Cậu không có chút hoảng loạn nào, mà ngược lại cậu càng bình tĩnh hơn. Xuất hồn là một việc rất nguy hiểm, một khi thể xác trống rỗng sẽ là mồi ngon cho biết bao oan hồn dã quỷ lăm le muốn chiếm đoạt, không chỉ thế nếu linh hồn của người sống rời bỏ thể xác quá lâu sẽ dần dần bị rút đi dương khí, đến thời điểm nhất định lại trở thành một Lạc Linh.
Lạc Linh không thuộc âm giới, không thuộc dương giới hay địa phủ, đó chỉ là thần trí còn sót lại của người xuất hồn lưu lạc ở khắp mọi nơi, thể xác vô hồn cũng sẽ chỉ là một bao thịt không hơn không kém.
Vì lý do đó mà Viên Mạnh Linh mới một thân một mình tự xuất hồn để đi tìm Mạc Khánh Ngọc, cậu không cho Tô Kim Ảnh đồng hành cũng là vì lo sợ đến an nguy của hắn.
Xung quanh một mảnh tăm tối âm trầm, không có tiếng động cũng hoàn toàn không có màu sắc, chỉ là một vùng xanh xám nhạt nhòa mờ ảo.
Viên Mạnh Linh đưa tay đến chạm vào Tô Kim Ảnh, khẽ khàng thì thầm vào tai hắn: "Anh phải nhớ rung chuông."
Tô Kim Ảnh giật mình, cảm giác lạnh gáy này cứ lẩn quẩn ở trên vai hắn, hơn nữa hắn có thể nghe loáng thoáng giọng nói của cậu.
"Có vẻ như cậu ấy đã thành công xuất hồn rồi."
Mạc Thanh Hoa như ngồi trên chảo lửa, hỏi dồn dập: "Thế nào rồi? Có gặp được Khánh Ngọc chưa? Có đưa con bé về được chưa?"
Tô Kim Ảnh cau có đáp: "Cái gì cũng phải cần có thời gian, bà không thể thúc ép như vậy."
Mạc Thanh Hoa cũng biết bản thân lúc này có hơi không phải nên chỉ đành im lặng chờ đợi, đối với bà Mạc Khánh Ngọc là người thân duy nhất bên cạnh, nếu như con bé cũng giống như mẹ nó thì bà biết phải làm sao? Cô độc? Bà chịu không nổi tình cảnh đó.
Nhìn Mạc Thanh Hoa buồn bã, trên khóe mắt đã in hằn lên vết chân chim, đó là dấu tích của thời gian dẫm đạp xuống gương mặt có phần xinh đẹp kia, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đáng thương cho bà ta.
Thái độ của hắn hòa hoãn lại hơn, ngữ điệu cũng nhẹ dần: "Đừng quá lo lắng, Mạnh Linh có thể đưa Khánh Ngọc về an toàn, chỉ cần bà tin tưởng cậu ấy."
"Nếu không tin thì tôi có thể làm gì nữa đây?"
Mạc Thanh Hoa hạ mắt nhìn xuống đôi tay đã nhăn nheo của mình, trong khoảng lặng đó bà chợt nhận ra bản thân mình đã già rồi, suy nghĩ cũng trở nên hồ đồ. Nếu không phải vì bà cố chấp ép hôn Khánh Ngọc thì có lẽ con bé vẫn ở đây vui cười với bà.
Nhưng đã hứa với người ta rồi, chẳng lẽ lại tùy tiện không giữ lời? Bà là người làm ăn, chữ tín luôn đặt hàng đầu, hơn nữa đối phương cũng là người có tiếng có quyền lực rất lớn trong thành phố Phú Hoa này.
Không thể làm như vậy được, vậy thì chỉ còn cách thuyết phục Khánh Ngọc.
Bác sĩ Lê đột ngột đứng dậy: "Tôi có thể trở về phòng chứ? Hôm nay hơi mệt."
Mạc Thanh Hoa không đáp, bà gật đầu.
Cô ta ung dung bước lên cầu thang, trước khi khuất khỏi tầm mắt của Tô Kim Ảnh, hắn mơ hồ bắt được cái nhìn nguy hiểm của bác sĩ Lê.
"..."
Bầu không khí phút chốc lại rơi vào im lặng, không ai dám ho he hay dù chỉ là thở mạnh, quá mức căng thẳng rồi.
--------------------------
Viên Mạnh Linh dùng ngón cái ấn lên giữa trán, sau đó truyền linh lực đến đôi mắt màu hổ phách. Lúc này những thứ vốn dĩ đã bị ẩn đi đều hiện lên, cậu men theo âm khí yếu ớt đi lên lầu hai.
Đi được một đoạn mới thấy được cánh cổng xuyên đến âm giới.
Tuy nói là cánh cổng nhưng đó cũng chỉ là một khoảng không đen tối lơ lửng ở trên không trung, xung quanh tỏa ra khí đen đặc quánh khiến lồng ngực Viên Mạnh Linh cảm thấy nặng trĩu, giống như có một tảng đá lớn đè xuống.
Cậu ổn định lại linh lực, sau đó lấy đà nhảy thật cao xuyên qua cánh cổng, ngay lúc bàn tay cậu đưa ra chạm đến nó, có một lực hút vô hình kéo mạnh cậu vào bên trong.
Cơ thể của cậu bị âm khí đặc quánh bủa vây, nó y hệt như hàn vạn bàn tay đang giữ chặt lấy người cậu, chúng nó đói khát muốn chiếm lấy phần linh lực mạnh mẽ trong Viên Mạnh Linh.
Xung quanh ngột ngạt, rối loạn đến mức khiến cậu hầu như không thở nổi.
Ở dương giới, sắc mặt của Viên Mạnh Linh đột ngột chuyển biến, mồ hôi lạnh túa ra dính bết hết hai bên tóc mái, Tô Kim Ảnh hoảng hốt lo lắng giật mạnh sợi chỉ, tiếng chuông thanh thúy leng keng vang lên.
Thịch!
Tiếng chuông truyền đến bên tai Viên Mạnh Lên đánh thịch một cái, ngay lập tức âm khí đều bị đẩy ra tan biến trong không trung, cậu rơi tự do xuống mãi mà vẫn không chạm được đích đến.
"A..."
Giây phút tấm lưng nhỏ bé của cậu đập vào một thứ gì đó cứng như sàn nhà thì đầu óc cậu đã quay cuồng trong mơ hồ, mãi vài phút sau cậu mới có thể mở mắt nhìn kỹ toàn cảnh xung quanh.
Vẫn là bên trong dinh thự, vẫn là hành lang lầu hai. Thế nhưng lại không giống như khung cảnh ở đường ranh giới kia. Trần nhà nhuốm một màu đỏ sệt như máu, xung quanh tường là chằng chịt những sợi dây leo giống như gân xanh của con người, không khí bốc lên mùi hôi tanh nồng đậm, hơn nữa có không ít những bóng đen lượn lờ mang theo tiếng la hét thảm thiết.
"Đến âm giới rồi."
Cậu ngồi dậy, hai bả vai vừa đập xuống ê ẩm đến không thể cử động bình thường được.
"Mau cứu con tôi."
Giọng nói xuất hiện ở phía sau lưng cậu, Viên Mạnh Linh giật bắn người xoay lại.
Người phụ nữ ốm yếu, da mặt nhợt nhạt bị khô rút lại, hõm má hóp sâu vào cộng với hai con mắt trắng dã càng khiến sự đáng sợ tăng lên gấp bội.
"Là bà, Mạc Thanh Phi."
"Mau cứu con tôi... Con quái vật đó sắp hấp thụ Khánh Ngọc rồi."
Giọng nói âm vang kéo theo sự thê lương khó tả, Viên Mạnh Linh chạy theo hướng mà hồn ma của Mạc Thanh Phi chỉ đến. Ngay lập tức những bóng đen trên không trung bị ai đó sai khiến bay loạn xạ, liên tục cản trở cậu.
Xung quanh bắt đầu méo mó như bị thứ gì bóp vào, cậu nhanh như sóc né tránh được những đòn tấn công, lăn lộn trên đất rồi nép mình nhảy qua từng kẽ hở.
Mỗi một đợt tấn công đều kèm theo tiếng hét quỷ dị chói tai, e é giống như sinh vật ngoài hành tinh. Hồn ma của Mạc Thanh Phi bay theo ở sau cậu, dù chỉ là một vong linh nhưng bà cũng có khả năng nhất định để đỡ hiểm cho cậu.
Chạy hết hành lang, phía trước chính là cánh cửa thông ra khu vườn hoa hồng bên ngoài, nơi mà cậu bắt gặp hồn thể của Mạc Khánh Ngọc. Cậu cảnh giác chậm rãi đưa tay đến đặt lên nắm cửa, cơn lạnh ngắt truyền từ cục sắt khiến cho cảm giác tê dại di chuyển dọc lên đến bả vai.
Viên Mạnh Linh lập tức buông ra, lòng bàn tay buốt đến run lên bần bật. Mạc Thanh Phi xuyên qua người cậu giúp đẩy toang cánh cửa, đột nhiên cơn gió se lạnh thổi ùa vào, tiếng u u âm quái càng khiến người khác không lạnh mà rét run.
Thứ mùi hôi nồng đậm, có chút giống máu có chút giống thịt bị phân hủy khiến Viên Mạnh Linh buồn nôn, trong cổ họng ứ nghẹn không dám thở mạnh. Vườn hoa hồng tà quái lan tỏa ra hương vị nguy hiểm bất an, xung quanh âm u không màu không sắc.
"Là nơi trú ngụ của con quái vật đó."
Mạc Thanh Phi chỉ ngón tay về phía sâu bên trong khu vườn, nơi mà bóng tối bao trùm hun hút, mang lại cảm giác xa thăm thẳm.
Viên Mạnh Linh dùng ngón tay bắt ấn để ở trước ngực, một luồng sáng không quá chói lòa phát ra mang theo linh lực có thể xua bớt tà khí, ngay cả Mạc Thanh Phi cũng bị chịu ảnh hưởng. Bà yếu ớt ngã ngồi xuống đất, cậu lùi cách xa bà tầm vài chục bước rồi nói.
"Bà không cần đi theo tôi, Linh Quang có thể khiến bà hồn bay phách lạc."
Mạc Thanh Phi lắc đầu từ chối: "Không. Nó là con gái của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn con bé gặp nguy hiểm."
Cậu biết là không thể khuyên nhủ được bà, vì vậy mà chỉ có thể để bà cách thật xa mình nhất có thể.
Vừa bước một chân vào khu vườn, cơn gió lạnh lại mạnh mẽ ập đến, nhưng lần này lại mang theo tiếng gầm gừ hung tợn, quái khí dị thường đột nhiên tăng cao. Khác với lúc ở hành lang, nơi này không có nhiều bóng đen lơ lửng, bởi vì là địa bàn nơi mà âm vương đang ở thì bất kỳ hồn ma, dã quỷ hay bóng đen âm khí nào cũng không dám bén mảng tới, chúng sợ sẽ bị quái vật nuốt chửng.
Cậu đi đến đâu thì Linh Quang phát sáng đến đó, tà khí cùng âm khí không thể chạm được đến cậu, ngay cả những cái xúc tu đang ẩn mình sau những lùm cây héo ứa cũng không dám tấn công. Chỉ cần chúng hó hé mon men đến liền bị thiêu cháy.
Ở phía trước không quá xa hiện ra đôi mắt xanh phát sáng nhìn về phía cậu, trong đôi mắt là ba đốm đen quỷ dị tỏa ra sát khí ngút trời. Càng tiến gần cậu càng có thể nhìn rõ được toàn bộ cơ thể to lớn xấu xí của nó.
Âm vương không có hình dạng cụ thể, nó chỉ là một khối đặc quánh bẩn thỉu chia ra vô số xúc tu, ở giữa là quả cầu màu xanh đập như một trái tim người.
"Khánh Ngọc!"
Mạc Thanh Phi sững sờ, bà phát hiện hồn thể của con gái mình bị gắn chặt vào quả cầu xanh đó, nó đang hút đi sinh khí của con bè từ từ làm con bé chết mòn rồi tan biến.
Viên Mạnh Linh đối mặt trực diện với âm vương, cậu không hề sợ hãi hay nao núng trước sức mạnh to lớn của nó.
"Thả cô ấy ra, Tử Nguyền."
Con quái vật đáp lại là một tiếng cười hung hiểm, sau đó nó liền gầm lên ném toàn bộ xúc tu tiến thẳng về phía cậu.
Viên Mạnh Linh dồn linh lực vào Linh Quang, ánh sáng vàng chói càng lúc càng tỏa ra mạnh mẽ hơn khiến những cái xúc tu dừng đột ngột cách cậu chưa đầy một mét, toàn bộ bị Linh Quang của cậu khóa chặt không thể động đậy.
Mạc Thanh Phi cũng hoàn toàn hứng chịu sức mạnh của cậu, cơ thể bà từ từ mờ dần.
"Khánh Ngọc... Mẹ không để con gặp chuyện đâu..."
Nhân lúc sức mạnh của bà vẫn còn, Mạc Thanh Phi bay thẳng về phía con quái vật nhân lúc nó không thể dùng xúc tu chống trả lại, hồn ma nhắm vào quả cầu xanh của nó dùng chút âm khí của mình để xé toạc thứ đang giam giữ con gái bà.
Nhưng dù có vậy vẫn đâu hề hấn gì đến âm vương? Chỉ với sức mạnh của bà là quá nhỏ.
Mạc Thanh Phi gần như rơi vào tuyệt vọng: "Tổ tiên Mạc gia tại vị, chẳng lẽ mọi người để con bé phải chết như thế này sao? Các người đành lòng để Tử Nguyền tiếp tục hủy hoại Mạc gia sao?"
Dường như tiếng oán trách của bà đã thành công chạm đến những oan hồn của các bậc tiền bối đi trước, bọn họ xuất hiện xung quanh khu vườn làm cho oán khí ngập trời.
Viên Mạnh Linh bị oán khí của họ làm cho khó thở, linh lực cũng dần suy yếu, tình huống này xảy ra cậu không lường trước được. Tất cả bọn họ đều bị Tử Nguyền bám lấy hại chết, ai oán quá độ tích tụ ngày một tăng cao.
Âm giới Mạc gia hiện tại giống như một cái lò phản ứng hạt nhân, bên trong oán khí khắp nơi.
Viên Mạnh Linh không thể để tình trạng như vậy kéo dài, cậu vững bước tiến gần khiến đám xúc tu bị đẩy lùi, nhất định phải kéo được hồn thể Mạc Khánh Ngọc thoát khỏi...
Ngay lúc Linh Quang gần như chạm đến cô, cậu nhanh tay xé ngang khiến ánh sáng linh lực ùa ra hai bên đẩy xúc tu rời khỏi vị trí ban đầu, Viên Mạnh Linh nhoài người đến nắm chặt hồn thể Mạc Khánh Ngọc.
Nhưng còn chưa kịp dùng lực cứu cô thoát khỏi xiềng xích, các xúc tu của âm vương đã quay trở lại, chúng dồn toàn lực bao quanh lấy cậu siết chặt toàn bộ người Viên Mạnh Linh.
Không chỉ có thể cảm nhận được cơn đau mà tà khí của nó còn bắt đầu xuyên phá vào cơ thể cậu.
Đồng thời điểm, ở dương thế cũng phát sinh biến dị, thân xác cậu run lên, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, cậu phun ra một búng máu tươi vương vãi khắp thảm lông, Tô Kim Ảnh kinh hãi lập tức kéo sợi chỉ đỏ liên tục, tiếng chuông vang vọng không ngừng khiến cho bầu không khí càng căng thẳng hơn.
Tiếng chuông truyền đến âm giới, cậu càng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này cùng với Mạc Khánh Ngọc.
Những oan hồn nhà họ Mạc cũng di chuyển đến gần âm vương, bọn họ không màng đến khả năng sẽ bị nó cắn nuốt mà lao đến. Số lượng mỗi lúc một đông đảo khiến cho xúc tu không thể kịp trở mình.
Mạc Thanh Phi qua kẽ hở chui vào trong trận địa giữa cậu và quái vật, bà nài nỉ cậu: "Cậu phải dùng thứ ánh sáng đó để triệt hạ con quái vật."
"Nhưng... Sẽ gây nguy hiểm đến Khánh Ngọc và mọi người..."
Mạc Thanh Phi mỉm cười hiền hậu, bà ôm chặt lấy Mạc Khánh Ngọc dùng toàn bộ linh hồn của mình để che chắn: "Có tôi bảo vệ con bé."
"Mà không sợ sẽ tan biến vĩnh viễn không được siêu sinh sao?"
"Chỉ cần con bé có thể sống... Tôi không sợ gì cả."
Viên Mạnh Linh ban đầu còn do dự, nhưng nghe được lời kiên quyết của bà, một người mẹ có thể vì con mà chấp nhận tiêu tán tẫn hồn thì cậu còn có lý do gì để cự tuyệt chứ?
Cậu tập trung định thần, lần nữa dồn linh lực cực đại tạo thành Linh Quang sáng rực, sức mạnh như ánh nắng chói chang xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp âm khí và tà khí, đánh tan tất cả những u ám đã từng bao vây lấy âm giới này.
Đến phút giây cuối cùng, dòng chảy năng lượng cực đại giống như bóng đèn huỳnh quang phát nổ, Mạc Thanh Phi có thể bao bọc lấy con gái của mình, truyền đến hơi ấm còn sót lại rồi tan biến theo ánh sáng đó.
Âm vương chính là con quái vật, cũng là Tử Nguyền đã đeo bám Mạc gia nhiều năm, để có thể triệt tiêu được nó Viên Mạnh Linh đã phải dùng gần như toàn bộ linh lực, sau khi Linh Quang biến mất cùng toàn bộ âm hồn Mạc gia, âm giới cũng chỉ còn sót lại một con quái vật thoi thóp chờ ngày tàn.
Cậu sức cùng lực kiệt nắm chặt tay Mạc Khánh Ngọc, cảm nhận được hồn thể của cô đã đạt đến giới hạn, cậu liền để tiếng chuông đang vang lên mỗi lúc một lớn kia kéo về dương thế.
"Mạnh Linh! Quay về ngay đi."
Tô Kim Ảnh hét thật lớn, vừa dứt câu thì cậu lập tức giật bắn người hai mắt mở trao tráo, cổ ngửa ra sau, miệng há to hít thật sâu vào.
Mạc Thanh Hoa vừa lo lắng vừa sợ hãi đứng bật dậy: "Sao rồi?"
Cậu liên tục ho khan đến cái mức máu đặc sệt đã dính đầy lòng bàn tay, cậu thở gấp hai mắt gần như mở không lên. Cơ thể run rẩy như cầy sấy, Tô Kim Ảnh lo sốt vó đến mức không dám chạm vào người cậu, sợ rằng chỉ cần mạnh tay liền khiến cậu vỡ nát.
"Mạnh Linh..."
Cậu dần ổn định lại, giọng yếu ớt: "Khánh Ngọc an toàn... Không sao nữa rồi..."
Mạc Thanh Hoa ngay lập tức như tên bắn chạy lên lầu, Tô Kim Ảnh bực dọc trong người, vậy mà một tiếng cám ơn với cậu cũng không có.
"Anh... Anh ôm tôi về phòng được không?"
Viên Mạnh Linh nhẹ kéo góc áo hắn, ánh mắt mơ màng đầy hơi sương, cậu của hiện tại không khác mèo con bị bệnh là mấy. Tô Kim Ảnh hai tay choàng qua eo cậu nhấc bổng cậu lên theo kiểu bế công chúa, hắn ôn nhu nói: "Cậu có cần phải liều mạng thế không?"
Viên Mạnh Linh tựa lên ngực hắn phì cười: "Không liều mạng sao có thể cứu được người?"
"Cậu cứ như vậy thì đổi lại được cái gì? Người ta còn không thèm cảm ơn lấy một tiếng, chỉ có một người lo đến đứng ngồi không yên."
"Ý anh là sao?"
"..."
Tô Kim Ảnh rơi vào trầm tư hồi lâu, sau đó mới lắc đầu: "Không có gì, xem như tôi nói nhảm đi."
Đồ ngốc! Là tôi lo cho cậu...