Châu Quế Lan giơ tay vuốt ve chuỗi hạt trước ngực dừng hồi lâu mới ngước mắt đáp lại Diệp Văn Văn.
“Không nhiều, cháu không cần lo lắng.”
Bà ta không muốn kéo người không liên quan vào, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.
“Cháu nên đi thôi, tôi sợ bọn họ thấy cháu… Vẫn sẽ tìm làm phiền cháu…” Châu Quế Lan mặt lộ vẻ lo âu.
Diệp Văn Văn không lên tiếng.
Châu Quế Lan đưa tay vỗ nhè nhẹ bả vai cô một cái, khẽ thở dài một tiếng rời đi cùng những người áo đen.
Trên đường trở về công ty, Diệp Văn Văn lấy điện thoại ra bấm số Quách Giang Sơ, đã hiển thị không thể liên lạc.
Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đáy lòng cô xúc động.
Nhìn một người trông tử tế lại để lại cục diện rối rắm và hàng đống thứ tồi tệ cho người vợ kết tóc xử lý.
Ban đầu chọn để Châu Quế Lan làm người đại diện xí nghiệp trước pháp luật, có phải ông ta đã sớm tính tới hôm nay?
Hôm nay từ cách ăn mặc của Châu Quế Lan, bà hẳn đã một lòng hướng phật không để ý đến chuyện trần tục.
Nhưng vì Quách Giang Sơ rời đi, bà lại không thể không đứng ra đối mặt.
Diệp Văn Văn không muốn đồng tình với ai, nhưng sự tồn tại của cô đối với Châu Quế Lan nói thẳng ra là chán ghét, mình là vết dơ trong cuộc hôn nhân của bà.
Nhưng vừa rồi hai người lần đầu tiên gặp mặt, Châu Quế Lan không hề nhìn Diệp Văn Văn với ánh mắt tâm cơ nào, tất cả đều là lo lắng và suy nghĩ cho cô.
Là một người phụ nữ rất độ lượng.
Diệp Văn Văn bấm số gọi mẹ Diệp, dù sao cũng là bà để cô tới đây.
“Mẹ ở đâu?” Diệp Văn Văn hỏi mẹ.
“Ngồi trong kho hàng.” Giọng mẹ Diệp vô hồn.
“Mẹ còn nói mẹ đã buông xuống, chuyện nhà người ta mẹ còn biết rõ hơn trước.” giọng Diệp Văn Văn không vui.
“Hôm nay ngồi trong xe hàng đi qua, liếc mắt đã thấy được biểu ngữ trắng đen, không phải cố ý quan tâm. . .” Mẹ Diệp giải thích.
Diệp Văn Văn cũng biết bây giờ nói những thứ này cũng không có ích gì, nếu mẹ không muốn thừa nhận bà chưa bỏ được, vậy cô cũng không hỏi nhiều.
“Quách Giang Sơ chạy rồi, tất cả mọi chuyện đều ném cho Châu Quế Lan xử lý.” Cô kể ngắn gọn lại mọi chuyện.
“À. . . Có nghiêm trọng không?” Mẹ Diệp nhỏ giọng hỏi.
“Ông ta không hỏi han gì mẹ con mình bao nhiêu năm, bây giờ xảy ra chuyện mình phải vui mới đúng.”
Diệp Văn Văn cố ý nói.
“Ừ. . . Mẹ thuận miệng hỏi thôi. . .” Giọng mẹ Diệp khẽ run, đây là cảm xúc bà chưa từng có.
“Mẹ rốt cuộc đang lo lắng cái gì?” Diệp Văn Văn thở dài.
Đầu điện thoại kia mẹ Diệp trầm mặc rất lâu, mới nhẹ giọng mở miệng: “Diệp Diệp. . . Vừa nãy. . . Mẹ có gặp ông ta.”
“Cái gì?!” Diệp Văn Văn kêu to một tiếng, tài xế trước mặt giật mình.
“Mẹ không biết tại sao ông ta có số của mẹ… Ông ta nói muốn gặp mặt, chúng ta cũng sắp ba mươi năm không gặp, vì vậy…” Mẹ Diệp dè đặt nói, trái tim Diệp Văn Văn chìm xuống đáy.
“Cho nên ông ta tìm mẹ, mẹ tới ngay? Sau đó phát hiện mình lại rung động, tình cảm với ông ta chưa dứt?” Diệp Văn Văn rất tức giận.
Giận mẹ, giận cả tên Quách Giang Sơ khốn kiếp.
Quách Giang Sơ muốn gặp mình còn có lý do; vậy còn mẹ mình thì vì sao? Ông ta không phải nói do mẹ câu dẫn ông ta nên sinh ra cô sao?
“Con đừng nói khó nghe như vậy. . . Gặp rồi cũng không mất miếng thịt nào. . .” Giọng mẹ Diệp mang theo vẻ đau lòng.
Diệp Văn Văn thu lại cơn giận, cô không nên dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.
“Ông ta. . . Nói đời này chỉ biết gặp một lần đó, sau đó cho mẹ một khoản tiền. . . 900 triệu. . . Mẹ cũng không biết ông ta cho mẹ nhiều tiền mặt vậy làm gì. . . Nói là bồi thường những năm qua cho mẹ. . .” Mẹ Diệp tiếp tục nói: “Mẹ không cần số tiền đó, dẫu sao mẹ đã có một cậu con rể có tiền, 900 triệu đó mẹ cũng coi thường. . . Nhưng sau đó ông ta nhận một cuộc điện thoại, không cả chào tạm biệt mẹ, vội vã đi.
. . Mẹ cũng chỉ có thể nhận vali tiền đó. . .”
“Một năm 30 triệu, ông ta bồi thường cho mẹ đúng là nhiều thật!” Diệp Văn Văn tức giận: “Mẹ, sao mẹ không nói cho con sớm?”
“Không phải do mẹ sợ con lo lắng sao. . . Nhưng hôm nay thấy tin tức kia, mẹ thật sự bế tắc. . .” Giọng mẹ Diệp ngày càng nhỏ.
“Tiền kia mẹ định làm thế nào?” Diệp Văn Văn bình tĩnh hỏi.
“Đưa cho Châu Quế Lan đi. . . Mẹ cầm tiền cũng vô ích. . .”
Diệp Văn Văn cắt lời mẹ: “Châu Quế Lan mà biết Quách Giang Sơ đang chạy lại tới đưa tiền cho mẹ trước, không tức hộc máu bỏ mạng cũng sẽ tức chết đi được!”