước cổng lớn nhộn nhịp mà cười như được mùa, Viên Mạnh Linh xách theo chiếc túi quen thuộc vừa bước xuống, cậu thở dài: "Sao lại đông như vậy?"
Tô Kim Ảnh khoác tay cậu đáp: "Tất nhiên là phải đông rồi, hôm nay khai trương mà."
"Ừm..."
Cậu có chút cau mày khó chịu, vốn dĩ cậu không thích mấy chỗ quá mức nô nức náo nhiệt như này, xung quanh đều là người với người, không gian đó khiến cậu cảm thấy ngột ngạt...
Nhưng thứ khiến cậu thật sự để tâm lại chính là...
Giữa dòng người tấp nập ngập tràn dương khí đó... Sẽ xuất hiện những thực thể tà quái chuyên hút dương khí để mà sống, chúng có thể giả dạng thành bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì mà không một người nào hay biết.
Thực Sinh Yêu
Nơi càng đông đúc càng nhiều dương khí thì sự tồn tại của Thực Sinh Yêu cũng ngày một nhiều, có đôi lúc ngay cả những Thông Linh sư như cậu cũng không tài nào nhận ra được chúng, kể cả khi chúng vẫn luôn ở bên cạnh.
"Sao vậy? Cậu không muốn vào hả?"
Hắn đã để ý được sắc mặt của cậu ngay từ lúc đậu xe, hắn đoán rằng cậu bị khó chịu bởi chỗ đông người. Viên Mạnh Linh lắc đầu, cậu không muốn vì chút cảm thụ của mình mà phá hỏng niềm vui nhỏ này của Tô Kim Ảnh.
"Không phải, chúng ta đi thôi, chắc bên trong nhiều trò vui lắm."
"Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hưởng thụ."
Rất nhanh chóng tinh thần của Tô Kim Ảnh được sốc lên, hắn y hệt trẻ con nắm tay kéo cậu chạy về phía chàng hề đang diễn kịch câm ở phía đối diện.
Lúc hai người họ rời đi, ở sâu trong bụi rậm cách đó không xa đột nhiên xào xạc chuyển động, đôi mắt xanh lá phát sáng nhìn chằm chằm vào Viên Mạnh Linh, yêu khí hư ảo tỏa ra nhưng lại bị người qua đường làm cho tản bớt.
Đứa trẻ nắm chặt tay mẹ nó nhảy cẫng lên vì vui sướng: "Mẹ ơi mẹ ơi! Con muốn chơi tàu lượn."
Người mẹ cười mỉm xoa đầu nó: "Bé Bin thích là được, mẹ đưa con đi."
"Yêu mẹ nhất."
Đôi mắt đó dời sự chú ý sang đứa bé ôm lấy cổ mẹ nó, dường như nó nhìn thấy được thứ gì vô cùng hấp dẫn lắm, nó nhe hàm răng vừa trắng vừa nhọn, khi thấy hai mẹ con nọi rời đi thì một luồng sáng xanh lập tức hóa thành một con chuột nhỏ theo phía sau.