Anh Lính Là Người Chồng Tốt

Chương 37




Vốn chỉ có Dương Dực bị thương, nhiệm vụ lần này của bọn họ lại hoàn thành rất xuất sắc cho nên sẽ được thưởng, nhưng cũng bởi vì sự kiện tố cáo lần này, công còn không được nhắc tới lại còn bị xử phạt. Dương Dực có thể ở trong quân đội làm được vị trí hiện tại, hoàn toàn đổi bằng việc liều mạng ở trên chiến trường, ở các hạng mục quân sự đều vượt qua thử thách. Liều mạng để đổi lấy tương lai nhưng trên môn lộ chỉ có liều mạng thôi thì không đủ, sau lưng không có chỗ dựa bị cách chức cũng chỉ mặc cho số phận an bài. Điền Mật Nhi mấy ngày nay vẫn mặt lạnh với Triệu Phương Nghị, lúc ăn cơm thì  ăn cơm, vẫn dọn dẹp phòng giặt quần áo, tất cả vẫn đều bình thường. Chỉ là không để ý đến Triệu Phương Nghị, có nói chuyện cũng làm bộ không nghe thấy, nhưng mà anh cũng ít ở nhà nên cũng không nói chuyện nhiều. Nhưng về đến nhà không có ai ra đón, buổi tối không có vợ non mềm để ôm, cũng không có người líu ríu hỏi nọ hỏi kia. Trước kia còn cảm thấy cô nói nhiều thật phiền, bây giờ mới biết những thứ này đều rất ngọt ngào. Triệu Phương Nghị thấy Điền Mật Nhi kiểm tra điện nước trong nhà xong liền trở về phòng nằm nghỉ, thuận tay cầm quyển sách trên đầu giường mở ra đọc, anh nghĩ hôm nay nhất định phải nói gì đó mới được. Hôm nay vợ anh không tự đắc giống mấy ngày trước vừa nằm xuống chỉ chừa cho anh cái bóng lưng, xem ra hôm nay có hy vọng rồi! Về phần tôn nghiêm của đàn ông như thế nào thì cũng chỉ là phù vân mà thôi, vợ của mình mình dụ dỗ nuông chiều cũng không phải là chuyện mất mặt gì, cái này được gọi là yêu mới đúng!

"Vợ, vẫn còn giận sao!" Triệu Phương Nghị chồm người lên, từ bên trên nhìn vợ mình hỏi. Điền Mật Nhi đem sách đắp lên trên mặt, vẫn không để ý đến anh, Triệu Phương Nghị cợt nhả đem sách bỏ sang một bên, bởi vì bình thường vẫn hay không cười, giờ phút này vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại mang theo ý cười trông cực kỳ mâu thuẫn."Là anh không đúng, đừng giận nữa!" Sách đã bị lấy mất nên Điền Mật Nhi dứt khoát nhắm mắt lại, Triệu Phương Nghị vừa thì thào nói xin lỗi, vừa con gà con nhận ra sai lầm liền mổ thóc, lưu lại trên mặt cô toàn là nước miếng. Dùng sức đẩy anh ra xù lông như con nhím nghiêm mặt hỏi: "Vậy anh nói xem, anh có lỗi gì !" Hả. . . . . . Vốn tưởng rằng nhận sai là được rồi, lại còn phải kiểm điểm như vậy. Suy nghĩ hồi lâu, mới nói một câu, nhưng một nửa trong đó là nghi vấn: "Anh không nên cáu giận với em? !" Điền Mật Nhi bấm anh một cái, trợn tròn mắt, nói: "Anh không nên tùy tiện cáu giận với em như vậy! Anh quan tâm đến chiến hữu em cũng không nói cái gì, nhưng chuyện gì cũng phải làm theo khả năng, nếu Dương Dực cưới không được vợ, có phải anh sẽ đưa em cho anh ta hay không!" "Thối lắm! Sao lại ví von như vậy được!" Triệu Phương Nghị đổ rầm một tiếng nằm lại vị trí của mình, lông mày anh tuấn chau lại, từ trong tủ đầu giường móc ra bao thuốc, châm một điếu lên hút."Nói cách khác thì như thế này, xem anh còn biện minh được không! Chuyện của hai vợ chồng nhà người ta anh cũng muốn quản, người ta bị thương anhcũng quản, khi bị xử phạt thì trở về mắng vợ. Cho dù có là anh em ruột, cũng không nên can thiệp quá sâu! Làm người tốt một lần thì sẽ được trầm trồ khen ngợi nhưng nhiều hơn nữa sẽ khiến người ta cảm thấy quá phận."

Chuyện của Dương Dực và Vương Văn Tĩnh chỉ có bọn họ mới hiểu, nếu làm như thế sẽ khiến người ta nảy sinh ỷ lại. Triệu Phương Nghị coi Dương Dực là anh em, trong lòng không có ý gì khác, đây là cái tình giữa những người đàn ông, rộng lượng lại không so đo được mất. Nhưng vợ anh chính là phụ nữ, mở mắt nhắm mắt thì trong lòng suy tính đến chuyện bên trong bên ngoài, tinh thần giống như Lôi Phong vậy (Đây là một quân nhân hải quân của Trung Quốc, tấm gương sáng cho các thế hệ sau học tập) khiến mọi người kính nể cũng như tôn trọng, huống chi còn là xuất phát từ một phía. Cũng không mong  bọn họ báo đáp nhưng tối thiểu cũng phải biết cảm ơn, đằng này lại cứ đến đòi như bọn họ thiếu nợ cái gì vậy. Triệu Phương Nghị buồn bực chỉ im lặng hút thuốc lá không nói gì, thật ra thì anh cũng hiểu, chỉ làkhông ngờ sẽ có kết quả như vậy. Bọn họ trước kia sống với nhau chính là như vậy, đồng cam cộng khổ vào sinh ra tử, ai biết được khi lấy vợ lại xảy ra nhiều chuyện đến thê. Trầm mặc nửa ngày, Triệu Phương Nghị mới nói một câu: "Về sau anh sẽ chú ý, nếu em nghĩ gì thì cứ nói với anh tránh bị như em nói vốn tốt bụng nhưng lại làm chuyện xấu." Điền Mật Nhi âm thầm liếc mắt xem thường, nghĩ thầm sớm nói nhưng anh cũng phải nghe lọt mới được chứ, anh em như tay chân , phụ nữ như quần áo. Quần áo nói tay chân của anh không tốtanh nghe có lọt tai hay không! Thì phải để cho anh tự mình đạp phải đinh thì mới mở mắt ra được, từ đó mới có thể suy nghĩ ra cái nào mới được gọi là nhà, còn cái nào thì được gọi là tập thể, căn bản không thể nhập làm một được."Về sau em sẽ nói với anh, nhưng anh phải bảo đảm về sau nếu như không thích nghe cũng không thể cáu giận với em được!"

Triệu Phương Nghị liền cảm thấy buồn cười, nhẹ nhếch khóe miệng hừ một ra tiếng, hỏi: "Vậy anh liền hỏi em! Anh cáu giận với em lúc nào?!" Hừ, không cáu giận, mà lại kích động nói những lời như vậy cũng đủ làm người tức điên lên rồi."Giận hay không giận thì anh tự biết, hoặc là về sau từ từ thể nghiệm, dù sao từ hôm nay cũng sẽ thay đổi. Trước kia anh có thế nào em sẽ không so đo nữa, về sau nếu còn như vậy thì không còn gì để nói nữa!"

Nếu không cho anh uống thuốc đắng một chút thì tên đàn ông xấu xa này cũng sẽ không nhớ lâu, cái gì nên nói cũng đã nói, nên trách cũng đã trách, về sau còn phải xem biểu hiện của anh thế nào nữa. Nếu vẫn giống như trước kia thi cô cũng không ngại cho anh một bài học, hai vợ chồng sống với nhau cả đời không thể nhẫn nhịn từ một phía, phải nhân nhượng lẫn nhau thông cảm cho nhau mới được. Triệu Phương Nghị căm tức nhìn cô: "Không phải đã nói không nhắc lại chuyện này nữa hay sao, mặc kệ như thế nào về sau anh chú ý làđược!". Người đàn ông này đến phút cuối cùng vẫn còn nguỵ biện, Điền Mật Nhi không phải là người nói dai nên cũng không tranh cãi với anh nữa. Ngày hôm sau hai vợ chồng Dương Dực và Vương Văn Tĩnh mang thuốc lá, hai chai Mao Đài như thế này có thể coi là đại lễ rồi. Triệu Phương Nghị vừa nhìn thấy mặt đen liền lại, lạnh lùng hỏi: "Dương Dựccậu như vậy là có ý gì, bắt đầu chơi trò này với tôi hay sao!" Vương Văn Tĩnh ôm bọc quà cười khách sáo lễ độ, nói: "Triệu đội trưởng xem Dương Dực như an hem của mình, chúng em muốn hiếu kính, tỏ tấm lòng thành của mình tới anh trai mà thôi." Trước kia đi theo bọn anh cũng không học đến những thứ này , nhìn Dương Dực lúng túng,gò bó cũng biết được đây không phải là chủ ý của cậu ta. Triệu Phương Nghị nói: "Cái này cậu cầm về đi tôi không nhận đâu, có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra!"

Nhờ vả nhưng lại không nhận lễ, Vương Văn Tĩnh cứ có cảm giác không ổn thỏa, cứ đứng ở đó khuyên hai người nhận cho, Triệu Phương Nghị liền quăng một câu: "Anh em chúng tôi trước lúc ra chiến trường vào sinh ra tử cũng không có người đến đưa lễ vật như vậy, các người nếu có chuyện thì nói, nếu không có việc gì thì mau về nhà đi." Thấy Triệu Phương Nghị còn niệm tình cũ, Dương Dực cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, có chút ngượng ngùng nói với vợ mình đôi câu: "Anhđã nói không cần dùng đến những thứ này làm gì, chung quy lại dù có lễ hay không có lễ chỉ cần Triệu đội trưởng có thể giúp thì anh ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn ." Hả. . . . . . Không hổ là ngườilàm tư tưởng chính trị, nói chuyện thật là có nghệ thuật. Bất quá không nhìn đến những khác, cũng phải nhìn đến tình nghĩa chung một chiến hào lăn qua lộn lại, cùng một ở trong một đơn vị trong một thời gian dài như vậy nên Triệu Phương Nghị liền nói: "Chắc vì chuyện công tác phải không." Dương Dực lúng túng gật đầu nói “dạ”, nhưng Vương Văn Tĩnh vẫn muốn giữ thể diện một chút nên giải thích: "Aiz, thật ra thì có Dương Dực ở nhà giúp đỡ cũng là chuyện tốt, cũng đã rất lâu không có cùng chị dâu hàn huyên nên liền thuận tiện mua ít đồ ghé qua thăm anh chị một chút."

Triệu Phương Nghị không để ý tới cô ta, nhìn Dương Dực đi thẳng vào vấn đề: "Khi mới  xảy ra sự việc tôi cũng đã suy nghĩ rồi, nếu cậu còn muốn ở lại trong quân đội đã mang trên lưng khuyết điểm như vậy về sau sẽ không phát triển được tiền đồ, hơn nữa ông cụ nhà tôi quy ẩn đã lâu nếu lên tiếng cũng không có mấy trọng lượng. Không bằng bây giờ cậu chuyển nghề đi, ba tôi ở trong thành phố cũng là người có tiếng nói nên việc an bài cho cậu một công việc tốt sẽ không có vấn đề gì." Những điều anh nói Dương Dực cũng đã sớm cân nhắc qua, cho nên mới muốn tìm anh giúp một tay, sáng sớm đã đến làm phiền nhưng không ngờ đội trưởng đã giúp anh ta nghĩ xong đường đi nước bước, hốc mắt liền có chút hồng rồ. Thế mà anh ta lại nghe theo vợ mình nói gì mà không có lợi sẽ không ai thèm giúp, mới ôm lễ tới đây, ngẫm lại  thật sự thấy xấu hổ vô cùng. Triệu Phương Nghị vỗ vỗ bờ vai của anh ta, sâu xa nói: "Đều là anh em cả! Về sau đến đó phải thật cố gắng, cậu có năng lực, đến chỗ nào mà không thể phát triển." Sau đó anh ta xin giải ngũ, Triệu Quốc Đống cũng rất vui lòng giúp đỡ, bây giờ ông ở thành phố này coi như là cắm rễ khá sâu rồi, ở trong hệ thống**  lại không có  ai có thể tin cậy được. Mặc dù Dương Dực bị xử phạt, nhưng vẫn xuất thân từ đại đội đặc chủng việc an bài công việc cho cậu ta cũng không khó. Trước tiên sắp xếp cậu ta ở ** đội, Triệu Phương Nghị cũng đã nói thực lực của câu ta cũng không thiếu, đặt ở đâu cũng có thể có công danh, ông cũng chỉ là mừng rỡ thuận nước giong thuyền mà thôi.

Dương Dực chuyển nghề, nhà được phân trong đơn vị đành phải để trống, Vương Văn Tĩnh biết được sau khi Dương Dực chuyển nghề liền có thể an bài tốt công việc nên thời gian này nhìn ai cũng  tươi cười. Dương Dực bàn giao lại công việc cho chính ủy mới, vì anh ta xin chuyển nghề hậu, bây giờ đại đội đã có chính ủy mới rồi. Vương Văn Tĩnh ở nhà dọn dẹp muốn mang đồ đi, cô ta áy náy phiền toái chị dâu giúp đỡ mình một tay, bây giờ Điền Mật Nhi muốn cô ta lạy tám trăm lạy cô ta cũng làm, cũng khẽ run rẩy sau đó cười ha hả đồng ý còn nói  cần gì phải làm vậy. Aiz, không ngờ mình cũng học được hai mặt rồi ! Người sống ở trên đời này thật không dễ dàng, có nhiều chuyện không tình nguyện, cũng có nhiều chuyện mình không thích nhưng vẫn phải nâng lên tinh thần đi ứng phó. Đồ đạc của Vương Văn Tĩnh cũng không ít, đồ dùng cá nhân thu thập một ngày mới xong, cũng có không ít hàng hiệu, một cái cũng mất đến mấy tháng tiền lương của Dương Dực. Điền Mật Nhi cũng mông lung biết được chút ít quá khứ của cô ta, không trách được cô ta không toàn tâm toàn ý cùng Dương Dực sống qua ngày, từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ chứ từ xa xỉ mà tằn tiện thì rất khó. Sơn hào hải vị, hàng hiệu xa xỉ đã dùng quen rồi, bất thình lình phải cháo trắng rau dưa, mua một bộ quần áo cũng phải tính toán tháng sau ăn bằng gì, đổi lại là người nào thì trong lòng cũng có sự so sánh chênh lệch này. Vương Văn Tĩnh thấy điền Mật Nhi nhìn quần áo của mình, cảm giác tự kiêu lại nảy mầm, mang từng cái một nói cho cô là cái này là của nước nào, nhãn hiệu nổi tiếng nào,giá bao nhiêu tiền. Nghĩ thầm trong lòng cô ta cũng chỉ được cái học giỏi mà thôi, rốt cuộc cũng xuất thân từ nông thôn, cái gì cũng chưa từng thấy qua, phút cuối cùng mang theo hài lòng có chút ý tứ muốn bố thí, muốn tặng cho Điền Mật Nhi một cái áo hai cái váy.

Điền Mật Nhi nhã nhặn từ chối, nghĩ thầm đây đều là đồ thừa người ta không thèm mặc nữa, huống chi tại mấy bộ này đều là mốt từ hai năm trước, muốn lừa gạt người không hiểu chuyện hay sao. Ngày hôm qua cho cô bát đĩa, ga giường với vỏ chăn, hôm nay lại cho quần áo  thật sự nghĩ đầu óc cô nông cạn như vậy sao. Chị Trương cũng thế, trước đây còn nói người ta thế này thế kia vừa nghe được tặng đồ, lại tới đây vây quanh nịnh nọt rồi. Cô không cảm thấy  bản thân làmột dân quê thì có cái gì mất mặt, nhưng chị ấy làm như vậy cũng quá làm mất mặt  dân quê rồi ! Nhìn trong mắt Vương Văn Tĩnh toàn dáng vẻ khinh thường, cao hơn người khác một bậc, đều không ngại mang đồ của mình cho người khác."Chị dâu, chị xem, cho tới bây giờ vẫn làm phiền chị và Triệu đội trưởng, hiện tại muốn chuyển đi, những thứ này đều được giữ gìn cẩn thận, cũng không có ý tứ gì khác." "Tôi bình thường cũng không mặc những thứ này, cho tôi thì cũng như cho sâu bị tiện nghi rồi, huống chi hai chúng ta thân hình cũng không giống nhau, có mặc cũng không vừa người." Điền Mật Nhi nói lời này là nói thật, Vương Văn Tĩnh so với cô cao hơn, so với cô cũng gầy hơn, Điền Mật Nhi duyên dáng, xinh đẹp có lồi có lõm, cơ thể cân xứng. Vô ý bị đâm trúng tử huyệt, người ta lại không giống như là cố ý nên Vương Văn Tĩnh đành ngượng ngùng nói: "Xem em này, chỉ nghĩ tới việc cho chị chút quà làm kỷ niệm mà quên mất chuyện này." "Cũng không phải là không gặp nhau nữa, nhà chồng và nhà mẹ đẻ tôi đều ở thành phố này, lúc nào được nghỉ trở về thì có thể gặp mặt nữa mà. Đúng rồi, công việc của cô đã sắp xếp xong xuôi rồi sao!" Cũng sắp đi nên Điền Mật Nhi  không muốn cùng cô ta tính toán so đo làm gì, vội vàng đổi sang chủ đề khác.

"Đã sắp xếp xong rồi, em vẫn làm nghề giáo viên thôi nhưng cũng có thể chuyển đổi!" Thấy Điền Mật Nhi không hiểu, cô ta còn nói: "Làm giáo viên tạm thời thôi, trước đây bởi vì phải theo quân nên làm gì cũng đều không dễ dàng. Hiện tại Dương Dực đã chuyển nghề, cũng có thể giúp một tay chăm sóc việc nhà, em muốn làm ăn buôn bán, người đông của hiếm, bọn họ so với em cũng không mạnh hơn cái gì." Hiện tại kinh doanh buôn bán quả thật rất có tiền đồ, cô vẫn luôn coi trọng những người tự tay gây dựng sự nghiệp, huống chi còn là nữ cường nhân, cô không có được quyết tâm như vậy. Đừng thấy cô thương lượng chuyện công ty với Điền Dã thể hiện đạo lý rõ ràng như vậy mà nhầm, cho nói miệng thì còn tạm được, nếu thật để cho cô tự tay thực hiện thì đã sớm thất bại rồi."Vậy thì chúc cô thành công! Nếu có gì cần giúp một tay thì cứ lên tiếng! Chỉ là cô thật sự muốn đổi nghề sao? Công việc đã được vào chính thức mà hiện tại chính sách lại càng ngày càng tốt rồi, về sau khẳng định phúc lợi của giáo viên cũng sẽ được đề cao." Vương Văn Tĩnh chẳng thèm để ý, nói: "Công việc này đối với tôi mà nói chỉ là thứ yếu, nếu mà là trước kia. . . . . ." Nói đến đây hình như là cảm thấy có chút không đúng, liền cười cười với Điền Mật Nhi không nói thêm cái gì nữa.Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.