Rạng sáng ngày hôm sau, Mạc Khánh Ngọc tỉnh lại và khóc như một đứa trẻ bên cạnh Mạc Thanh Hoa, sau lần ghé thăm đến âm giới này cô đã nhận ra gia tộc đã phải gánh chịu những đau đớn lớn cỡ nào, hơn nữa cái chết của mẹ cô cũng vì thứ gọi là Tử Nguyền, nguyên do đều từ Tô gia mà ra.
Chính vì vậy mà có lẽ cô đang suy nghĩ thật kỹ lại về đoạn tình cảm giữa mình và nhị thiếu Tô Vạn Kim.
Lúc được linh hồn Mạc Thanh Phi che chở, Mạc Khánh Ngọc đã có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ nhưng chẳng làm được gì khác.
Mạc Thanh Hoa nắm tay cô ôm đồm nói: "Ta biết là việc này sẽ rất đau khổ, nhưng ta cũng vì muốn tốt cho con... Khánh Ngọc... Con suy nghĩ thật kỹ lại được không? Từ bỏ cái tên Tô Vạn Kim đó, thành hôn với Lương Khải."
Mạc Khánh Ngọc tự lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Cho con thời gian suy nghĩ một ngày được chứ?"
"Được..."
Dù thời điểm làm lễ đính hôn chỉ còn cách tầm hơn ba ngày nữa, thế nhưng Mạc Thanh Hoa không dám thúc giục Mạc Khánh Ngọc, sử dụng biện pháp độc đoán quyết liệt kia để được gì? Nhận lại chính là cái mạng vừa thoát khỏi cửa tử của con bé sao? Không!
Bà không thể lần nữa chứng kiến con bé phải rơi vào nguy hiểm, bấy nhiêu đã quá đủ để bà phải sợ hãi rồi. Mấy cái kế hoạch bắt người gì đó, nên dẹp bỏ sang một bên, cái mà bà quan tâm hiện tại chính là hôn nhân tốt đẹp cho con bé.
Mạc Khánh Ngọc sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, cơ thể vừa đau vừa vô lực không thể cử động mạnh, cô chỉ nằm đó mắt nhìn lên trần nhà để thời gian trôi qua, hồi tưởng từng chút từng chút ký ức vui vẻ khoái hoạc khi còn ở cạnh Kim Vạn Tiền.
Trong tâm trí cô lúc này đều ngập tràn hình bóng của anh ấy, từng câu từng chữ mà anh ấy đã hứa hẹn... Đều giống như vừa xảy ra ngày hôm qua, cảm giác bồi hồi xao xuyến đó vẫn âm ỉ ở nơi giữa lồng ngực, trong bụng nôn nao hạnh phúc tựa hồ có hàng vạn con bướm tung bay.
Thế nhưng...
Đoạn tình cảm này... Có lẽ nên buông bỏ thì tốt hơn...
Cô yêu Tô Vạn Kim, nhưng cô không thể nào xóa nhòa đi những vết tích mà Tô gia đã gây ra cho gia đình cô, cho chính người mẹ đã vì cô mà hồn siêu phách tán.
Nhanh chóng, cảm giác ấm áp đó đều tan thành bọt biển, từng chút từng chút hóa thành chua xót tự giễu.
Cả một ngày trôi qua, Mạc Khánh Ngọc gặm nhấm thương tâm một mình, rồi cũng phải tự vượt qua để tiếp tục sống.
Bỏ thôi, không thể cứ nắm mãi một sợi dây chằng chịt gai nhọn như thế nữa, gai đâm vào da thịt sẽ chảy ra máu, sẽ rất rất đau, thay vì như vậy sao không buông? Chỉ một lần chịu đựng mọi cảm xúc tiêu cực dồn dập này là đã đủ rồi, sau đó mọi thứ sẽ quay lại với quỹ đạo vốn có của nó.
Mạc Khánh Ngọc thở dài, cuối cùng thì cô đã lựa chọn đính hôn với người tên Lưu Khải đó, việc này khiến Mạc Thanh Hoa hết sức mừng rỡ, gánh nặng trong lòng được tháo đi, bên cạnh đó cũng sẽ giúp ích phần nào cho gia nghiệp nhà họ Mạc.
Bà cười tươi, đã rất lâu rồi Mạc Khánh Ngọc không thấy nụ cười hiền dịu tươi tắn đó của bà, lúc này đây cô dần cảm nhận được cái gọi là tình thân từ Mạc Thanh Hoa.
Mạc gia thoát nạn rồi...
Viên Mạnh Linh chìm vào giấc ngủ say trong hai ngày liền, cậu không ăn không uống cũng chẳng làm gì khác, cậu chỉ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền an tĩnh thở đều.
Tô Kim Ảnh lần đầu thấy cậu trong tình trạng như vậy nên lo lắng sốt ruột không thôi, cơ thể cậu suy nhược như vậy nếu không ăn uống gì thì làm sao chịu đựng nổi?
Nhưng mà hắn chẳng còn cách nào khác ngoài lặng lẽ chăm sóc cậu, dùng phương thức truyền dịch để giữ cho cơ thể cậu không bị hao tổn.
Hắn không hề biết bên trong tiềm thức Viên Mạnh Linh đã trải qua những gì.
--------------------------------
Một mảng tối yên ắng đáng sợ, chỉ có duy nhất ánh đèn yếu ớt le lói ở phía xa xa. Cậu không nhận thức được bản thân đã bị nơi này khóa lại bao lâu rồi?
Ở nơi này không gian và thời gian tựa hồ ngưng đọng lại, không có bất kỳ dấu hiệu nào để cho cậu biết một ngày hay vài giờ đã trôi qua.
Cậu tự di chuyển linh lực trong cơ thể mình chạy dọc khắp cơ thể, cảm giác mệt lả người vẫn cứ đeo bám khiến cậu không thể tiếp tục, dường như mọi nỗ lực đều không cánh mà bay.
Nhưng cậu cũng chẳng thấy hoảng loạn hay lo lắng gì, bởi mỗi khi cậu thực hiện việc nào đó hao tổn quá nhiều linh lực thì cơ thể và thần trí cậu đều rơi vào trạng thái quỷ dị này. Lắm lúc sẽ khiến người bên cạnh lo lắng, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, đợi đến khi linh lực hồi phục tự khắc cậu sẽ tỉnh dậy.
Đột nhiên, tia sáng nhỏ kia từ từ nở rộng ra soi rọi xung quanh. Cảnh vật vẫn là bên trong dinh thự Mạc gia quen thuộc, kỳ quái thay nơi này lại gần y hệt với âm giới, chỉ có điều không quá u ám cũng không quá tràn ngập âm khí.
Mọi thứ lúc thì nhòe mờ lúc thì rõ ràng, màu sắc nhàn nhạt xỉn vàng như cuộn phim cũ.
Vừa chớp mắt, giọng nói ma mị của phụ nữ vang lên, cậu ngẩng đầu nhìn theo chủ nhân của tiếng nói đó: "Cô còn chần chừ cái gì? Bà ta có yêu thương gì cô đâu? Chỉ cần rạch nó xuống thì cô sẽ được tự do."
Viên Mạnh Linh từ từ bước đến, dãy hành lang chậm rãi vụt ngang qua cho đến khi cậu thấy được luồng sáng chói ben trong cánh cửa.
Đó chẳng phải là phòng ngủ của Mạc Khánh Ngọc sao?
Cậu đưa tay chạm lên cánh cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên, chỉ trong hai giây cậu đã đứng sừng sững ở giữa phòng đối diện với Mạc Khánh Ngọc đang ngồi trên giường, hai mắt thẫn thờ vô hồn nhìn vào con dao cầm trên tay.
"Cô còn chần chừ cái gì nữa? Chẳng phải cô ước ao gặp lại Tô Vạn Kim hay sao? Rạch xuống đi rồi cô sẽ được tự do, muốn đi thì đi muốn ở thì ở."
"Nhưng..."
"Cô chấp nhận cuộc hôn nhân ép buộc này sao?"
"Không!"
Mạc Khánh Ngọc liên tục lắc đầu, sắc mặt cô tím tái nhợt nhạt, đôi con ngươi nổi lên gân máu, cô ấy gào lên rồi dứt khoát cứa lưỡi dao sâu vào da thịt.
Giữa vết thương là máu đỏ tuôn ra như nước chảy, có vẻ như đầu óc Mạc Khánh Ngọc đã hoàn toàn bị giọng nói đó dụ hoặc nên cảm giác đau đớn cũng chẳng cảm nhận được.
Cô ngã xuống giường, máu từ từ thấm ướt chăn nệm nhỏ giọt xuống sàn nhà tạo thành một vũng.
"Đúng rồi, phải như vậy mới đúng."
Cậu giáo giác nhìn xung quanh để tìm nơi giọng nói đó phát ra, linh tính lần nữa có phản ứng với tà khí phảng phất trong phòng di chuyển ra bên ngoài hành lang, cậu đi theo nguồn gốc của tà khí.
Cho đến khi đứng trước căn phòng đối diện vườn hoa, lúc này cậu chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai, cũng hiểu được lý do vì sao linh tính lại mạnh mẽ như vậy mỗi khi bác sĩ Lê xuất hiện.
Từ đó cũng có thể giải thích được vì sao cô ta có thể nhúng tay vào can thiệp hiệu lực của Tử Nguyền.
Bác sĩ Lê đó chính là tà sư!
Cô ta cũng là đầu sỏ xúi giục Mạc Khánh Ngọc tự sát... Nhưng động cơ lại là gì? Vì sao cô ta phải lấy lòng tin của Mạc Thanh Hoa rồi sau đó hại chết Mạc Khánh Ngọc?
Lẽ nào cô ta có liên quan đến Tô gia?
Viên Mạnh Linh muốn vào bên trong xem xét, thế nhưng ngay khi ngón tay cậu vừa chạm lên cửa thì có một lực đẩy vô hình thổi tung mọi thứ.
Cơn choáng váng ập đến, tim đập nhanh liên hồi. Ánh sáng ban ngày cũng chói lòa xung quanh cậu.
Viên Mạnh Linh đột ngột mở trừng trừng mắt, miệng không ngừng hít lấy không khí.
Tô Kim Ảnh lúng túng đỡ gối để cậu ngồi dậy, mồ hôi hai bên thái dương chảy xuống thấm vào lớp áo ngủ. Cậu ho khan vài cái rồi mới có thể điềm tĩnh lại.
"Bác sĩ Lê đâu?"
"Cái gì? Vừa mới tỉnh mà cậu đã tìm người phụ nữ khác rồi."
Tô Kim Ảnh cau có khó chịu đáp, Viên Mạnh Linh chẳng quan tâm mà lập tức bước xuống giường, hai chân mềm nhũn xém chút làm cậu ngã cũng may là hắn kịp thời đỡ tay cậu ôm chặt eo cậu.
"Cậu có cần gấp như vậy không?"
"Kẻ khiến Mạc Khánh Ngọc tự sát chính là bác sĩ Lê."
"Hả?"
"Thật đó, tôi đã nhìn thấy được quá khứ... Mạc Khánh Ngọc bị xuất hồn cũng là do cô ta bày trò."
Tô Kim Ảnh có hơi sửng sốt, kẻ thủ ác ngay trước mặt luôn ở bên cạnh hắn mà chẳng một ai nhận ra. Thảo nào hai hôm nay không thấy cô ta đâu, chỉ nữ y tá bên cạnh đã đưa hắn dịch truyền.
"Đưa tôi đến gặp bà Mạc."
Sau khi cậu kể lại hết mọi chuyện, Mạc Thanh Hoa không chỉ tức giận mà còn tự trách bản thân đã cõng rắn cắn gà nhà, gián tiếp hại cháu gái của mình.
Ngay lập tức, bọn họ tìm đến phòng của bác sĩ Lê, nhưng khi đá tung cửa thì bên trong không có ai, chỉ duy nhất nữ trợ lý đứng nhìn ra ngoài cửa sổ hướng vườn hoa như trời trồng, ánh mắt vô hồn, da mặt trắng như giấy, thật là kỳ dị.
Bên trong phòng nơi mà từ khi đến ở Mạc gia, bác sĩ Lê hoàn không cho bất kỳ ai bước vào lại ngập tràn những lá bùa chi chít mực chu sa đỏ.
Gió rít vào khiến bùa bay tứ tung, không khí cũng nồng đậm mùi bẩn thỉu tàn ác.
"Cô ta chạy rồi..."
Mạc Thanh Hoa vô cùng tức giận đi đến muốn hỏi rõ nữ trợ lý, nhưng khi vừa kéo vai cô ta, nữ trợ lý đột nhiên biến thành một con hình nộm bằng giấy, hai mắt hung hăng trừng trừng bà.
Mạc Thanh Hoa hoảng sợ hét lên lùi lại, con hình nộm chuyển động không ngừng phát ra tiếng u u quỷ dị. Viên Mạnh Linh nhanh cắn rách đầu ngón tay, sau đó vung mạnh khiến máu văng lên bám vào mặt con hình nộm.
"Á!!!!!"
Con hình nộm co giật một lúc, sau đó đột ngột bốc cháy thành tro.
"Là thuật khôi lỗi... Bác sĩ Lê đó không chỉ là tà sư mà còn có là khôi lỗi sư..."
"Kẻ điều khiển rối sao?"
"Đúng vậy... Mục đích của cô ta là gì chứ?"
Mạc Thanh Hoa siết chặt nắm tay, bà khẳng định :"Chắc chắn là vì gia sản Mạc gia, con ả đó là người của Tô gia phái đến hại chúng tôi, sau đó cướp đi toàn bộ gia sản Mạc gia."
Viên Mạnh Linh hỏi lại lần nữa: "Bà chắc chắn?"
"Chắc chắn."
Chiều hôm đó, Mạc Thanh Hoa cho người dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng, không chỉ vậy mà còn bỏ tiền sát trùng tất cả dinh thự để khử đi mùi dơ bẩn của người họ Lê đó.
Tư Nguyền Mạc gia cũng đã được gỡ bỏ, Viên Mạnh Linh cùng Tô Kim Ảnh vốn muốn nhanh chóng rời khỏi, thế nhưng bà lại muốn mời họ thanh gia lễ đính hôn, bà thật sự cảm kích ân tình của cậu, nếu không có lẽ giờ này kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, Mạc gia sớm bị cô ta hại chết hết rồi.
Cậu không cách nào từ chối nên đành phải ở lại thêm ít lâu.