Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 97-99




CHƯƠNG 97: ĐỪNG LÀM LOẠN TRONG PHÒNG LÀM VIỆC

Cô gái tóc ngắn nghe vậy, hai chân mềm nhũn như sắp ngã quỵ xuống.

“Giám đốc Diệp, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ nói thế nữa …”

Diệp Văn Văn nhướng mày, còn định nói thêm gì đó, thì bên ngoài có tiếng giày cao gót truyền đến.

Trợ lý mới của cô, cũng là nữ cảnh sát mặc thường phục tên Bạch Dung đang đi tới.

“Giám đốc Diệp, trợ lý Từ gọi cô đến văn phòng của Tổng giám đốc Lệ.” Bạch Dung mặt không chút thay đổi nói, không để ý đến bầu không khí bất thường ở bồn rửa mặt.

“Tôi biết rồi.” Diệp Văn Văn cũng không nhìn ba cô gái đang run rẩy kia, mà bước thẳng ra ngoài.

Khi trở lại văn phòng, cô tức giận ngồi xuống, sau khi xé vài tờ giấy A4 mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Quách Hữu vừa lái xe một vòng dưới công ty. Hôm nay anh ta đi xe máy điện, mặc một chiếc áo khoác da màu đen và đội mũ bảo hiểm màu đen xám. Cô phải chú ý.”

Trong văn phòng chỉ có hai người, Bạch Dung trầm giọng nói.

Có hai cảnh sát mặc thường phục ở tầng dưới, họ luôn theo dõi hành tung của Quách Hữu hàng ngày.

Họ cố gắng tìm ra âm mưu khả nghi từ nơi mà Quách Hữu ở, nhưng không có manh mối.

Những người sau lưng kia trốn quá kỹ.

“Anh ta đang chuẩn bị cho cuộc gặp thứ ba sao?” Diệp Văn Văn bất an hỏi.

“Cũng có thể, buổi trưa chúng ta có thể thử đi ra ngoài ăn cơm, xem anh ta nhân cơ hội này có đi tìm cô không.” Bạch Dung đáp.

Diệp Văn Văn nhớ tới điểm hẹn thứ ba mà Quách Hữu đã nhắc tới, khẽ lắc đầu: “Anh ta … có lẽ sẽ đến nhà tìm tôi, còn đến công ty là có mục đích khác.”

“Vì vậy, chúng ta phải tạo cơ hội để nhanh chóng tra ra mọi mục đích của anh ta.”

Diệp Văn Văn và Bạch Dung vẫn đang trò chuyện thì trợ lý đặc biệt Từ Thanh của Lệ Trùng Khánh lại đến gõ cửa.

“Giám đốc Diệp, Tổng giám đốc Lệ đang đợi cô.” Giọng điệu của Từ Thanh hơi gấp gáp.

Diệp Văn Văn ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, cuộc trò chuyện giữa mình và Bạch Dung đã trì hoãn một lúc.

“Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”

Bạch Dung ngồi lại bàn, ánh mắt như có như không liếc nhìn Từ Thanh.

Bản năng nghề nghiệp khiến cô ta cảm thấy người này có vấn đề.

Diệp Văn Văn đến văn phòng của Lệ Trùng Khánh, Từ Thanh đóng cửa lại như thường lệ, để lại không gian yên tĩnh cho họ.

“Có chuyện gì mà gấp vậy? Anh có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em là được rồi. Không cần phiền Từ Thanh đến kêu em đâu.” Diệp Văn Văn nói.

“Gần đây công ty có quá nhiều tin đồn. Anh nhờ Từ Thanh trực tiếp đến tìm em, cũng là lời nhắc nhở cho mọi người.” Lệ Trùng Khánh ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, giơ tay ra hiệu cho Diệp Văn Văn đến đây.

“Cây to gió lớn, anh đừng để em trở thành cái gai trong mắt của tất cả phụ nữ ở công ty.” Diệp Văn Văn nhớ tới câu nói vừa nghe trong nhà vệ sinh, nỗi uất hận đè nén trong lòng lại bùng lên.

“Làm sao vậy? Nghe cứ như là bị ăn hiếp?” Lệ Trùng Khánh véo cằm, nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Diệp Văn Văn lần lượt kể cho Lệ Trùng Khánh nghe chuyện phiếm mà cô nghe được trong nhà vệ sinh, nói đến cuối cùng, cô khóc không ra nước mắt.

“Anh nói xem não của những người kia có phải có vấn đề không, lại có thể nghĩ ra những chuyện như vậy!”

Lệ Trùng Khánh nhướng mày, phản ứng rơi vào trong mắt Diệp Văn Văn quá mức bình tĩnh, cô hơi kinh ngạc.

“Tại sao anh không ngạc nhiên chút nào vậy? Họ hoàn toàn xuyên tạc chúng ta đó …” Diệp Văn Văn khó hiểu hỏi.

“Ồ?” Lệ Trùng Khánh cong môi, cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi của Diệp Văn Văn, hơi thở ấm áp quyện vào nhau khiến bầu không khí trở nên mơ hồ.

“Bọn họ ngược lại đã nhắc nhở anh, đã lâu rồi anh không trói em…”

Anh cố tình đè thấp giọng, khiến má Diệp Văn Văn nóng bừng.

Cô hơi lùi lại phía sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn cho hai người.

Nhưng đôi tay thon dài của Lệ Trùng Khánh đã quấn lấy eo Diệp Văn Văn, buộc cô phải ép chặt toàn bộ cơ thể mềm mại của mình lên người anh.

“Đang trong phòng làm việc, đừng lộn xộn …” Diệp Văn Văn trừng mắt, hiện tại đang trong giờ làm việc đó!

“Không phải chúng ta chưa từng xằng bậy ở đây …” Lệ Trùng Khánh ôm cô, giọng nói mê hoặc: “Mấy ngày nay không ôm em, anh sắp không chịu nỗi rồi…”

CHƯƠNG 98: ĐỪNG HẤP TẤP CŨNG ĐỪNG NÔN NÓNG

Lệ Trùng Khánh nói thật, mấy ngày nay sau khi tan làm anh đều trở về nhà họ Lệ, mà Diệp Văn Văn đều dành toàn bộ thời gian với nữ cảnh sát Bạch Dung kia.

Buổi tối, anh muốn gọi video để nói chuyện tình cảm như các cặp tình nhân, nhưng Diệp Văn Văn cảm thấy trong nhà có người ngoài, không muốn nói ra những lời đỏ mặt tía tai đó.

Bây giờ thật vất vả mới giải quyết xong công việc trong tay, anh chỉ có thể mượn chuyện công việc để gọi Diệp Văn Văn đến văn phòng của mình.

“Em đang nói chuyện với Bạch Dung … Sáng nay Quách Hữu xuất hiện ở dưới công ty…” Diệp Văn Văn xụ mặt, không để cho anh làm rối loạn tâm trí mình.

“Người của anh cũng chú ý đến rồi, cả ngày đều để mắt tới anh ta, không cho anh ta có cơ hội lợi dụng em.” Lệ Trùng Khánh không ngừng động tay động chân, miệng thì nói những lời nghiêm túc.

“Đừng để người của anh ảnh hưởng đến công việc của cảnh sát.” Diệp Văn Văn biết sự xuất hiện của Quách Hữu quấy nhiễu sự yên bình của bọn họ, nhưng dù sao Quách Hữu của hiện tại cũng khác xưa rất nhiều, dù sao cũng phải bắt được thế lực đứng sau anh ta mới thực sự yên tâm được.

“Vậy hiện tại đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến chuyện riêng của anh.”

Lệ Trùng Khánh vùi đầu vào cổ Diệp Văn Văn, hơi thở chỉ thuộc về cô khiến anh không cách nào trấn tĩnh được.

“Em không muốn bị anh đuổi việc một lần nữa trong giờ làm việc.” Diệp Văn Văn không đồng ý để Lệ Trùng Khánh càn quấy.

“Công việc chính của em là làm hài lòng anh, còn vị trí Giám đốc kia chỉ là công việc phụ.”

Lệ Trùng Khánh nhất thời không muốn buông tay, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, anh mới có thể giảm đi sự lo lắng trong công việc.

Diệp Văn Văn thật sự không có tâm trạng, trong lòng cô đang suy nghĩ không biết nên đối phó với Quách Hữu như thế nào.

“Đợi chuyện của Quách Hữu giải quyết xong, em sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn anh được không? Bây giờ em không có tâm trạng…” Diệp Văn Văn nũng nịu nói, biểu cảm lộ ra vẻ uất ức.

Cô vừa làm nũng và tỏ ra yếu đuối, Lệ Trùng Khánh đã đầu hàng.

Nhưng anh vẫn nắm tay cô, vẫn không động như cũ.

“Buổi trưa không phải thời gian làm việc, em tới chỗ anh, hửm?” Ý tứ sâu xa của âm cuối càng làm cho má của Diệp Văn Văn càng thêm bỏng rát.

“Trưa nay em phải đi ra ngoài ăn với Bạch Dung rồi. Anh ăn với trợ lý Từ đi.” Diệp Văn Văn cười, đẩy tay của anh để trên eo mình ra.

Lệ Trùng Khánh nhíu mày: “Nữ cảnh sát kia thật đúng là có trách nhiệm, 24 giờ vẫn không buông lỏng.”

Nụ cười trên mặt Diệp Văn Văn càng sâu, cuối cùng cô hôn lên mặt Lệ Trùng Khánh để bày tỏ tâm ý của mình.

“Được rồi, chúng ta phải kiên nhẫn một chút. Anh đừng hấp tấp, cũng đừng nôn nóng thế.”

Đi ra khỏi văn phòng, Diệp Văn Văn đưa tay ra đóng cửa lại.

Cô nhìn thấy Từ Thanh ngẩn người ngồi ở bàn làm việc ngoài hành lang, vừa định chào hỏi rồi mới rời đi, nhưng dư quang lại liếc nhìn bức tường kính bên cạnh anh ta, cửa chớp có một khe hở lớn, có thể thấy rõ tình hình bên trong phòng làm việc của Lệ Trùng Khánh.

Diệp Văn Văn sửng sốt, vừa rồi ở trong phòng làm việc, chỉ thấy cửa chớp che kín mít, không để ý đến chi tiết nhỏ như vậy.

Bây giờ vừa nhìn thấy khiến cô cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

“Giám đốc Diệp.” Từ Thanh đã chú ý tới Diệp Văn Văn, lịch sự đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười chào hỏi.

“Vất vả rồi.” Diệp Văn Văn không biết phải nói gì.

“Đây là việc tôi nên làm.” Từ Thanh cung kính nói.

Diệp Văn Văn đi về phía phòng làm việc của mình, trong đầu vẫn nghĩ đến cửa chớp có khe hở kia.

Cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ, khe hở tình cờ nằm ở vị trí tựa đầu của Từ Thanh, những chuyện âu yếm của cô và Lệ Trùng Khánh đều bị anh ta nhìn thấy hết rồi?

Mí mắt Diệp Văn Văn giật giật, quay đầu nhìn lại chỗ quẹo.

Cái nhìn này càng làm tăng cảm giác kỳ lạ trong lòng cô lên mấy lần.

Từ Thanh đang nghiêng đầu nhìn chỗ khe hở của cửa chớp kia không chớp mắt.

Mặc dù không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ta, nhưng dáng vẻ ngây người kia của anh ta, Diệp Văn Văn đã nhìn thấy từ trên người Dư Tinh.

Hoi thở Diệp Văn Văn đình trệ, tên Từ Thanh kia là đàn ông đó…

CHƯƠNG 99: KHÔNG THẤY DIỆP VĂN VĂN

Diệp Văn Văn về lại chỗ ngồi vẫn cảm thấy lòng không yên, cô gửi tin nhắn cho Lệ Trùng Khánh nhưng không nói thẳng về vấn đề của Từ Thanh, mà chỉ nói cửa chớp chưa đóng.

Lệ Trùng Khánh trả lời lại rất nhanh, còn gửi cho cô ảnh cửa chớp đã đóng.

Diệp Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác về Từ Thanh đã thay đổi.

Mặc dù bây giờ xã hội này không thiếu cái lạ, nhưng bên cạnh Diệp Văn Văn chưa từng xuất hiện nhóm người nào đặc biệt như thế.

Từ Thanh không phải người thuộc nhóm đó đấy chứ?

Diệp Văn Văn đang ngồi thẫn thờ thì Bạch Dung đã cầm một xấp tài liệu bước vào.

“Người nhà họ Quách đến bệnh viện đón Quách Phù ra rồi, sáng nay vừa làm thủ tục xuất viện xong.”

Diệp Văn Văn hoàn hồn, hỏi nhỏ: “Sáng nay Quách Hữu ở công ty chúng ta, liệu anh ta có biết chuyện này không?”

Bạch Dung đáp lại: “Bây giờ rất khó nói, dù sao cảm xúc của Quách Phù cũng đã ổn định nhiều, bệnh viện không có lý do gì để bắt cô ta phải ở lại cả.”

“Hình như Quách Hữu đã đến bệnh viện thăm Quách Phù, quan hệ hai người họ rất phức tạp. Bây giờ Quách Phù đã ra viện, hẳn là bọn họ sẽ tiếp tục sống chung.” Diệp Văn Văn nói ra suy đoán của mình.

“Bây giờ Quách Hữu ẩn giấu rất kín đáo, chưa chắc anh ta đã kéo Quách Phù xuống nước.” Bạch Dung phủ định lại phân tích của Diệp Văn Văn.

“Vậy chúng ta có thể ra tay với Quách Phù để Quách Hữu để lộ sơ hở không?” Diệp Văn Văn hỏi.

Bạch Dung mỉm cười: “Bây giờ cô cũng có tư duy logic và chiến lược lý trí của cảnh sát rồi đấy, nhưng cấp trên có hành động của cấp trên, điều chúng ta cần làm là ổn định.”

Buổi trưa, trời trong nắng ấm.

Diệp Văn Văn và Bạch Dung ra khỏi toà nhà công ty để đi ăn, cố ý chọn một vị trí ngoài trời để người khác dễ thấy.

“Liệu Quách Hữu có âm thầm quan sát chúng ta không?” Diệp Văn Văn thận trọng hỏi.

Cứ nghĩ đến mỗi hành động của mình đều bị người khác theo dõi, cô lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Tự nhiên một chút, cô cứng quá đó.” Bạch Dung uống nước ép hoa quả trước mặt rồi cầm điện thoại lên tiếp tục đọc tin tức.

“Rõ ràng lắm à?” Diệp Văn Văn vội vàng học theo dáng vẻ của cô ta, thu lại ánh mắt đang nhìn xung quanh.

Hai người ăn cơm xong, mọi chuyện đều êm đềm, không có bất kỳ tình tiết đáng ngờ nào xảy ra.

“Tôi đi thanh toán.” Diệp Văn Văn nghĩ thanh toán ở quầy phục vụ trong nhà hàng nên cũng không để ý nhiều.

“Tôi vào cùng cô.” Bạch Dung không quên trách nhiệm của mình.

“Không cần, chỉ mấy phút thôi.” Diệp Văn Văn nói.

Bạch Dung đang định nói gì thì nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú, cô ta lập tức đề cao cảnh giác.

Diệp Văn Văn cũng cảnh giác: “Cô chú ý chiếc xe đó trước, tôi sẽ ra ngay.”

Cô bước nhanh tới quầy phục vụ, lấy điện thoại mở mã thanh toán lên: “Cho tôi thanh toán…”

Cô vừa lên tiếng, người phụ nữ phía sau đã nhanh hơn cô một bước, đưa hoá đơn trong tay cho nhân viên phục vụ.

Diệp Văn Văn bị va vào, người phụ nữ đó lập tức nhận ra bèn đưa tay lên xoa cánh tay cô, sau đó áy náy bảo: “Xin lỗi cô, tôi hơi vội… Cảm ơn nhé…”

Diệp Văn Văn nhíu mày, thấy dáng vẻ vội vàng của cô ta nên cũng chỉ đành bỏ qua, coi như không có gì: “Không sao, cô thanh toán trước đi.”

Người phụ nữ thanh toán xong vẫn đứng ở bên cạnh kiểm tra hoá đơn.

Diệp Văn Văn đưa hoá đơn của mình cho nhân viên phục vụ, sau đó cô cũng thanh toán xong.

Cô day huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu hơi nặng.

Lúc này người phụ nữ vừa tranh trả tiền trước quay đầu lại nhìn Diệp Văn Văn, khoé miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Diệp Văn Văn sững sờ, suy nghĩ càng trở nên hỗn loạn.

Sao cô ta lại cười với mình như thế?

Bạch Dung vừa xác nhận được người lái chiếc mô tô đó ăn mặc rất giống Quách Hữu sáng nay, cô ta đang định vào nhà hàng nói cho Diệp Văn Văn chuyện này thì phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Văn Văn ở quầy phục vụ.

Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy Diệp Văn Văn đứng đó, sau đó mới quay đầu nhìn theo hướng xe máy, sao một phút sau quay đầu lại đã không thấy đâu nữa?

Bạch Dung gọi cho Diệp Văn Văn nhưng không liên lạc được.

Cô ta lập tức phát hiện ra tình hình không ổn bèn gọi cho đồng nghiệp âm thầm đi theo theo dõi, sau đó hỏi nhân viên thu ngân tình hình.

“Chào cô, xin hỏi cô có biết bạn tôi đâu không? Vừa nãy cô ấy thanh toán ở đây.” Bạch Dung bình tĩnh hỏi.

“Cô ấy đi từ cửa sau ra rồi.” Nhân viên thu ngân thành thật trả lời.

Bạch Dung nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Đi cùng ai? Cô có ấn tượng gì không?”

Đột nhiên Bạch Dung thay đổi giọng điệu trở nên nghiêm túc khiến nhân viên thu ngân hơi giật mình: “Hình như đi một mình, cô gọi cho cô ấy không phải sẽ rõ sao?”

Bạch Dung vội vàng đi về phía cửa sau, đây là một con hẻm nhỏ cấm xe cơ giới, nhưng có rất nhiều cửa hàng thông nhau, rẽ vài lần là về lại đường chính.

Cô ta đấm vào bức tường bên cạnh, vẻ mặt bực bội.

Diệp Văn Văn bị người khác bắt đi ngay dưới mi mắt cô ta…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.