Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Chương 9




CHƯƠNG 9: TÊN ĐÀN ÔNG BIẾN THÁI NHỚ CÔ

Tỉnh lại một lần nữa, mắt Diệp Văn Văn bị che kín, người vẫn không có chút sức lực.

Cô động đậy người, lại phát hiện mình đang bị trói trên giường.

“Cục cưng…”

Một giọng nam trầm thấp đã qua máy biến âm vang lên từ bên cạnh, lập tức khiến Diệp Văn Văn lạnh cả sống lưng.

Là tên đàn ông biến thái kia!

“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Diệp Văn Văn không ngừng giãy giụa, muốn lớn tiếng kêu người tới cứu mình.

Một bàn tay đeo găng tay nâng thân thể Diệp Văn Văn dậy, khiến cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Cục cưng, tôi rất nhớ em…”

Giọng nói của người đàn ông mang đầy dục vọng, chỗ nào bị tay anh ta sờ qua cũng nổi một lớp da gà.

“Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi cảnh cáo anh đừng làm gì quá đáng! Anh có biết Lệ Trùng Khánh là gì của tôi không?” Diệp Văn Văn muốn đe dọa đối phương.

Người đàn ông dừng tay lại, nhẹ giọng bật cười, khiến người ta sởn tóc gáy.

“Lệ Trùng Khánh cũng không muốn cho em tiền, em còn nhắc đến anh ta làm gì?”

Diệp Văn Văn giật mình, không ngờ chuyện này mà anh ta cũng biết, xem ra anh ta cũng không phải nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì ở công ty.

“Anh là Trương Đạt của phòng thị trường ư?” Diệp Văn Văn chỉ có thể suy đoán theo cảm giác.

Người đàn ông biến thái kia không nói chuyện, nhưng Diệp Văn Văn lại cảm thấy luồng không khí lạnh lẽo phát ra từ trên người anh ta, xem ra mình đoán sai rồi.

“Nếu không phải Trương Đạt, vậy anh chính là Trần Hạo!” Chỉ có hai người đàn ông này từng lấy lòng Diệp Văn Văn thôi, cô không nghĩ ra còn ai khác nữa.

Người đàn ông biến thái giơ tay véo ngực Diệp Văn Văn, khiến cô đau đến mức hét lên.

“Hóa ra em có nhiều đàn ông ở công ty như vậy!” Trong giọng nói của người đàn ông lộ vẻ tức giận.

Đầu óc Diệp Văn Văn hỗn loạn, cả người như muốn nổ tung.

“Rốt cuộc anh là ai? Quách Hữu? Lệ Trùng Khánh? Anh có phải Lệ Trùng Khánh không?”

Tên biến thái không đáp lời, mà thẳng tay cởi quần áo Diệp Văn Văn.

“Lệ Trùng Khánh không cho em tiền thì tôi cho.”

Nói xong, người đàn ông di chuyển thân thể.

Diệp Văn Văn liều mạng giãy giụa không cho anh ta được như ý.

Cô không muốn bị tên biến thái nãy cưỡng hiếp!

Cô không muốn bị anh ta xâm phạm bằng tư thế nhục nhã như vậy!

“Anh thả tôi ra, cái tên cầm thú này…”

Người đàn ông mạnh mẽ chiếm đoạt, còn không quên dùng lời nói khinh nhờ Diệp Văn Văn.

“Tôi là cầm thú, cầm thú với em…”

Nói xong, anh ta bắt đầu điên cuồng di chuyển.

Diệp Văn Văn sỉ nhục, gào thét, tất cả âm thanh đều trở thành tiếng rên rỉ…

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cũng kết thúc.

Diệp Văn Văn như một con rối mất đi linh hồn, mặc cho tên biến thái muốn làm gì thì làm.

Linh hồn của cô đã bị đánh nát, cơ thể cũng đã bị vấy bẩn.

Tất cả mọi thứ đều trở thành thứ dơ bẩn để người ta phỉ nhổ…

“Cục cưng, cơ thể của em khiến tôi say mê…”

Người đàn ông vẫn chưa đã thèm, trong lời nói còn có tình dục chưa biến mất.

“Rốt cuộc anh… là ai…” Diệp Văn Văn khàn giọng hỏi, khóe môi khô khốc.

Người đàn ông dùng ngón trỏ sờ môi Diệp Văn Văn, mùi thuốc lá bay vào mũi cô.

“Em không cần biết tôi là ai, em chỉ cần biết… Tôi yêu em…”

Diệp Văn Văn cực kỳ ghê tởm bản thân lúc này, bị một người đàn ông không biết là ai cưỡng hiếp, cơ thể lại còn có phản ứng vui thích.

Là người đàn ông này hiểu rõ điểm nhạy cảm của mình, hay cô đã bắt đầu không còn tự trọng nữa?

Nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt miếng bịt mắt, theo khóe mắt rơi xuống mép tóc.

Cô hít mũi, đột nhiên có suy nghĩ cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nữa.

Người đàn ông cảm nhận được cảm xúc khác thường của Diệp Văn Văn, nâng tay di chuyển trên người cô.

“Cục cưng, khóc cái gì? Chúng ta làm thêm lần nữa được không?”

Người đàn ông liếm đi nước mắt trên mặt Diệp Văn Văn, bắt đầu một vòng chiến đấu mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.